Chương 87: Ngoại trừ linh khí, còn có rất nhiều nguyên khí
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đến lúc này, Diệp Giang Xuyên bắt đầu cuộc sống ở Khê Lưu Cốc Địa chư thiên Hư Ám.
Hắn trở lại bờ sông, liều mạng chế tạo Côn Luân Thổ, sau đó đưa đến bón cho Già La Thụ, gia tăng độ phì cho đất, ghi chép lại số lượng quả mới mọc ra.
Trước trước sau sau, hắn đã tăng thêm được năm mươi lăm đấu Côn Luân Thổ, rốt cuộc không cách nào dung nhập được vào Già La Thụ. Độ phì của đất đã đạt đến cực hạn.
Ban đầu, trên cây có sáu mươi hai quả, cuối cùng tăng lên bảy mươi tám quả, tăng mười sáu quả. Diệp Giang Xuyên có được mười hai quả bên trong.
Số trái cây này giống như thai nhi hoài thai, ban đầu là nòng nọc, từng chút một biến lớn, sau đó biến thành hình dáng của đứa bé, chuẩn bị chín.
Tuy nhiên, những quả sinh sau lại rất đặc biệt, lớn hơn so với những quả trước, màu xanh cũng đậm hơn, giống như có linh tính.
Không giống bình thường.
Khi đổ Côn Luân Thổ xuống, Diệp Giang Xuyên có một cảm giác rất lạ, mối liên hệ giữa hắn và thế giới này càng lúc càng chặt chẽ.
Trong mơ hồ, hắn cảm giác được chỉ cần hắn có cống hiến cho thế giới này, để thế giới mạnh lên, thế giới này sẽ có ấn tượng tốt với hắn, sẽ có hồi báo.
Lúc này, Diệp Giang Xuyên cùng với Tạp Trát Y đi khắp toàn bộ Khê Lưu Cốc Địa.
Toàn bộ Khê Lưu Cốc Địa cũng không lớn lắm, khoảng năm dặm, ba mặt rừng rậm đều được sương trắng bao phủ.
Chỉ có một mặt là con sông, nước sông chảy róc rách.
Con sông này không lớn, chỉ rộng khoảng một trượng năm thước, sâu một thước. Trong đó có cá, mỗi con dài ba tấc, ung dung du động.
Diệp Giang Xuyên trở thành một phần tử của Khê Lưu Cốc Địa, có nhảy vào nước cũng không thành vấn đề.
Nhưng sau khi nhảy xuống nước xong, hắn nhất định phải lên bờ thật nhanh. Nếu không, nước sông sẽ trở nên lạnh lẽo, đông kết cơ thể của hắn.
Hắn có thể ở trong nước mấy hơi, sau đó rời đi, sẽ hoàn toàn không có việc gì.
Vượt qua mười hai hơi, khó mà kiên trì.
Tạp Trát Y nhảy xuống nước mấy lần rồi ngưng. Ngay cả người cá như hắn ta cũng không chịu được.
Không biết vì sao ngư nhân Tây Mễ Khắc lại rất căm thù Tạp Trát Y.
Nhưng lại rất thân thiết với Diệp Giang Xuyên.
Dòng sông lưu động, phát ra thủy khí vô tận. Thủy khí có linh tính, cũng chỉ có Diệp Giang Xuyên mới có thể hấp thu.
Ngoại trừ linh khí, còn có rất nhiều nguyên khí.
Hấp thu linh khí sẽ không đói, nhưng nguyên khí thì có thể bị đói. Toàn bộ Khê Lưu Cốc Địa đều dựa vào nguyên khí do dòng sông mang đến để tồn tại.
Già La Thụ biến nguyên khí thành quả Già La, mọi người có thể sử dụng. Có thể nói, không có con sông này, thế giới Khê Lưu Cốc Địa sẽ sụp đổ.
Con sông bắt nguồn từ một mảnh sương mù. Diệp Giang Xuyên không thể đến gần được nơi đó.
Hắn thử bắt cá nơi bờ sông, nhưng tam xoa kích không cách nào đâm trúng cá dưới nước.
Tạp Trát Y không muốn xuống nước, bởi vì nhân ngư Tây Mễ Khắc đang sinh sống bên trong con sông.
Rõ ràng chỉ là một con sông sâu một thước, nhưng đối với nhân ngư Tây Mễ Khắc, nó giống như một không gian dài vô tận, có thể tùy ý bơi lội.
