Chương 43: Một khối linh thạch, đúng là điên!

Chương 43: Một khối linh thạch, đúng là điên!

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đột nhiên Diệp Giang Xuyên đứng lên, cầm trường kiếm trong tay, lóe lên một cái, quay lại bàn cờ Ngư Hải Diệp.

Nhìn thấy Diệp Giang Xuyên, dũng sĩ người cá lập tức đứng lên, cười ha hả: “Nhân tộc nhỏ yếu, ngươi đến đưa bữa ăn cho ta sao?”

“Thịt người, ăn rất ngon.”

Trong tay nó vung vẩy búa đá.

Mỗi lần trời mưa, bàn cờ Ngư Hải Diệp sẽ dẫn đến một người cá. Bên trong bàn cờ, chỉ cần người cá không bị giết, nó có thể tồn tại ba tháng, có thủy khi nuôi dưỡng nên không bị đói.

Sau ba tháng, nếu không cách nào giết chết nó, nó sẽ tự động biến mất, là được đưa về biển cả hay là bị bàn cờ ăn, cũng không ai biết.

Điều này rất giống với câu được con cá, con cá thoát câu chạy mất.

Nếu lúc này có người cá tồn tại, trong bàn cờ sẽ không gia tăng người cá khác.

Thật ra, Ngư Hải Diệp là nền tảng tốt nhất cho một gia tộc. Giết cá có thể huấn luyện đệ tử chiến đấu, thịt cá có thể giúp cường hóa nhục thân đệ tử.

Diệp Giang Xuyên nhìn người cá, trường kiếm cầm chắc trong tay.

“Ta cho ngươi một cơ hội. Một kiếm giết chết ngươi.”

Chân khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, Ưng Kích Trường Không lặng yên mà động.

Ép ép ép ép…

Ngưng ngưng ngưng ngưng…

Nhìn thấy Diệp Giang Xuyên vận chuyển kiếm pháp, trực giác chiến đấu của dũng sĩ người cá dường như đã phát hiện ra điều gì đó.

Vô số hình xăm trên người nó tỏa sáng, hình thành một luồng lưu quang bảo vệ nó.

Bên này, Diệp Giang Xuyên đột nhiên bộc phát.

Nổ!

Tất cả chỉ hoàn thành trong nháy mắt. Ép ngưng bạo chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.

Hắn ra tay nhanh như chớp, nhất bộ nhất kiếm, giống như khoảng cách giữa hai người không hề tồn tại. Hắn đã đến trước người dũng sĩ người cá.

Dũng sĩ người cá kêu to. Nó cảm thấy nguy hiểm, thần thông khởi động. Cho dù nó chết, nó cũng muốn đả thương Diệp Giang Xuyên, khiến hắn đổ máu.

Diệp Giang Xuyên chém xuống một kiếm. Răng rắc, búa đá của dũng sĩ người cá vỡ nát, cơ thể của nó biến thành vô số mảnh vỡ, bắn tung tóe bốn phía.

Lưu quang hình xăm nào cũng không tồn tại, một kiếm vỡ nát.

Một kích tuyệt sát, giết cá như cỏ.

Nhìn thi thể dũng sĩ người cá, Diệp Giang Xuyên không nhịn được cười ha hả.

“Ưng Kích Trường Không quá lợi hại, những gì ta làm thật đáng giá.”

Cười xong, phiền phức mới xuất hiện. Dũng sĩ người cá bị chém thành mười bảy mười tám khúc, lần này bán ra có thể bị giảm giá.

Diệp Giang Xuyên lấy từng khối thi thể dũng sĩ người cá ra ngoài, sau đó đưa vào trong quán rượu.

Cũng may tửu bảo vẫn hỏi: “Ngươi có bán con cá này hay không?”

Diệp Giang Xuyên đang định trả lời bán, bán.

Đột nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Tám văn tiền kim tinh, mười sáu linh khí.”

Chính là giá tiền này, cũng không vì dũng sĩ người cá bị chém thành nhiều khúc mà giảm bớt giá tiền.

Diệp Giang Xuyên suy nghĩ một chút, bắt đầu thu dọn trên thi thể người cá một chút.

Hắn kéo xuống tám chín cái vảy cá ẩn chứa linh khí, đưa ra ngoài quán rượu, lại hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Tám văn tiền kim tinh, mười sáu linh khí.”

Diệp Giang Xuyên vỗ đùi. Không biết vì sao, cho dù người cá có ít đi vảy cá, giá cả cũng không thay đổi.

Cũng có thể ông chỉ muốn mua thịt cá, không muốn mua vảy cá.

