Chương 98: Vĩnh viễn là thù!

Chương 98: Vĩnh viễn là thù!

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Nhìn thấy đồng bạn đều bị đâm chết, tiểu tinh linh không khỏi bối rối.

Nó nhìn Diệp Giang Xuyên mà khóc, giống như có nước mắt rơi xuống.

“Nhân tộc, ngươi là tên bại hoại, ngươi phá hư pháp tắc tự nhiên, ngăn cản đường đi của cúng ta.”

“Ngươi tàn sát đồng bạn của ta, khi dễ tiểu tinh linh bọt nước của ta.”

“Ta, Uông 21630296, ở đây xin thề. Đến lúc này, Nhân tộc ngươi chính là tử địch của ta. Ta và ngươi vĩnh viễn, vĩnh hằng bất diệt là thù.”

Từ một nơi sâu xa, một lời thề giống như được thành lập.

“Nhân tộc, Diệp Giang Xuyên, ngươi sẽ hối hận.”

Lời thề phát ra, tiểu tinh linh bọt nước lập tức biết được tên của Diệp Giang Xuyên.

Trong lòng Diệp Giang Xuyên hơi động, có một cảm giác không tốt. Hắn lập tức ra tay đâm chết tiểu tinh linh bọt nước.

“Ngươi chờ đó, ta sẽ trở lại.”

Tiểu tinh linh bọt nước tiêu tán, không thấy đâu nữa.

Nhìn tiểu tinh linh bọt nước biến mất, Diệp Giang Xuyên cau mày, từ một nơi sâu xa cảm nhận được một sự kiện lớn phát sinh.

Trên bờ truyền đến tiếng hoan hô.

“Hu ra! Chúng ta đã đánh lùi được một lần tập kích.”

“Nếu tất cả đều là tiểu tinh linh như thế, tất không thành vấn đề.”

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta thắng rồi.”

"A ô, a ô, a ô!"

Ba người hoan hô. Tiểu tinh linh bọt nước đích thật rất yếu.

Diệp Giang Xuyên gật đầu. Không biết lần tập kích tiếp theo sẽ phát sinh vào lúc nào, có nhỏ yếu như tiểu tinh linh bọt nước hay không?

Đột nhiên Diêm Bạch Thủy hô to: “A, đây là cái gì?"

Diêm Bạch Thủy trôi đến mép nước, giống như phát hiện được điều gì đó.

Hắn ta vớt một tinh thạch từ trong sông ra, to bằng cái trứng, óng ánh sáng lóng lánh.

“Thần tinh, thần tinh, ta có được thẻ bài kỳ tích rồi.”

Thần tinh đến tay, lập tức hóa thành một thẻ bài kỳ tích.

Diêm Bạch Thủy cao hứng quát to lên.

Nhưng Thần Tinh một bên lại nói:

“Cao hứng cái gì? Đó đều là tiểu tinh linh bọt nước do đại ca đánh nổ. Cơ thể vỡ vụn của bọn chúng ngưng kết mảnh vỡ hạch tâm đại đạo. Đừng cao hứng nữa, mau đưa cho đại ca đi.”

Diêm Bạch Thủy sững sờ: “Là ta nhặt được mà? Tại sao lại phải đưa cho hắn?”

Thần Tinh bước lên, há cái miệng rộng nói: “Chúng ta đã nhận hắn làm chủ, mảnh vỡ hạch tâm đại đạo mà chúng ta đạt được đều là của hắn.”

“Nếu ngươi không giao ra, ngươi chính là phản bội chủ nhân, mất đi bản thân, còn thảm hơn cả chết.”

Nghe xong, Diêm Bạch Thủy không khỏi há to miệng, sau đó mới kịp phản ứng.

Hắn ta cẩn thận đưa cho Diệp Giang Xuyên: “Đại ca, ta đã nghĩ kỹ rồi. Đây đều do ngươi đánh ra, ngươi luyện hóa nó đi để có thể có được năng lực cường đại.”

Hắn ta rất đau lòng nhưng vẫn đưa thẻ bài kỳ tích cho Diệp Giang Xuyên.

Diệp Giang Xuyên mỉm cười nhận lấy, làm bộ nói: “Chờ sau này có thêm thẻ bài kỳ tích nào nữa, ta nhất định sẽ cho ngươi một cái.”

Hình vẽ trên thẻ bài là dòng nước róc rách lao nhanh, không thể ngăn cản.

Thẻ bài: Hành Vân Lưu Thủy.

Cấp bậc: Phổ thông.

Chủng loại: Tiên cốt.