Chỉ cần Diệp Giang Xuyên xuất hiện tại bờ sông, hắn ta sẽ nhìn hằm hằm Tạp Trát Y, nhưng lại mỉm cười nhìn Diệp Giang Xuyên bắt cá.
Mỗi khi thấy Diệp Giang Xuyên không bắt được cá, hắn ta lại nhảy lên mặt nước cười ha hả, chẳng khác nào bị bệnh thần kinh.
Đại Cổn vẫn cuộn tròn trên cây nhìn Diệp Giang Xuyên.
Nó không cười, nhưng nhìn một ngày, nó lại muốn ngủ cùng Diệp Giang Xuyên.
Một cá một rắn, khả năng quá nhàm chán. Tất cả đều lấy Diệp Giang Xuyên làm đối tượng quan sát, ngày nào cũng nhìn chằm chằm.
Nhìn đến mức Diệp Giang Xuyên chẳng còn gì để nói.
Không biết qua bao lâu, nơi này cũng không có khái niệm thời gian, chỉ biết bụng hắn lại bắt đầu đói, quả Già La càng lúc càng lớn, gần sắp chín đến nơi.
Cũng không biết đã qua bao lâu ở Thái Ất Thiên rồi, cũng không biết khi nào thì hắn sẽ quay về.
Hắn vẫn chưa kích hoạt La Sát Mật Ngôn, giữ lại để nộp lên trên. Đăng Thiên Thê sẽ không thành vấn đề.
Tiếp tục tu luyện, nhưng không biết vì sao Diệp Giang Xuyên dung nhập Côn Luân Thổ như thế nào cũng không cách nào tấn thăng Luyện Thể tầng năm, khôi phục lại Ưng Kích Trường Không.
Không cách nào tấn thăng, nhưng hắn lại có một phát hiện, khi hắn ngưng kết một đấu Côn Luân Thổ, nó sẽ từ bùn biến thành đá.
Hắn ngưng kết ba đấu Côn Luân Thổ cùng một chỗ, có thể biến thành một hòn đá dài một thước, rộng nửa thước.
Đây chính là đặc tính của Côn Luân Thổ. Côn Luân Thổ trên Côn Luân Sơn, đệ nhất linh thổ trong thiên hạ, nguồn gốc của vạn thổ, nguồn gốc của vạn giới, có thể chuyển hóa vạn thổ vạn cát vạn thạch vạn nham.
Sau đó hắn tiếp tục nghiên cứu, chẳng những có thể biến thành đá, còn có thể biến thành các loại thạch khí.
Bốn đấu Côn Luân Thổ có thể biến thành một thanh thạch kiếm, nhưng không cách nào khai phong, rất khó dùng.
Năm đấu Côn Luân Thổ có thể biến thành một thạch phủ, còn có thể hóa thành một thạch mâu.
Hoặc xẻng đá, bàn đá, ghế đá, bát đá…
Thạch khí nào cũng có thể luyện chế được, nhưng cuối cùng vẫn là thạch mâu hữu dụng hơn, dùng tốt như tấn thiết thương lúc trước, mạnh hơn tam xoa kích. Hắn không cần sử dụng tam xoa kích của Tạp Trát Y nữa.
Đột nhiên, một tiếng rồng kêu vang lên.
Diệp Giang Xuyên biết, cuối cùng cũng đã đến mùa thu hoạch. Quả Già La đã chín.
Có thể ăn cơm, không còn chịu đói nữa.
Hắn mang theo năm thạch mâu, cùng với Tạp Trát Y phóng đến chỗ Già La Thụ.
Dựa theo ước định, hắn có thể được chia mười hai quả Già La. Thời gian này, hắn càng lúc càng đói, cần phải ăn cơm.
Vọt đến dưới cây, ba con nhện Tử Bái Đức, Lục Văn Hoàn Xà Đại Cổn, pháp sư Ma Thực Tra Mỹ Khắc Lạp, nhân ngư biến dị Tây Mễ Khắc đều đã có mặt.
Tích Dịch Long cũng đã bò lên, không còn ngủ say, tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi.
Những quả Già La đều đã chín, giống như những đứa bé núp bên trong tàng cây.
Diệp Giang Xuyên chú ý những quả đặc biệt. Bọn chúng cũng đã chín, không giống với những quả trái cây khác. Nhìn qua rất có linh tính.