Chương 42: Phiêu nhiên như tiên
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong khe Lăng Thủy, Diệp Giang Xuyên đã hiểu ra.
Sáng hôm nay trời mưa, nước mưa quá lớn, mạch nước ngầm của khe Lăng Thủy trở nên yếu ớt. Cho nên Diệp Giang Xuyên không bị cuốn vào trong sông ngầm.
Bên trong khe nước, hắn cũng không để ý đến, trong đầu chỉ toàn là một kiếm bàng bạc của tiên tổ Diệp gia.
Hắn lặng yên vận chuyển Ưng Kích Trường Không, vĩ lực lại từ hư không rơi xuống.
Lần này khác với Ngư Tường Thiển Để. Ngư Tường Thiển Để chính là không ma lực, lọt vào mắt xanh của Thiên Tôn vô thượng cường đại Không Ma.
Lần này lại là trọng minh điểu. Trọng minh điểu đã trở thành Thiên Tôn, cảm nhận được tồn tại của đồng nguyên, cách không hạ xuống vĩ lực chúc phúc.
Vĩ lực rơi xuống, Bạch Lộ Ưng cũng cảm nhận được, vạn ưng triều bái, cho nên bọn chúng mới xoay quanh trên khe Thủy Lăng kêu to.
Đột nhiên, Diệp Giang Xuyên một lần nữa bộc phát trong khe nước.
Chân khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển. Ưng Kích Trường Không lặng yên mà động.
Ép ép ép ép…
Ngưng ngưng ngưng ngưng…
Nổ.
Oành! Hắn vọt ra khỏi mặt nước, bay thẳng trời cao.
Hắn xông lên, phá vỡ mạch nước ngầm, bay cao năm trượng, sau đó mới rơi xuống.
Hắn rơi xuống vẫn là bên trong khe Lăng Thủy.
Đúng lúc này, vô số Bach Lộ Ưng bay đến, có con ngậm chặt góc áo của hắn, có con rơi xuống chân của hắn.
Bạch Lộ Ưng quay chung quanh, Diệp Giang Xuyên ngạo nghễ đứng giữa hư không.
Vừa lúc mặt trời chiều ngã về tây, một luồng ánh sáng chiếu vào người hắn.
Lúc này, Diệp Giang Xuyên chìm trong vô số Bạch Lộ Ưng vây quanh và ánh mặt trời.
Ánh sáng và bóng tối làm lộ rõ góc cạnh đường cong trên gương mặt của hắn. Bên trong sự tuấn mỹ lộ ra một sự trầm ổn, vững chắc và kiên cường.
Sự chuyên chú của hắn phá lệ tô lên một tầng mị lực mơ hồ cho hắn.
Phiêu nhiên hư tiên, phong thái yểu điệu.
Hình ảnh này lọt vào tầm mắt của Triệu Mộ Tuyết.
Nàng há hốc mồm, sắc mặt đỏ bừng giống như uống rượu.
Trái tim trước giờ chưa từng lệch một nhịp vì người nào, lúc này lại điên cuồng nhảy lên như nổi trống.
Thiết Chân bên cạnh làm sao mà không để ý đến Diệp Giang Xuyên.
Trong lúc vô tình, hắn ta nhìn thấy vị hôn thê Triệu Mộ Tuyết. Đột nhiên, hắn ta cũng há mồm.
Hắn ta dường như cảm nhận được cái gì đó rời bỏ hắn ta, lặng yên vỡ vụn.
Hắn ta nhịn không được mà phát ra tiếng kêu thảm từ nội tâm: “Không.”
….
Bạch Lộ Ưng quay chung quanh, Diệp Giang Xuyên mượn ưng lực, nhẹ nhàng điểm một cái, từ trên không rơi xuống.
Rơi xuống bệ đá, hắn phất tay với Bạch Lộ Ưng, sau đó quay về Diệp gia.
Bạch Lộ Ưng kêu to trên không, giống như vui vẻ đưa tiễn hắn.
Diệp Giang Xuyên không để ý đến những người khác, tiêu sái mà đi.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên là thay quần áo, sau đó gọi gã sai vặt đến hỏi có còn gì ăn hay không. Hắn ngồi ở đó một thời gian dài, hắn đói rồi.
Mặc dù đã qua giờ cơm, gã sai vặt vẫn lấy năm cái bánh bao lớn trong nhà bếp cho hắn, Diệp Giang Xuyên ăn một hơi hai cái, sau đó ăn hết tất cả.
Sau khi ăn xong, hắn đi tìm cha của mình.
Diệp Nhược Thủy đang ở nhà, có hai phụ nhân đang châm trà cho ông.
