Chương 71: Một người một nhà tranh, một ghế dựa một chén trà

Chương 71: Một người một nhà tranh, một ghế dựa một chén trà

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trên đường đi, hắn nhìn thấy rất nhiều phi chu còn to gấp mấy lần Cự Kình Chu, có cái to như cung điện, có cái cao như núi, có cái giống như biển rộng.

Nhưng khi bọn chúng gặp phải Cự Kình Chu, phi thuyền chở học tử Đăng Thiên Thê, toàn bộ đều né tránh vô điều kiện.

Bay được một nửa, một Cự Kình Chu khác lại xuất hiện, một trước một sau với phi chu này.

Âm thanh vang lên: “Phi chu đi theo chúng ta đến từ nước Nhu Nhiên.”

“Diện tích nước Nhu Nhiên rộng lớn, học tử đông đảo. Lần này nước Nhu Nhiên có sáu mươi ba ngàn người tham gia Đăng Thiên Thê.”

Oành một tiếng, lại một phi chu xuất hiện bên trong Thiên Thanh Quang Kiều.

Nhưng phi chu này không có hình dáng giống Cự Kình Chu. Nhìn nó giống như một cây đại thụ che trời, ngao du trong vũ trụ.

Trên phi chu không có cái gọi là phòng, mà là vô số nhánh cây.

Trên nhánh cây, Diệp Giang Xuyên có thể cảm ứng được vô số người tí hon mọc cánh bay múa trên tàng cây.

Âm thanh lại vang lên: “Phi chu đi theo đằng sau chúng ta là phi xa lục giai Phi Thiên Thụ đến từ nước Y Nhĩ.”

“Nhân tộc thuần chủng nước Y Nhĩ chỉ có một phần ba, còn lại là Á chủng Nhân tộc. Lần này, nước Y Nhĩ có năm mươi tám ngàn người tham gia Đăng Thiên Thê.”

Hai Cự Kình Chu, một Thế Giới Thụ, ba phi chu bay đến đằng trước.

Nhưng chúng không bay về nước Hoa Dương phồn hoa mà bay về một bên khác.

Ở đó chỉ toàn là màu đen, vô biên vô hạn, chiếm diện tích ngàn dặm.

Người khác nhìn không ra cái gì nhưng Diệp Giang Xuyên lại sợ ngây người.

Bởi vì hắn nhìn ra được tấm màn đen đó là cái gì.

Đó là một bàn cờ, là bàn cờ hỗn độn tương tự với bàn cờ chiến đấu và Ngư Hải Diệp của hắn.

Chỉ là bàn cờ này do sáu mươi bốn đường ngang và sáu mươi bốn đường dọc tạo thành, vẽ trên một khối đá xanh.

Phi chu hướng về phía trước, tiến vào trong bàn cờ.

Oành! Diệp Giang Xuyên phát hiện bên ngoài phi chu, thời không thay đổi, giống như tiến vào một thế giới khác.

Bàn cờ hỗn độn Thanh Thạch Oa.

Phi chu chậm rãi dừng lại, rơi xuống một nền đá.

Nền đá này do đá xanh trải thành, mênh mông vô bờ, kéo dài mấy trăm dặm.

Thế giới hiện thực không có khả năng tạo ra mặt đất như thế, chỉ có bàn cờ hỗn độn mới có thể làm được.

Phi chu rơi xuống, âm thanh lại vang lên:

“Các vị học tử, mời mọi người lần lượt đi xuống.”

“Tất cả chúng ta sẽ ở đây nghỉ ngơi ba ngày ba đêm, chờ học tử nơi khác đến. Sau khi tập trung đủ học tử vực Hoa Dương, chúng ta sẽ tiến về Thái Ất Thiên, tham gia Đăng Thiên Thê.”

Diệp Giang Xuyên gật đầu, rời khỏi phòng bước ra khỏi Cự Kình Chu.

Dòng người cuồn cuộn bước ra khỏi phi thuyền, bên tai có truyền âm:

“Diệp Giang Xuyên thành Thiết Lĩnh quận Liêu Viễn nước Bắc Yến xin dựa theo chỉ dẫn tiến vào quảng trường 563 khu Giáp tiếp nhận kiểm tra.”

Mỗi lần đến một nơi, nhất định phải trải qua kiểm tra một lần.

Diệp Giang Xuyên dựa theo chỉ dẫn đến nơi đã được chỉ định. Nơi đó cũng không xa, đi một lát là đến ngay.

