Chương 50: Kỳ Lân Tử
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Diệp gia cử hành đại yến, chúc mừng Diệp gia sinh ra Kỳ Lân Tử.
Đến lúc này, không còn ai dám nói Diệp Giang Xuyên là tên ngốc nữa.
Phần thưởng đến tay, Diệp Giang Xuyên giữ lại bốn khối linh thạch, sau đó biến pháp khí, linh thạch, Uẩn Thể Đan thành tiền kim tinh.
Pháp khí là pháp bảo, đổi được tám văn tiền kim tinh, cuối cùng, Diệp Giang Xuyên kiếm được bốn mươi văn tiền kim tinh.
Sau đó, Diệp Giang Xuyên đến phủ Thành chủ trả tiền cho Triệu Mộ Tuyết.
Nhưng đến phủ Thành chủ, hắn mới biết được sáng nay Triệu Mộ Tuyết đã theo phụ thân trở về bổn gia ở quận Liêu Viễn ăn tết.
Ngày 2 tháng Hai năm sau nàng mới quay về.
Diệp Giang Xuyên lắc đầu, chỉ có thể quay về Diệp gia.
Trở lại Diệp gia, Diệp Nhược Thủy gọi hắn đến để trở về Bạch Kỳ Hương.
Phú quý sao có thể không về quê.
Nhưng Diệp Giang Xuyên nói: “Cha, con muốn về vịnh nước cạn, không muốn hồi hương.”
Diệp Nhược Thủy gật đầu: “Ta biết mẹ con đối với con bạc tình bạc nghĩa, con lại thích mưa rơi. Ta cũng không muốn hồi hương. Chúng ta về lại vịnh nước cạn đi.”
“Nhưng khi ăn tết, chúng ta vẫn phải về nhà. Nhịn một chút, rất nhanh sẽ qua đi.”
Hai người quay về Bạch Kỳ Hương. Diệp Giang Xuyên cầm theo bạc, người hầu, xe ngựa để lại lão trạch Diệp gia.
Lần này bọn họ bình an thông qua sạn đạo Ất Mộc, trở lại vịnh nước cạn. Nơi này lúc nào trời cũng mưa. Diệp Giang Xuyên nghe được tiếng mưa, vô cùng cao hứng.
Đây mới chính là nơi mà hắn thích nhất.
Canh ba, mưa tạnh, trong bàn cờ lại có thêm một người cá, người cá kích xiên.
Diệp Giang Xuyên bước lên, ưng kích trường không, một kiếm chém chết.
Đột nhiên xông lên, một kiếm trong nháy mắt, giết cá như cắt cỏ, quá sung sướng.
Thu thập vảy cá, bán ngư nhân, nhìn tiền kim tinh ngày càng tăng lên, Diệp Giang Xuyên đắc ý vô cùng.
Hôm sau trời lại mưa, lần này chỉ là người cá bình thường nhưng Diệp Giang Xuyên vẫn rất vui.
Cứ như vậy đến hai mươi sáu tháng Chạp, nhất định phải về nhà. Diệp Giang Xuyên và Diệp Nhược Thủy cùng nhau quay lại Bạch Kỳ Hương.
Lần này trở về, Diệp Giang Xuyên giống như chúng tinh phủng nguyệt, được tộc nhân vây quanh.
Toàn bộ tộc nhân Bạch Kỳ Hương đều vây quanh Diệp Giang Xuyên, hỏi han ân cần, không một ai dám gọi hắn là ngốc nha tử nữa.
“Ta biết, Thập thất thiếu gia không phải người đơn giản.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Thập thất thiếu gia quá đẹp rồi, làm rạng rỡ Bạch Kỳ Hương chúng ta.”
“Ta còn bị Thập thất thiếu gia đẩy vào hồ sen, ta đã biết Tiểu Thập thất bất phàm mà.”
“Ha ha ha, chủ gia cũng không dám xem thường. Thập thất thiếu gia quá lợi hại rồi.”
“Thập thất thiếu gia, thiên phú của ngươi là gì vậy?”
“Ngươi ngu sao? Thiên phú không được nói ra ngoài. Thập thất thiếu gia không cần quản Ngũ di nương ngươi.”
Đến khi Diệp Giang Xuyên thở không ra hơi, cũng không còn cách nào, hắn tiếp tục giả vờ ngốc.
Ban đầu, mọi người muốn sắp xếp cho Diệp Giang Xuyên một căn phòng lớn, nhưng Diệp Giang Xuyên không thích. Hắn vẫn thích căn phòng đá nhỏ của mình.
Buổi tối, khi tộc nhân tản đi, mẫu thân Trần Tương Vân đến trải giường chiếu cho hắn, thăm hỏi ân cần, giả mù sa mưa nửa canh giờ.
Diệp Giang Xuyên thật sự không nhịn được, liền hỏi: “Mẫu thân, nương muốn cái gì?”
“Con ơi, con có thiên phú, được nhiều chỗ tốt, con có thể cho đệ đệ của mình một chút không?”
“Cái gọi là thượng trận phụ tử binh, đả hổ thân huynh đệ. Con có nhiều thứ tốt như thế, có thiếu đi một chút không sao, con có thể cho đệ đệ của mình không?”
