Chương 83: Giao dịch

Chương 83: Giao dịch

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Nói là cò kè mặc cả, thật ra Diệp Giang Xuyên mượn cơ hội này câu thông với Tra Mỹ Khắc Lạp tìm hiểu thế giới này, còn Tra Mỹ Khắc Lạp cũng nhờ vào đó mà hiểu rõ Diệp Giang Xuyên.

Khi bọn họ cò kè với nhau, con rắn hứng thú nhìn bọn họ.

Nói một hồi, giá cả cũng được định ra. Năm đấu Côn Luân Thổ đổi một quả Già La.

Hai người bắt đầu trao đổi. Diệp Giang Xuyên luyện chế năm đấu Côn Luân Thổ, sau đó đưa cho Tra Mỹ Khắc Lạp, vô cùng sòng phẳng.

Tra Mỹ Khắc Lạp mỉm cười, ném quả Già La trong tay. Tay ông ta chộp một cái, năm đấu Côn Luân Thổ biến mất.

Nhìn Diệp Giang Xuyên, Tra Mỹ Khắc Lạp nói: “Không tệ, bùn đất có linh chất, chúng ta có thể…”

Đúng lúc này, một vệt sáng từ thiên không rơi xuống.

Ánh sáng mang theo một thân ảnh tiến vào thế giới này.

Nhìn thấy, Diệp Giang Xuyên không khỏi sững sờ. Hắn đến đây cũng giống như vậy.

Lúc này đã có thể nhìn rõ thân ảnh kia, nửa người nửa sói, là một người sói.

Người sói này vô cùng cường tráng, thân thể cao lớn, đầu sói hung tàn, hoàn toàn khác với hồn thể của Diệp Giang Xuyên. Hắn ta có huyết nhục chi khu, nặng khoảng tám chín trăm cân.

Nhìn thấy người sói, Tra Mỹ Khắc Lạp im lặng. Ông ta liếc nhìn con rắn.

Con rắn thấp giọng nói: “Cái này được đây. Thịt nhiều, đáng để ra tay.”

Đột nhiên, con rắn vọt đến, Tra Mỹ Khắc Lạp theo sát đằng sau.

Ở một bên, trong bụi cỏ, ba con nhện xông ra. Bọn chúng vẫn đang canh chừng Diệp Giang Xuyên.

Bên trong dòng suối, phốc một tiếng, một nhân ngư nhảy ra.

Không phải ngư nhân mà là nhân ngư.

Hắn ta có thể sinh sống bên trong dòng suối nhỏ.

Đám gia hỏa này đều lao thẳng đến chỗ người sói vừa mới rơi xuống kia.

Diệp Giang Xuyên há miệng thở dốc. Cũng may mà hắn đã uống Thái Ất Hồn Tinh, đến đây chỉ là hồn thể. Hứng thú của đám gia hỏa kia không lớn.

Cuộc chiến bộc phát. Oành, oành, oành, tiếng vang truyền đến.

Đột nhiên, một bóng người từ trong rừng xông ra, chính là tên người sói, cao khoảng một trượng, nặng ngàn cân.

Hơn mười ngón tay như những thanh đao. Hắn ta giết ra khỏi cường địch vây công, thẳng đến bên này.

Nhìn thoáng qua Diệp Giang Xuyên, hắn ta lựa chọn tránh đi, thẳng đến dòng sông nhỏ. Hắn ta muốn nhảy xuống sông bơi về phương xa.

Nhện, pháp sư Ma Thực, đại xà, ngư nhân, còn có thêm một ma long thằn lằn.

Bọn chúng đuổi sát phía sau, gào thét nhưng tốc độ không nhanh.

Diệp Giang Xuyên lập tức hiểu ra, bọn chúng cũng giống như đám nhện truy sát hắn, muốn xua đuổi người sói nhảy xuống sông.

Nhưng hắn cũng không nhắc nhở. Người sói này chẳng phải người tốt, khí thế hung ác, khi nhìn Diệp Giang Xuyên hắn còn đằng đằng sát khí.

