Chương 70: Tiền bối, vất vả rồi

Chương 70: Tiền bối, vất vả rồi

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Nhóm cướp tu chỉ có tám người, bảy nam một nữ, trong đó có ba người nửa người nửa thú.

Dưới chân tám người khống chế hắc quang, ngao du vũ trụ, đung đung đưa đưa, xuất hiện sau lưng đội thuyền.

Đối mặt với tám người, đội thuyền vô cùng khẩn trương, mười hai Tuyệt Sa Hạm được điều đến đằng sau tám người, tạo thành đội hình chiến đấu.

Bên trên Tuyệt Sa Hạm đều có một người xuất hiện.

Văn sĩ trung niên giao dịch với lão thằn lằn là người đầu tiên.

Bọn họ đứng từ xa cảnh giới tám người sau lưng.

Không ít học tử chú ý đến dị tượng như thế. Thời gian giải lao bị hủy bỏ, cơm cũng không còn, không cho phép tất cả mọi người ra ngoài.

Sở dĩ một người một phòng chính là phòng bị chuyện ngoài ý muốn nổi lên.

Phi độn như vậy mất một ngày, tám người kia vẫn theo sát đằng sau.

Rốt cuộc, văn sĩ trung niên cao giọng nói:

“Bành Lỗi Bát Tiên, tám vị đạo hữu, vì sao các ngươi lại đi theo đội thuyền Đăng Thiên Thê nước Bắc Yến chúng ta thế? Xin hỏi tám vị đạo hữu có tính toán gì không?”

Một lão giả trong tám người cười ha hả: “Hữu tướng Tả Nhất Thương đại nhân của nước Bắc Yến sao?”

“Yên tâm đi, người dám đụng đến học tử Đăng Thiên Thê Thái Ất Thiên còn chưa sinh ra đời. Chúng ta chỉ thuận đường đi ngang qua, tất cả mọi người đều sử dụng Thiên Thanh Quang Kiều mà thôi.”

Hữu tướng Bắc Yến Tả Nhất Thương ôm quyền nói: “Thì ra là thế, là ta quá lo lắng rồi, xin thứ lỗi.”

Nói chuyện kết thúc, nhưng đội thuyền vẫn vô cùng cảnh giác.

Lại bay một ngày một đêm. Đến lúc này đã qua bảy ngày bảy đêm, cũng sắp đến nơi muốn đến.

Mục tiêu chính là nước Hoa Dương, trung tâm của vực Hoa Dương, không biết nơi đó có cảnh tượng gì.

Đột nhiên từ đằng xa xuất hiện một quang cầu.

Quang cầu to khoảng ngàn trượng, lơ lửng bên trong hư không. Cẩn thận quan sát, bên ngoài quả cầu ánh sáng có một mảnh đất bay múa chung quanh quang cầu.

Mảnh đất giống như một bãi cỏ nằm trong hư không, diện tích không lớn, chỉ khoảng năm ba trượng. Bên ngoài nhất có một hàng rào chắn.

Bên trong rào chắn có hai gian nhà tranh, bên ngoài nhà tranh có một bộ ghế đá đơn sơ.

Có một thanh niên ngồi trên ghế đá, trên bàn đá còn có một chén trà xanh.

Một người một nhà tranh, một ghế dựa một ly trà.

Nhưng lại có tiên khí vô tận.

Đến lúc này, đội thuyền dừng lại, Hữu tướng Bắc Yến Tả Nhất Thương bay ra.

Diệp Giang Xuyên sử dụng Truy Bản Tố Nguyên lặng lẽ cảm ứng, Tả Nhất Thương vô cùng khách khí và cung kính.

Ông bước đi trong hư không, từng bước một đến chỗ hàng rào, gõ cửa. Chờ đối phương cho phép, lúc này ông mới tiến vào bên trong hàng rào chắn.

Thỉnh thoảng ông lại cúi đầu, nói rất nhỏ, sau đó lấy ra ngọc giản mời đối phương kiểm tra.

Rất nhanh đối phương đã có lời đáp lại, Tả Nhất Thương mỉm cười rời đi.

Lão thằn lằn phía sau cũng thực hiện quá trình tương tự, đường hoàng tiến vào, nộp lên không ít bảo vật, sau đó mỉm cười rời đi.

Bành Lỗi Bát Tiên cũng không khác gì, một nữ tiên tử đứng ra, quá trình giống y như đúc.

Ba nhóm người đều làm việc xong với người thanh niên, sau đó trở về đội ngũ của mình. Người thanh niên đứng lên, chỉ về phía hư không, giống như lay lay quả cầu ánh sáng.

Quả cầu ánh sáng do ức vạn quang hoa tạo thành đột nhiên xoay tròn, giống như đối ứng một địa vực nào đó bên ngoài vũ trụ vô tận.