“Nó là đệ đệ ruột cùng cha cùng mẹ với con. Đệ đệ con không có thiên phú, không lợi hại bằng con, con là đại ca, hãy giúp nó một chút đi.”
Mẫu thân Trần Tương Vân bắt đầu đòi hỏi. Hiện tại Diệp Giang Xuyên đã là Kỳ Lân Tử Diệp gia, không phải người bình thường. Nếu không, bà ta đã sớm lục tung lên rồi.
Nhưng trong mắt của bà cũng chỉ có Diệp Giang Nham. Cho dù Diệp Giang Xuyên có khác trước, trở thành Kỳ Lân Tử thì cũng chỉ như vậy mà thôi.
Kiếp trước khó mà tin được, nhưng hiện thực có đôi khi là như vậy.
Diệp Giang Xuyên thở dài: “Mẫu thân, con có thể cho đệ đệ ba ngàn lượng bạch ngân.”
Trần Tương Vân vui mừng nhưng vẫn nói: “Con ơi, thế còn linh thạch, đan dược, con cũng cho đệ đệ mình một chút chứ?”
“Pháp khí của con là pháp khí gì?”
“Con giữ nhiều bạc như vậy cũng có làm gì đâu, để mẫu thân giữ cho con.”
Diệp Giang Xuyên lắc đầu: “Điều này không thể nào. Linh thạch, đan dược, một cái cũng không có.”
“Con ơi, cho dù một cái, một cái cũng được mà.”
“Nhiều linh thạch đan dược như thế, con giữ làm gì đâu?”
“Mẫu thân, một linh thạch đan dược cũng đều không có. Nếu nương còn nói thêm câu nào, ba ngàn lượng bạc giảm đi một trăm.”
“Con, tại sao con lại như vậy…”
“Hai ngàn chín trăm.”
“Đứa nhỏ này, tại sao lại không nghe lời như thế…”
“Hai ngàn tám trăm…”
Nhìn thấy Diệp Giang Xuyên kiên quyết như vậy, Trần Tương Vân lắc đầu, cũng không nói nhiều, mang theo ba ngàn lượng bạch ngân rời đi.
Diệp Giang Xuyên lắc đầu. Dưới sự phiền muộn, bốn linh thạch dùng để trả nợ cũng được luyện hóa thành sáu mươi bảy văn tiền kim tinh.
Vẫn là vịnh nước cạn tốt, ngày nào cũng có trời mưa, có người cá để giết. Đó mới là nơi tốt.
…
Rất nhanh đã đến ngày ba mươi tết năm 2163030 lịch Thái Ất.
Năm nay, Diệp gia cũng vẫn giống như năm ngoái.
Nhưng lần này, Diệp Giang Xuyên đã ngồi ở vị trí chủ tọa trong bữa cơm tất niên cùng với một đám lão đầu tử.
Gia chủ Diệp Nhược Không, Nhị phòng Diệp Nhược Đình, Ngũ phòng Diệp Nhược Ninh cùng uống một chén rượu với Diệp Giang Xuyên.
Ăn xong bữa cơm tất niên, Diệp Giang Xuyên cũng phải ở lại từ đường gác đêm tế tổ.
Địa vị khác biệt.
Hắn không cần ra ngoài phục vụ khi đến mười tám tuổi. Nếu muốn, khi gia chủ Diệp Nhược Không già đi, hắn cũng có thể kế thừa chức vị gia chủ và Trưởng làng Bạch Kỳ Hương.
Năm đó, Diệp Nhược Thủy có thể kế thừa vị trí này nhưng ông không nhận.
Tương tự, Diệp Giang Xuyên không có hứng thú với vị trí này. Hắn yên lặng chờ đợi ngày mùng một đầu năm.
Công việc gác đêm tế tổ rất nhàm chán, nhiều người bắt đầu đánh bài. Diệp Giang Xuyên từ chối không chơi, chỉ ở một bên chờ đợi.
Thời gian từng chút một trôi qua.
Rốt cuộc, mõ canh ba vang lên, điều này đại diện cho ba mươi tết đã qua, bước vào ngày mùng một năm 2163031 lịch Thái Ất.
Tiếng pháo vang lên bên ngoài. Mấy người già đứng dậy chúc tết lẫn nhau.
Diệp Giang Xuyên cũng đứng dậy chúc tết, rất nhanh chúc tết đã kết thúc, hắn nhanh chóng tiến vào quán rượu.
Quả nhiên quán rượu đã thay đổi, tửu bảo lão Hắc biến mất, toàn bộ quán rượu biến thành quán rượu phương Đông.
Hắn không khỏi cau mày. Quán rượu lần này với quán rượu lần trước hắn gặp được thánh nhân, nhận được thẻ bài kỳ tích giống nhau như đúc.
Chẳng lẽ sẽ có kỳ tích phát sinh?
Diệp Giang Xuyên cẩn thận quan sát khách uống rượu, nhưng hắn hoàn toàn không nhìn thấy rõ hình dáng.
Hắn lắc đầu, hắn cả nghĩ quá rồi. Lúc này, hắn bắt đầu kiểm tra thẻ bài trên quầy rượu.