Luyện hóa thẻ bài sẽ có được tiên cốt Hành Vân Lưu Thủy, thích hợp tu luyện tất cả bộ pháp thần thông, bước chân như có thần, nước chảy mây trôi.

Nhận xét: “Tâm như mây trôi, thân như nước, một bước vạn dặm không quay đầu.”

Thẻ bài vào trong tay, Diệp Giang Xuyên vô cùng cẩn thận. Hắn cũng không kích hoạt thẻ bài.

Diệp Giang Xuyên nhịn không được cười ha hả. Hắn có thể nộp lên trên, hoàn thành Đăng Thiên Thê.

Lại có thêm một phần bảo vệ, rốt cuộc cũng bớt đi phiền muộn.

Cao hứng.

Cảm giác bất an khi đánh giết tiểu tinh linh bọt nước biến mất. Quá đáng giá!

Rốt cuộc dòng nước do con đập ngăn lại đã đạt đến cực hạn, cộng thêm nước sông từ lỗ thoát nước chảy ra, hạ du khô cạn một lần nữa có nước xuất hiện, chỉ là không nhiều như lần trước.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Giang Xuyên gật đầu. Hắn định lưu lại một người trông coi đập đá, còn lại thì nghỉ ngơi. Nếu chẳng may có việc, người canh gác sẽ la lên.

Trong lúc mọi người đang định rời đi, tất cả đều nghe thấy phía hạ du truyền đến âm thanh.

Con đập được xây ở cuối cùng con sông, bên kia còn có đường sông dài bảy tám trượng, sau đó chảy vào một mảnh sương mù màu trắng rồi biến mất không thấy đâu.

Bên trong sương mù màu trắng, một tiểu tinh linh bọt nước đột nhiên xuất hiện, cũng không biết làm sao nó có thể đến được hạ du con sông.

Nó đi ngược dòng nước, hô to với Diệp Giang Xuyên:

“Nhân tộc khốn kiếp Diệp Giang Xuyên, ngươi ra đây nhận lấy cái chết đi.”

“Ta, Uông 21630296 đã trở về. Ta đến báo thù.”

Diệp Giang Xuyên thở dài, nhìn tiểu tinh linh bọt nước. Hắn lấy thạch mâu, trong nháy mắt đâm xuống.

Nếu đã kết thù, vậy thì trảm thảo trừ căn.

Nhưng khi thạch mâu bay qua, muốn đánh vào tiểu tinh linh bọt nước, trước người nó đột nhiên xuất hiện một thân ảnh to lớn.

Một bóng người to bằng con cá mập xuất hiện, là một con cá lớn khoảng một trượng. Nó đứng ra bảo vệ tiểu tinh linh bọt nước.

Con cá này giống như cá mập, toàn thân bao phủ một lớp vảy màu xanh biếc.

Nó há cái miệng dữ tợn, ba tầng trong ba tầng ngoài, tất cả đều là những cái răng sắc bén. Bên trong ánh mắt màu xanh lục là con ngươi dựng thẳng màu đen.

Nhìn thấy con cá lớn này, Tạp Trát Y không khỏi kêu thảm, âm thanh dọa người. Hắn ta đang sợ, vô cùng sợ.

Thần Tinh cũng kêu to: “Đây chính là Ngư Long.”

“Ngư Long, kẻ săn mồi đáng sợ nhất trong nước.”

Trong rừng rậm, tất cả mọi người đều quan sát.

“Ha ha ha, ta biết Ngư Long hạ du sẽ đến.”

“Lần này Diệp chết chắc.”

“Nhất định chết chắc rồi. Nếu không phải có Ngư Long, nào đến phiên hắn đúc đập chứ?”

“Đây chính là Ngư Long đao thương bất nhập, lực lớn vô cùng. Diệp lần này khó qua khỏi rồi.”

Ngư Long xuất hiện, tiểu tinh linh bọt nước kiêu ngạo hô lên:

“Nhân tộc khốn kiếp Diệp Giang Xuyên, ngươi mau ra đây nhận lấy cái chết.”

“Ta gọi Ngư Long đại ca đến. Ngươi đoạn mất dòng nước thượng du, phá hư dòng sông của Ngư Long đại ca. Đại ca nổi giận, cho nên ngươi phải chết.”

Ngư Long đột nhiên vọt lên, đi ngược dòng nước, há cái miệng lớn đánh tới đập nước của Diệp Giang Xuyên.

Cú va chạm này giống như Công Công đụng Bất Chu Sơn, mang theo khí thế đáng sợ, thế không thể đỡ.