Trong khoang thuyền, một âm thanh vang lên:

“Tất cả học tử chú ý, tất cả thuyền viên chú ý. Thiên Thanh Quang Kiều hư không sắp khởi động, thực hiện truyền tống vũ trụ. Mục tiêu là nước Hoa Dương, trung tâm vực Hoa Dương.”

“Khi truyền tống, mọi người chú ý không được phép tu luyện, không cho phép kích phát bất kỳ phù lục pháp khí, không cho phép đi loạn nhảy loạn. Nếu không, các ngươi phải tự gánh lấy hậu quả.”

“Tất cả học tử chú ý, tất cả thuyền viên chú ý, tất cả phải làm tốt chuẩn bị, chờ truyền tống.”

Quả cầu ánh sáng rốt cuộc không xoay tròn nữa, toàn bộ quang cầu giống như biến thành một cánh cửa ánh sáng.

Sau đó, Bành Lỗi Bát Tiên bay lên. Bọn họ là người đầu tiên truyền tống.

Tám người bọn họ bay vào bên trong quả cầu ánh sáng. Khi người đầu tiên tiến vào, bên trên quả cầu ánh sáng bắn ra một luồng quang hoa, xuyên qua vũ trụ vô tận.

Đợi đến khi người thứ tám bước vào, tia sáng biến mất, quả cầu ánh sáng khôi phục như bình thường. Đến lúc này Bành Lỗi Bát Tiên đã hoàn toàn biến mất, truyền tống vào hư không vô tận.

Sau đó, quả cầu ánh sáng lại xoay tròn, khóa chặt vị trí kế tiếp.

Kết nối với một địa vực khác biệt.

Chờ đợi khoảng một khắc, trong quá trình chờ đợi, âm thanh lại vang lên:

“Các vị học tử chú ý, đây là Thiên Thanh Quang Kiều, do một trong ba mươi sáu lực sĩ Thái Ất Tông là lực sĩ Vân Kiều xây dựng nên, đặc biệt dùng để truyền tống địa vực cực xa.”

“Tiền bối bên cạnh Thiên Thanh Quang Kiều là Thủ Kiều Nhân Đồ Dịch Phủ Thái Ất Tông, một trong thất sĩ Thái Ất Tông Ngự Sĩ, Ngự Kiều Giả.”

“Ngài ấy đã thủ hộ Thiên Thanh Quang Kiều nước Bắc Yến chúng ta, dâng ra thanh xuân quý giá.”

“Tất cả học tử, chúng ta hãy cùng nhau cảm tạ tiền bối.”

“Tiền bối, vất vả rồi.”

Lập tức bên trong phi thuyền, bốn mươi tám ngàn học tử cùng nhau hô to: “Tiền bối, vất vả rồi.”

Diệp Giang Xuyên cũng hô to, hơn nữa còn cung kính thi lễ một cái.

Đây là Ngự sĩ thứ năm trong thất sĩ Thái Ất?

Đồ Dịch Phủ là gì nhỉ? Thái Hư Phủ của Băng Giám Lão Tổ có liên quan gì đến Đồ Dịch Phủ hay không?

Rất nhiều học tử la to, nhưng không cách nào truyền ra ngoài Cự Kình Chu, nhưng người thanh niên lại đứng lên, không giống như ngó lơ Tả Nhất Thương và lão thằn lằn.

Hắn ta chỉnh lại áo bào, từ xa đáp lễ với rất nhiều học tử.

Sau đó, đội thuyền tiếp tục tiến vào bên trong quả cầu ánh sáng.

Một tia sáng dâng lên, xuyên qua vũ trụ. Cự Kình Chu tiến vào. Diệp Giang Xuyên cảm thấy cơ thể chấn động, lập rức rơi vào mê man.

Sau khi lóe lên một cái, Cự Kình Chu đã bay ra ngoài quả cầu ánh sáng.

Nơi này không còn là vũ trụ thanh minh hoang vu nữa mà là một vũ trụ phồn hoa.

Vẫn là hư không, nhưng quả cầu ánh sáng lại sắp xếp từng dãy.

Đây là Thiên Thanh Quang Kiều liên kết vô số địa vực.

Trong vũ trụ có vô số phi thuyền xếp hành một hàng, bay về phía xa.

Đằng xa, một thế giới to lớn xuất hiện.

Từ xa nhìn lại, một số đại vục trời tròn đất vuông dựa vào nhau rất gần, lơ lửng trong hư không.

Trên không đại lục cũng có mặt trời, mọc ở phía Đông lặn phía Tây. Đây chính là nước Hoa Dương, trung tâm của vực Hoa Dương.

Nơi này chính là tiên cảnh. Diệp Giang Xuyên nhìn đến há hốc miệng.

Sau khi đến, Cự Kình Chu bay vào bên trong.

Tuyệt Sa Hạm hộ giá tự động rời đi, bay về một bên khác.