Phụ nhân cũng đã lớn tuổi, không còn thanh xuân nữa.
Diệp Nhược Thủy chỉ nói là cố nhân khi xưa. Nhưng Diệp Giang Xuyên cảm nhận được khí phong trần trên người phụ nhân, tám thành là gái lầu xanh, hẳn là tình nhân cũ của Diệp Nhược Thủy.
Diệp Giang Xuyên cũng không để ý, chỉ nói: “Cha, con đã luyện thành Ưng Kích Trường Không.”
Diệp Nhược Thủy gật đầu: “Tốt.”
Ông hoàn toàn không để ý đến. Thật ra, trời có sập xuống ông cũng không để ý.
“Chúng ta ở đây chờ thêm một hai tháng. Dù sao Thiên Phú Kính Xứng cũng sẽ được sửa xong trước tết, đến lúc đó chúng ta về nhà ăn tết luôn.”
Hai phụ nhân hầu hạ ông rất tốt, cho nên ông quyết định ở đây chờ.
Diệp Giang Xuyên vâng một tiếng, không nói thêm câu nào.
Một phụ nhân pha cho Diệp Giang Xuyên một chén trà, rõ ràng là linh trà.
Diệp Giang Xuyên cẩn thận cầm lấy, từng ngụm uống hết.
Hiện tại, hắn đã có người cá bán lấy tiền, cuộc sống trôi qua rất tốt, không cần phải để ý từng chút linh khí nhỏ như thế này, để cơ thể hấp thu toàn bộ.
Nói cho cùng, cơ thể mới là tiền vốn.
Trà này uống ngon thật, linh khí đầy đủ, ít nhất cũng sáu bảy đạo.
Sau khi uống xong, hắn cảm thấy không nỡ, liền uống sạch lá trà.
Không thể lãng phí.
Diệp Nhược Thủy muốn nói “con trai ngốc, trà không phải uống như vậy”, nhưng ông vẫn cố kềm lại, sợ tổn thương lòng tự trọng của con trai.
Ông suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu con đã luyện thành Ưng Kích Trường Không, con hãy dùng kiếm đi.”
Nói xong, ông đứng lên lấy một thanh trường kiếm đến.
“Cái này cho con. Tuy nó chỉ là phàm binh, nhưng nó cũng là cương kiếm ngàn rèn mà có, đi theo ta hơn hai mươi năm, tên là Cương Ngọc, chính là cương trực công chính, trơn bóng như ngọc, hy vọng con có thể giải quyết cho tốt. Bây giờ ta truyền cho con.”
Diệp Giang Xuyên cẩn thận tiếp nhận. Một thanh lợi kiếm thép tinh, còn tốt hơn gấp mười so với tấn thiết thương.
Ngoài ra, Ưng Kích Trường Không cũng là kiếm pháp, tốt nhất là dùng kiếm.
“Cảm ơn, cha.”
Diệp Nhược Thủy suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu ngày mai con có thời gian, hãy đến thăm tứ tỷ, trò chuyện với tứ tỷ phu của con một chút.”
“Chuyện của Vương Nhu Nhiên hãy quên đi, dưa hái xanh không ngọt. Tứ tỷ phu của con vì chuyện này mà đắc tội với không ít người, tình huống không được tốt.”
“Cho dù chuyện này thành, tỷ tỷ của con cũng sẽ bị rất nhiều người ở Vương gia không thích. Thời gian còn rất dài, cần chi phải vội chứ.”
Diệp Giang Xuyên gật đầu: “Vâng, ngày mai con sẽ qua đó.”
Diệp Nhược Thủy lại nói: “Chờ sau khi Thiên Phú Kính Xứng được sửa xong, con có được tiềm chất thiên phú. Đến lúc đó, Vương nha đầu đó muốn gả cho con, xin lỗi, chúng ta không nhận.”
Diệp Giang Xuyên gật đầu. Hắn hoàn toàn không để ý đến Vương Nhu Nhiên. Mục tiêu của hắn bây giờ chính là dũng sĩ người cá vẫn còn trong bàn cờ.
Cáo biệt phụ thân, hắn trở lại thạch lâu của mình, nhưng hắn vẫn không vội tiến vào bàn cờ.
Hắn bình tâm tĩnh khí, vuốt ve trường kiếm Cương Ngọc.
Trường kiếm Cương Ngọc dài ba thước bảy tấc, hình hán kiếm, mặt ngoài ảm đạm không ánh sáng, có màu đen xám không lộ tài năng, nhưng lại vô cùng sắc bén, chém sắt như chém bùn, ngàn rèn kiếm thép.
Càng cầm trong tay lại càng thích.