Chương 2: Thiếu gia ngốc

Chương 2: Thiếu gia ngốc

Thiếu gia ngốc đã quay người rời đi, miệng vẫn lẩm bẩm mười hai, mười hai.

Thoát khỏi tầm mắt của mọi người, thiếu gia ngốc mới thở phào một tiếng.

Cũng không còn cách nào, hắn nhất định phải giả ngu. Mọi người nhìn thấy hành vi của hắn, tất cả đều sinh ra một cảm giác sợ hãi quỷ dị. Chỉ có cười ngây ngô, giả ngu giả dại, bọn họ mới không cảm thấy khác thường.

Hôm nay hắn thu hoạch rất tốt, nhận được linh khí hồ nước, cộng thêm sáng nay thu được hai ba đạo linh khí, thật là thoải mái.

Hiện tại, hồ nước sẽ không sinh ra linh khí nữa, hắn nên về nghỉ ngơi thôi.

Trên đường đi, xác định xung quanh không có ai, thiếu gia ngốc hát một điệu hát dân gian người khác nghe không rõ.

“Ngạo khí đối mặt vạn con sóng, nhiệt huyết hướng về mặt trời đỏ…”

Hắn đến thế giới này đã mười ba năm. Ban đầu, hồn phách trưởng thành của hắn xuyên qua một đứa bé mới sinh, nhục thân không thể thừa nhận, dẫn đến lúc nào hắn cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không cách nào khống chế cơ thể. Ba tuổi mới có thể đi đường, sáu tuổi mới có thể gọi mẹ.

Rốt cuộc chịu đến tám tuổi, thân hồn hoàn toàn dung hợp, cơ thể của hắn mới bình thường trở lại, không còn ngốc nữa. Lúc đó, hắn phát hiện thế giới này đúng là khó sống.

Cha thì không thương hắn. Ông ta cũng chẳng thương bất cứ người nào. Một năm cao lắm gặp hắn được hai ba lần, nói chuyện không đến mười câu.

Mẹ cũng không yêu hắn, cũng có lẽ khi hắn còn bé, hắn quá ngu ngốc. Cho dù được nuôi rất tốt, sức khỏe của hắn cũng không khá lên, thành ra bà không thích hắn. Bà chỉ yêu thương đệ đệ của hắn, gần như không hề quan tâm và bảo vệ hắn.

Cha không thân, mẹ không yêu, tài nguyên tu luyện hoàn toàn không có, hết thảy đều phải dựa vào chính hắn.

Cơ thể của hắn cũng không đủ cường tráng, thể chất quá kém. Đối với truyền thừa gia tộc Mộc Diệp Ngưng Nguyên Pháp, những người khác tu luyện một năm, hắn tu luyện năm năm cũng không đuổi kịp.

“Gan như sắt đánh, xương như thép tinh, lòng dạ rộng trăm trượng, ánh mắt dài vạn dặm, ta nhất định phấn đấu…”

Hắn hát bài ca dao của kiếp trước. Hắn sống khổ quá, thành ra cứ yên lặng động viên chính mình.

Cũng may trời không tuyệt đường người. Hắn là người xuyên việt, tất có chỗ khác người. Đó chính là Kim Thủ Chỉ.

Chỉ là, rất khó thức tỉnh Kim Thủ Chỉ.

“Ta là nam nhi, nhất định phải tự cường.”

Hát xong, hắn nhìn về phía xa, không còn biểu hiện đần độn, ngược lại vô cùng kiên nghị.

Chỉ có giả ngu mới có thể giải thích được sự dị thường của hắn, mới có cơ hội kích hoạt Kim Thủ Chỉ.

Khó, nhưng ta không sợ, thật sự không sợ.

Hắn kiên định cổ vũ mình.

“Ta, Diệp Giang Xuyên đến nhân gian này, một lần nữa sống lại, ta tuyệt không cô phụ nhân sinh. Là đàn ông, sống giữa trời đất, nhất định phải sống cho ra một người.”

Khi được mười một tuổi, Diệp Giang Xuyên đã có chỗ ở của mình, vốn là một gian phòng chứa đồ, một ngôi nhà ngói đá xanh nho nhỏ.

Diệp Giang Xuyên ở một mình, không có nô tỳ hay lão bộc làm bạn, tự sinh tự diệt.

Mỗi lần đến giờ cơm, tất sẽ có nô tỳ đưa đến. Hắn thường ăn cơm có một mình. Mẫu thân không chào đón hắn, cũng không muốn nhìn thấy một đứa con ngốc nghếch trên bàn ăn.

