Chương 86: Già La Thụ, Tích Dịch Long
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Con rắn khẽ động. Nó bò lên, mở miệng nói: “Chờ ta một chút. Nhân tộc Diệp Giang Xuyên rất thú vị, ta thích ngươi, ta cũng đi.”
“Diệp Giang Xuyên, ngươi hãy cẩn thận Tra Mỹ Khắc Lạp. Ông ta không phải người tốt, ngươi không nên tin ông ta.”
Trước mặt Tra Mỹ Khắc Lạp, đại xà Đại Cổn vẫn nói như thế.
Diệp Giang Xuyên mỉm cười. Tra Mỹ Khắc Lạp vốn không phải người tốt, không một tiếng động lừa hắn hai lần, thua xa đại xà Đại Cổn phúc hậu.
Hắn đi theo Tra Mỹ Khắc Lạp và đại xà Đại Cổn, Tạp Trát Y đi đằng sau lưng. Diệp Giang Xuyên hỏi: “Đại Cổn huynh, xin hỏi một chút, nếu không ăn quả Già La, chúng ta sẽ chết đói chỗ này sao?”
“Ta đói rất khó chịu, nhưng ngoại trừ đói ra thì cũng không có chuyện gì khác.”
Đại Cổn chậm rãi đáp: “Đúng là không bị chết đói, nhưng nếu ngươi không ăn quả Già La, ngươi sẽ bị tiêu hao bổn nguyên nếu muốn duy trì tồn tại ở thế giới này.”
“Sau khi tiêu hao đến một trình độ nhất định, ngươi sẽ không cách nào chống lại hư ảo chư thiên Hư Ám, mất đi bản thân, biến thành hư ảo nơi đây. Khi đó, ngươi sẽ chết.”
“Nơi này rốt cuộc là nơi nào vậy?”
Đại Cổn đáp: “Khê Lưu Cốc Địa, biên giới vạn giới, chư thiên Hư Ám.”
“Ở thế giới này, tất cả đều là hư vô. Nhưng ngươi không cần để ý nhiều như vậy. Dùng lời của Nhân tộc ngươi mà nói, nơi nào mà không có người sống?”
“Chỉ cần ngươi nhớ kỹ, không ăn quả Già La, ngươi sẽ bị chết đói ở đây, vậy là được.”
Vừa nói, mọi người vừa đi, rất nhanh, tất cả đã xuất hiện trước một cây đại thụ.
Cây đại thụ xanh um tươi tốt, cao chừng năm sáu trượng, nhánh cây to như dù, chiếm diện tích nửa mẫu. Dưới gốc cây không hề có một ngọn cỏ.
Trên nhánh cây, trái cây nhìn giống bào thai chưa phát triển trong bụng thai phụ.
Tra Mỹ Khắc Lạp đưa tay chỉ: “Đây chính là Già La Thụ.”
“Trái cây vẫn còn chưa chín. Một tuần, nó sẽ kết được sáu mươi hai quả.”
“Ngươi có thể đổ Côn Luân Thổ vào đây, hóa thành bùn đất bên dưới Già La Thụ, cung cấp chất dinh dưỡng cho Già La Thụ. Sản lượng tăng lên, ngươi sẽ có được ba phần tư trong đó.”
Diệp Giang Xuyên nhìn lại, không ngừng gật đầu.
Đột nhiên, hắn phát hiện một con lục long đang nằm bên dưới đại thụ.
Toàn thân con rồng màu xanh biếc, cơ thể dài khoảng ba trượng, giống như thằn lằn nhưng lại có hai cánh, rất giống với rồng trong thần thoại phương Tây.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Giang Xuyên, Đại Cổn ở bên cạnh nói:
“Khê Lưu Cốc Địa chúng ta có năm loại dân bản địa.”
“Nhện Tử Bái Đức là một loại. Bốn loại còn lại gồm ta, Lục Văn Hoàn Xà Đại Cổn, pháp sư Ma Thực Tra Mỹ Khắc Lạp, nhân ngư biến dị Tây Mễ Khắc và Tích Dịch Long.”
“Nó xưa nay không nói ra tên của mình. Tất cả mọi người đều gọi nó là Tích Dịch Long.”
“Nó chủ yếu sinh sống dưới Già La Thụ, thích yên tĩnh, không thích động, nếu không có người ngoài đến, nó sẽ không động.”
