Chương 26: Mang con ra ngoài lướt sóng

Chương 26: Mang con ra ngoài lướt sóng

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Nói thì nói như thế, Diệp Nhược Thủy vẫn chọn cho Diệp Giang Xuyên một con ngựa biết nghe lời, sau đó ông mang Diệp Giang Xuyên rời khỏi Diệp gia.

Hai người rời khỏi Diệp gia. Bên ngoài đã có sáu người cưỡi ngựa chờ sẵn, có nam có nữ, không phải nô tỳ của Diệp gia mà là thủ hạ bí mật của Diệp Nhược Thủy, là hương dân đến từ Bạch Kỳ Hương.

Diệp Nhược Thủy cũng không nhiều lời, cưỡi ngựa tiến về phía Đông. Diệp Giang Xuyên cẩn thận điều khiển con ngựa đi theo đằng sau.

Con ngựa rất nghe lời, cũng không quá nổi nóng, chở Diệp Giang Xuyên một đường đi về hướng Đông.

Cho dù con ngựa có bất kham, có Ngư Tường Thiển Để tiểu thành, điều khiển ngựa cũng dễ như trở bàn tay.

Rất nhanh, mọi người đã đi được hơn bốn mươi dặm. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Diệp Giang Xuyên rời khỏi Diệp gia xa như vậy.

Mọi người nghỉ ngơi một lát, sau đó tiếp tục tiến về phía trước. Đi được ba mươi dặm, đằng trước xuất hiện một thôn xóm. Đám người Diệp Nhược Thủy trước sau tiến vào.

Trong làng cũng có trang viên của Diệp gia. Mặc dù không hùng vĩ như Diệp gia ở Bạch Kỳ Hương nhưng cũng không thua kém bao nhiêu.

Tiến vào trang viên, có người hầu tiến lên dẫn ngựa đi cất.

Có người dẫn Diệp Giang Xuyên đến một căn lầu nhỏ ở hậu viện, đưa đến đồ ăn, bốn món mặn và một món canh. Thức ăn có thể nói là rất ngon.

Sau khi ăn xong, hắn ở lại lầu nhỏ để nghỉ ngơi.

Diệp Nhược Thủy ở tiền viện, tụ tập không ít bằng hữu.

Đốt lửa, uống rượu, thịt nướng, nhị hồ, hát vang, thét dài, gầm thét quên cả trời đất, kéo dài đến canh tư mới chịu đi ngủ.

Nhưng ông dường như không nhớ đến đứa con trai ngốc của mình, cũng không mang hắn đi lướt sóng mà chỉ có bản thân ông lướt sóng mà thôi.

Sáng hôm sau, Diệp Giang Xuyên chuẩn bị xuất phát.

Nhưng Diệp Nhược Thủy thì không.

Đợi đến giữa trưa, Diệp Nhược Thủy mới thức dậy, gọi mọi người tập trung, một lần nữa xuất phát.

Cứ như vậy, vừa đi vừa nghỉ, liên tục năm ngày, mọi người rời khỏi Diệp gia ba trăm dặm tròn.

Một ngày nọ, Diệp Giang Xuyên phát hiện hoàn cảnh chung quanh lặng yên thay đổi.

Bốn phía trở nên nóng bức nhưng cũng vô cùng ướt át. Trên mặt đất, cỏ mọc tươi tốt, chỗ nào cũng đều là bụi rậm.

Đây hẳn là vịnh nước cạn của mười tám dã?

Đến nơi này, đám người Diệp Nhược Thủy thở hổn hển, vô cùng thích thú với nơi này.

Diệp Nhược Thủy nhìn Diệp Giang Xuyên, chậm rãi nói: “Được rồi, chúng ta về nhà rồi.”

Nhà này mới giống như căn nhà thật sự của Diệp Nhược Thủy.

“Nơi này chính là vịnh nước cạn, một trong mười tám dã.”

“Cái gọi là mười tám dã chính là mười tám khu vực hoang dã, người bình thường không cách nào sinh tồn ở đây, nhất định phải đạt đến luyện thể tầng năm mới có thể chịu được thủy khí nơi này.”

Diệp Giang Xuyên yên lặng gật đầu. Nếu hắn không đạt đến luyện thể tầng năm, hắn sẽ khó mà sinh tồn ở đây. Thủy khí nặng nề sẽ khiến người ta thở không kịp.

Hắn vừa mới đến, một trận mưa thật lớn đột nhiên xuất hiện.

Đám người Diệp Nhược Thủy vô cùng thích ứng với chuyện này, lập tức mặc áo tơi che chắn toàn thân, hoàn toàn vô sự.

Diệp Giang Xuyên cũng học theo, cũng không cảm thấy có vấn đề.

Mọi người cưỡi ngựa xuyên qua rừng rậm. Đột nhiên, hai mắt Diệp Giang Xuyên tỏa sáng.