Người sói vọt mạnh, đến bên cạnh dòng sông rồi nhảy xuống.

Sau đó toàn thân run lên.

Hắn ta lập tức ngã xuống, không nhúc nhích, cũng không chết, nhưng mất đi năng lực hành động.

Không chết nhưng sống lại không bằng chết.

Đám chúng linh đuổi giết hắn ta phát ra tiếng cười nhạo.

Người sói ngã xuống, toàn thân cứng ngắc, chính là dê đợi làm thịt.

Bọn chúng xông lại, kéo người sói lên, kéo vào rừng sâu chuẩn bị làm đại tiệc.

Người sói không thể động nhưng có thể tru. Hắn ta đang gào thét.

Sau đó, bên trong rừng rậm, tiếng gào thét biến thành tiếng kêu rên, ngày càng thê lương, cuối cùng biến mất.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Giang Xuyên thở dài, nhịn không được toàn thân run rẩy.

Nếu lúc trước hắn nhảy vào con sông, bây giờ hắn đã bị đám nhện con ăn sạch.

Ăn từng chút một, so với lăng trì còn thảm hơn.

Thế giới này quá nguy hiểm.

Nhưng càng nguy hiểm, hắn lại càng muốn sống sót.

Hắn tuyệt đối không thể trở thành thức ăn cho đám chúng linh kia. Ăn cũng là hắn ăn bọn chúng.

Hắn dùng sức vỗ vào mặt của mình, nhẹ giọng cổ vũ cho mình.

“Diệp Giang Xuyên, cố lên.”

“Phải dũng cảm, phải dũng cảm.”

“Sống sót.”

“Mệnh của ta…”

Câu nói này giờ đã thuộc về Thiết Chân, hắn không dùng nữa.

Muốn sống sót, hắn nhất định phải mạnh lên. Đây chính là biện pháp duy nhất của Diệp Giang Xuyên.

Diệp Giang Xuyên liều mạng hấp thu linh khí, hóa thành một đấu Côn Luân Thổ rót vào bên trong cơ thể của mình.

Linh khí này đối với người khác không hề có ý nghĩa, bọn chúng cũng không thèm để ý, cuối cùng lại tiện nghi cho Diệp Giang Xuyên.

Sau khi người sói bị tiêu diệt, con rắn lớn quay về vị trí cũ.

Nó nhìn Diệp Giang Xuyên với ánh mắt thú vị, hảo cảm với hắn vẫn mười phần.

Giống như đang xem một vở kịch hay.

Diệp Giang Xuyên lấy quả Già La đổi được ra.

Quả Già La to cỡ nắm tay, vỏ trái cây giống như vỏ táo, hình dáng giống một đứa bé.

Diệp Giang Xuyên đang rất đói, hắn cắn một cái.

Mơ hồ, quả Già La phát ra tiếng trẻ con khóc, giống như nó rất đau.

Nhưng vừa nuốt xuống, cảm giác đói khát biến mất, không còn đói bụng nữa.

Diệp Giang Xuyên cũng không quản được nhiều như vậy. Hắn cắn thêm mấy ngụm, ăn gần phân nửa.

Sau đó, hắn đưa phân nửa quả Già La cho Tạp Trát Y.

Tạp Trát Y đã sớm trông mòn con mắt, cao hứng nhận lấy.

Cảm giác đói bụng hoàn toàn biến mất. Không đói bụng thật tốt.

Diệp Giang Xuyên thở phào một hơi. Hắn quay đầu nhìn về phía con rắn, cúi đầu thật sâu.

“Đại xà huynh, đa tạ huynh đã nhắc nhở.”

Nếu không có tiếng như cười khẽ của nó, Diệp Giang Xuyên đã bị Tra Mỹ Khắc Lạp mê hoặc, bị thiệt lớn.

Con rắn lớn thấy Diệp Giang Xuyên cúi đầu cảm tạ, vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng đằng xa nhìn hắn.

Giống như đang xem kịch.