Nghe Đại Cổn nói, Tích Dịch Long ngẩng đầu nhìn Diệp Giang Xuyên một chút.
Diệp Giang Xuyên mỉm cười hành lễ. Tích Dịch Long không hề có bất kỳ biểu hiện nào, chỉ cúi đầu không nhúc nhích.
Tra Mỹ Khắc Lạp mỉm cười nói: “Được rồi, có thể có bao nhiêu khẩu phần lương thực, còn lại phải xem bản lĩnh của ngươi.”
…
Tạp Trát Y cầm tam xoa kích cảnh giới cho Diệp Giang Xuyên.
Diệp Giang Xuyên mỉm cười. Hắn chậm rãi vận chuyển chân khí luyện ra một đấu Côn Luân Thổ.
Sau đó, hắn đổ đấu Côn Luân Thổ vào dưới gốc cây.
Vừa mới đổ vào, mặt đất đã có ánh sáng màu xanh xuất hiện. Côn Luân Thổ dung nhập vào lòng đất bên dưới Già La Thụ.
Nhưng Già La Thụ vẫn không có phản ứng.
Diệp Giang Xuyên thở dài một hơi, luyện thêm hai đấu Côn Luân Thổ đổ xuống dưới cây.
Hai đấu Côn Luân Thổ rất nhanh được hấp thu.
Đại Cổn kêu to: “Hữu hiệu, hữu hiệu, có thêm một quả rồi kìa.”
“Diệp Giang Xuyên, ngươi sẽ không bị chết đói. Ngươi sẽ có được ba phần tư trong quả kia.”
“Nhớ kỹ, nơi này chúng ta không có ghi chép về thời gian. Khi quả Già La chín sẽ được tính là một tuần. Đây là đơn vị tính thời gian duy nhất.”
“Tuần, thật ra là đơn vị tính thời gian rất kỳ lạ.”
Cái này so với đói bụng, âm thanh nước chảy hữu hiệu hơn nhiều.
Diệp Giang Xuyên mỉm cười. Hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Ta hấp thu linh khí luyện chế Côn Luân Thổ không ảnh hưởng gì đến các ngươi chứ?”
Tra Mỹ Khắc Lạp lắc đầu nói: “Luyện khí ngưng nguyên chỉ có văn minh tu tiên mới làm được.”
“Hệ thống tu luyện của chúng ta thuộc về văn minh ma pháp, hoàn toàn không ảnh hưởng đến chúng ta.”
“Bọn họ có nền văn minh sinh mệnh thuộc về mình, thuộc loại văn minh thần thoại, cũng chẳng có ảnh hưởng gì. Nếu linh khí hữu dụng với ngươi, ngươi cứ tùy ý hấp thu.”
“Nhưng ngươi hấp thu quá nhiều linh khí, ngươi sẽ không đói.”
Diệp Giang Xuyên lại hỏi: “Khê Lưu Cốc Địa của chúng ta vượt qua cái đói ngoại trừ huyết thực và quả Già La ra thì không còn biện pháp bổ sung nào khác sao?”
Đại Cổn đáp: “Có, trong suối có cá, trong rừng có quả. Ngươi có thể đến bờ sông để bắt cá. Bây giờ ngươi đã là phần tử của Khê Lưu Cốc Địa, ngươi có nhảy xuống sông mà không bị thế giới trừng phạt, có thể bắt cá.”
“Nhưng cá đó quá nhỏ, vô cùng khó bắt. Ngoại trừ nhân ngư biến dị Tây Mễ Khắc, không ai có thể bắt được cá trong sông.”
“Nhưng tên gia hỏa Tây Mễ Khắc lại là người theo chủ nghĩa ăn chay, xưa nay không bắt cá, cũng không ăn cá. Quả nhiên là đồ biến dị, là đồ ngốc, ta chết cười mất.”
Người theo chủ nghĩa ăn chay? Ha ha, Diệp Giang Xuyên một câu cũng không tin.
Lần trước, hắn nhìn thấy nhân ngư biến dị Tây Mễ Khắc cũng tham gia vào săn giết người sói.
Hắn lại hỏi thêm vài câu, cũng đã tìm hiểu được đại khái về Khê Lưu Cốc Địa.