Hắn nhìn thấy một bãi cái màu vàng hình trăng khuyết rất lớn. Một bãi biển mênh mông vô bờ đang sôi trào mãnh liệt.

“Cha, đây chính là vịnh nước cạn?”

“Đúng, nơi này chính là vịnh nước cạn.”

“Cha, đó là biển sao? Là biển vô biên vô tận trong truyền thuyết?”

“Không, Bạch Kỳ Hương chúng ta là một tiểu thế giới, nào có biển cả vô biên vô tận chứ. Nhìn thì giống biển, nhưng thật ra nó lại là Giới Hà. Chúng ta ngồi thuyền đi khoảng hai mươi dặm sẽ nhìn thấy sương trắng vô tận. Nếu tùy tiện tiến vào, đó chính là thập tử vô sinh.”

Diệp Giang Xuyên gật đầu, thì ra là thế.

Chính giữa bãi cát hình trăng khuyết có một đình viện, tường ngoài cao ngất chiếm diện tích vài mẫu.

Bên này đình viện là bãi cát mênh mông vô bờ, bên kia đình viện là rừng mưa nhiệt đới vô biên vô tận.

Diệp Nhược Thủy chỉ vào nơi đó: “Đó chính là nhà của chúng ta.”

Mọi người đến gần viện lạc, mười đại hán xuất hiện, cùng nhau lên tiếng:

“Lão gia trở về rồi?”

“Đại ca đã trở về.”

Diệp Nhược Thủy mỉm cười: “Ta đi mấy ngày, có chuyện gì khác thường xảy ra không?”

Một đại hán xấu xí nhưng khôi ngôi hồi đáp: “Hôm qua có một con rùa tuyền bối muốn lên bờ, nhưng nó đã bị chúng ta giết chết. Thịt rùa đã giữ lại cho đại ca, đủ để nhắm nửa cân rượu.”

Diệp Nhược Thủy gật đầu, sau đó chỉ Diệp Giang Xuyên: “Đây là con trai của ta, Diệp Giang Xuyên. Ta dẫn nó đến đây để mở mang tầm mắt.”

Mọi người nhìn Diệp Giang Xuyên, không khỏi xì xào bàn tán.

“Là đứa con trai ngốc trong lời đồn của lão gia?”

“Hình như là vậy.

Diệp Nhược Thủy nhìn Diệp Giang Xuyên, Diệp Giang Xuyên lập tức hiểu ra, cao giọng nói:

“Diệp Giang Xuyên xin chào các vị thúc thúc đại gia.”

Mọi người cùng nhau đáp lễ.

“Không phải ngốc sao?”

“Đúng vậy, nhìn qua không thấy ngốc.”

“Đứa bé này còn rất anh tuấn.”

Diệp Nhược Thủy dẫn Diệp Giang Xuyên tiến vào đình viện. Ngoại trừ đàn ông, ở đây cũng có phụ nữ. Diệp Nhược Thủy còn có ba di nương trẻ tuổi, mặt mày hớn hở chờ ông quay về.

Sau khi tiến vào, Diệp Giang Xuyên phát hiện, tường bên ngoài đình viện rất cứng, dường như được luyện chế từ tinh thiết, hơn nữa bên trên còn có vô số phù lục. Đình viện này giống như một lô cốt.

Nhìn thấy Diệp Giang Xuyên do dự, Diệp Nhược Thủy liền nói:

“Giang Xuyên, tiểu thế giới Bạch Kỳ Hương là một nơi vô linh, có thành Thiết Lĩnh che chở, vô cùng an toàn, không có sinh mệnh vực ngoại xâm nhập.”

“Nó là một nơi khó có được trong toàn bộ Thái Ất Thiên, thuộc thế ngoại đào viên của Nhân tộc. Nhưng thời gian Bạch Kỳ Hương tồn tại quá dài, thế giới cũ kỹ, bên trong đã xuất hiện một số khe hở thời không.”

“Chúng ta không cách nào giữ gìn và chữa trị. Vịnh nước cạn là nơi khe hở thời không hình thành. Cho nên, ngày nào trời cũng mưa, thỉnh thoảng còn có một số hung thú quỷ biển từ Giới Hải bơi đến. Bởi vì bị thế giới áp chế, bọn chúng cũng không mạnh, không có giai nào.”

“Nơi này là nơi Diệp gia chúng ta chống lại bọn chúng, tuyệt không thể để bọn chúng lên bờ gây tai họa cho hương dân Bạch Kỳ Hương.”

“Ta trấn thủ nơi này, sở dĩ một năm bốn mùa không ở nhà chính là vì nguyên nhân đó.”

Lúc này Diệp Giang Xuyên mới hiểu ra, thì ra lão cha một năm không ở nhà chính là để trấn thủ khe hở biên giới thế giới, chống lại hung thú quỷ biển.

Khó trách các Phòng khác đều rất tôn kính lão cha.

Mọi người có thể yên ổn mà sống là nhờ có người khác chống đỡ giùm.