Trên quảng trường trăm trượng đã tập trung một trăm người.

Trong một trăm người này, mặc pháp bào nước Bắc Yến cũng chỉ có hơn mười người, những người còn lại đều mặc pháp bào quốc gia khác.

Trong đó có Hồ Điệp Á Nhân mọc cánh, hoặc Ngưu Đầu Á Nhân đầu mọc sừng trâu.

Trên toàn bộ đường đi, Diệp Giang Xuyên phát hiện người quản lý luôn tận lực tách mọi người ra, không cho mọi người giao lưu, cũng không cho mọi người thực hiện cái gọi là tình hữu nghị.

Đến nơi này cũng giống như thế.

Một cung nữ xuất hiện, bắt đầu lần lượt kiểm tra.

So sánh chân dung, rút máu, pháp chú hỏi thăm, từng bước một xác định thân phận của Diệp Giang Xuyên.

Trên đường đi, đội thuyền bị Võng Lượng tập kích, Diệp Giang Xuyên rốt cuộc cũng hiểu vì sao hắn thường xuyên bị kiểm tra liên tục như thế.

Trên mặt đất dâng lên một thạch ốc. Đây chính là nơi nghỉ ngơi của Diệp Giang Xuyên.

Cung nữ đặc biệt dặn dò, mọi người nghỉ ngơi ba ngày trong thạch ốc, có thể ra ngoài nhưng chỉ giới hạn bên trong quảng trường nhỏ này mà thôi.

Thạch ốc rất lớn, thức ăn và nước uống đều tự động xuất hiện trên bàn, nhưng chỉ đủ ăn, tuyệt đối không nhiều, cũng có chỗ tắm rửa vệ sinh.

Kiểm tra xong một người, trên quảng trường sẽ xuất hiện một thạch ốc, rất nhanh mọi người đều được sắp xếp thỏa đáng.

Lúc này, có thêm ba con thuyền xuất hiện trong hư không. Một lát sau, có người được dẫn đến nơi đây.

Diệp Giang Xuyên yên lặng cảm nhận. Nơi này tuyệt đối là bàn cờ hỗn độn, linh khí cực kỳ sung túc.

Hắn lặng lẽ hấp thu linh khí nơi đây rót vào trong quán rượu.

Nhưng càng có nhiều lúc, Diệp Giang Xuyên ngồi dưới đất, tay chạm mặt đất, yên lặng sử dụng Truy Bản Tố Nguyên dò xét.

Trong mơ hồ, dường như có kiến thức về một bàn cờ hỗn độn rót vào trong đầu.

Mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn có thu hoạch.

Hắn cứ như vậy mà chờ ở đây.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mỗi ngày đều có một phi thuyền đến.

Đa số đều là Cự Kình Chu nhưng cũng có những phi thuyền khác.

Ngoại trừ Phi Thiên Thụ, còn có một cung điện vàng song lộng lẫy, một phi thuyền do nước biển tạo thành.

Bên trong phi thuyền do nước biển tạo thành có hơn mười Nhân tộc mọc vây cá. Bọn họ không phải người cá mà là á nhân.

Á nhân mỹ nhân ngư lại đẹp một cách đặc biệt.

Á nhân cũng thuộc Nhân tộc, hoặc Nhân tộc lẫn huyết mạch dị tộc, hoặc do Nhân tộc phát sinh biến dị trong hoàn cảnh đặc biệt.

Bọn họ có thể thích ứng với hoàn cảnh đặc biệt. Thái Ất Thiên đối xử bình đẳng. Á nhân có thể hưởng thụ đãi ngộ giống như Nhân tộc thuần chủng.

Ngoại trừ Á nhân, mặc dù ba ngày này không thể tùy tiện đi lại, Diệp Giang Xuyên vẫn phát hiện được một số học tử có thiên phú rất cao.

Có người khi hành tẩu, bên cạnh xuất hiện lôi đình vô tận.

Có người khi hà hơi lập tức thành mưa, bật hơi thành băng.

Có người giống như được luyện chế từ tinh thiết, đao thương bất nhập, lực lớn vô cùng.

Có người có thể biến hóa thành mười bảy mười tám phân thân, phân thân tùy ý xuất hiện rồi biến mất.

Những người này không phải là tiên thân mà là tiên thiên đạo thể, vượt qua những người khác.