Mấy ngày qua, mặc dù hắn không nhìn đám người Triệu Mộ Tuyết, nhưng Triệu Mộ Tuyết mua cái gì, Diệp Giang Xuyên đều biết.

Nàng mua vảy có linh khí. Vảy Lăng Thủy Lý có thể sử dụng được, vảy của người cá này tất nhiên cũng được.

Đây là món hàng có thể bán được hai nơi. Ngoài quán rượu, hắn có thể bán số linh lân này cho Triệu Mộ Tuyết, kiếm thêm ít đồng.

Diệp Giang Xuyên cẩn thận xử lý linh lân, gom được hai mươi ba cái vảy, còn thịt cá thì hắn bán đi.

Lập tức, hắn kiếm thêm được tám văn tiền kim tinh, mười sáu linh khí. Số tiền kim tinh của Diệp Giang Xuyên đã tăng lên bảy mươi mốt đồng.

Quá cao hứng! Chỉ cần chờ đến trời mưa, hắn lại giết người cá.

Một trăm văn tiền kim tinh không còn là giấc mơ nữa.

Hôm sau, Diệp Giang Xuyên quay lại chỗ tứ tỷ. Hắn muốn truyền lại những gì mà cha hắn đã nói cho tứ tỷ biết.

Đáng tiếc, khi hắn đến Vương gia, vợ chồng tứ tỷ không có ở nhà mà đã ra ngoài làm việc.

Diệp Giang Xuyên im lặng, lại đến khe Lăng Thủy.

Đến nơi, rất nhiều Bạch Lộ Ưng lại bay múa chung quanh hắn, giống như reo hò, nhảy cẫng lên vì hắn.

Diệp Giang Xuyên mỉm cười. Lúc này, đám người Triệu Mộ Tuyết vẫn còn chưa đến. Hắn ngồi trên bệ đá chờ đợi.

Đợi một canh giờ, bảy người Triệu Mộ Tuyết mới đến.

Từ xa nhìn thấy Diệp Giang Xuyên, Thiết Chân đột nhiên nhớ đến cảnh tượng ngày hôm qua, nhịn không được mà sầm mặt lại.

Triệu Mộ Tuyết vẫn bình thường, giống như hôm qua chưa hề phát sinh chuyện gì.

Diệp Giang Xuyên nhìn thấy bọn họ, sải bước đi tới.

Nhìn thấy hắn bước đến, có người lập tức bảo vệ Vương Nhu Nhiên: “Diệp Giang Xuyên, ngươi muốn làm gì?”

Bọn họ tưởng rằng Diệp Giang Xuyên sẽ gây bất lợi cho Vương Nhu Nhiên, nhưng Diệp Giang Xuyên nhìn cũng chẳng nhìn nàng.

Hắn hành lễ với Triệu Mộ Tuyết:

“Triệu gia tiểu thư, chào ngươi, xin hỏi có phải ngươi đang tìm linh lân hay không?”

“Ở đây ta có một ít, không biết Triệu gia tiểu thư có hứng mua hay không?”

Nói xong, hắn lấy ra số linh lân thu thập hôm qua.

Thiết Chân nhịn không được hô lớn: “Không có hứng thú, cút.”

Nhưng Diệp Giang Xuyên hoàn toàn không nghe, đưa số linh lân về phía Triệu Mộ Tuyết.

Thiết Chân nghĩ đến phản ứng của Triệu Mộ Tuyết hôm qua, lại quát: “Ta bảo ngươi biến, ngươi có nghe không?”

Ánh mắt Triệu Mộ Tuyết sáng lên: “Khoan đã, ta muốn xem một chút.”

Nàng bước qua, nhìn số linh lân của Diệp Giang Xuyên.

“Đây là linh lân của người cá? Hơn nữa còn là người cá nhập giai. Quá tốt, quá tốt rồi. Ngươi bán như thế nào?”

Điều này dính đến tu luyện ngày sau Triệu Mộ Tuyết. Nàng hoàn toàn không để ý đến Thiết Chân gầm thét.

Diệp Giang Xuyên cười một tiếng: “Có tổng cộng hai mươi ba vảy cá, một khối linh thạch.”

Hắn thốt ra xong, mọi người nhịn không được liền nói: “Hắn điên rồi? Có mấy cái vảy mà đòi những một khối linh thạch?”

“Ngươi có nhìn thấy linh thạch chưa?”

“Một khối linh thạch, đúng là điên.”

Nhưng Diệp Giang Xuyên chỉ mỉm cười nhìn Triệu Mộ Tuyết, không nói lời nào.