Diệp Giang Xuyên cũng không thèm để ý đến việc chỉ cô độc có một mình. Hắn cảm thấy như vậy lại càng tốt hơn.

Trở lại chỗ ở của mình, Diệp Giang Xuyên cũng không vào nhà nghỉ ngơi mà ngồi trên ụ đá xanh, ngơ ngẩn bất động.

Nhìn hắn giống như một khúc gỗ không nhúc nhích, không thuộc về cái thế giới này, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Đây cũng là nguyên nhân mọi người hay gọi hắn là ngốc nha tử.

Thật ra, Diệp Giang Xuyên không còn ở thế giới này. Trong tầm mắt của hắn, hắn đã đến một quán rượu.

Quán rượu như thật như ảo, diện tích không lớn, chỉ có năm ba cái bàn rượu với bảy tám người đang uống rượu, nhưng Diệp Giang Xuyên không nhìn thấy rõ hình dáng của bọn họ.

Trong quán rượu, thứ có thể nhìn thấy rõ ràng nhất chính là quầy rượu. Đằng sau quầy rượu có một tửu bảo đang lau ly rượu.

Làn da tửu bảo ngăm đen, hơi bị hói đầu, tuổi tác rất lớn, mặc áo sơ mi trắng, khoác áo cưỡi ngựa màu đen, mặc quần tây đen, mang giày da đen, nhìn qua rất có tinh thần. Ông ta đang đứng lau mấy cái ly rượu của mình.

Đối diện với tửu bảo, Diệp Giang Xuyên cười nói: “Lão Hắc, ta lại đến nữa đây, lão nhớ ta không?”

Lão Hắc là tên Diệp Giang Xuyên đặt cho đối phương.

Đáng tiếc, bất luận Diệp Giang Xuyên nói như thế nào, lão Hắc cũng không hề có phản ứng. Ông cứ đứng ở đó, cứ lau ly rượu, không hề có bất kỳ lời đáp lại nào.

Nhưng Diệp Giang Xuyên vẫn thích nói chuyện với ông. Bởi vì nhìn thấy ông, hắn sẽ nhớ lại những gì ở kiếp trước. Một hồi ức thật đẹp!

Cứ ba tháng, quán rượu sẽ thay đổi một lần, biến thành một quán rượu hình dáng khác, đổi một tửu bảo khác.

Năm hắn được tám tuổi, dị năng thức tỉnh. Đến hiện tại, quán rượu đã thay đổi hai mươi ba lần, lần nào cũng khác nhau. Quán rượu cổ đại phương Đông, quán rượu cao bồi phương Tây, quán ăn nhanh ngoại ô hiện đại, quán bar đô thị hiện đại.

Từng quán rượu hình dáng không đồng nhất xuất hiện. Có ba lần còn không phải quán rượu Nhân tộc, mà là quán rượu của người thằn lằn, người cá, người thú, thậm chí còn có quán rượu người máy tương lai.

Lão Hắc xuất hiện bốn lần. Diệp Giang Xuyên quen thuộc với lão nhất.

Đến đây, hắn có cảm giác vô cùng tự tại. Nơi này mang đến cho hắn cảm giác như quay về kiếp trước. Ngoài ra, nơi này cũng đã thay đổi kiếp này của hắn.

Sau khi xuyên qua, cơ thể hài nhi hoàn toàn không cách nào dung nạp linh hồn trưởng thành của hắn. Diệp Giang Xuyên từ lúc sinh ra vẫn luôn giật mình, hốt hoảng, ngơ ngẩn, là dấu hiệu của một tên ngốc.

Mãi cho đến năm tám tuổi, Diệp Giang Xuyên mới khống chế được cơ thể của mình, thức tỉnh dị năng, nhưng thân hồn vẫn không hợp, thể chất đặc biệt chênh lệch. Hắn tu luyện truyền thừa gia tộc Mộc Diệp Ngưng Nguyên Pháp không hề có chút tiến triển.

Diệp Giang Xuyên biết hy vọng duy nhất của mình chính là quán rượu này.

Khi hắn không có việc gì, hắn sẽ đến đây chờ đợi. Mùa hè năm chín tuổi, cơ duyên đã thật sự xuất hiện.

Khi đó quán rượu rách nát, hẳn là quán rượu thời cổ đại, vô cùng cổ xưa.

Những người khác vẫn mơ hồ không rõ, nhưng trong lúc vô tình, Diệp Giang Xuyên nhìn thấy một người đầu tiên vô cùng rõ ràng.

Người đó mặc đạo bào, gương mặt hiền lành, đầu hơi nhô cao, lông mày màu trắng, ánh mắt sắc bén, tóc tai phiêu bồng.

Bên cạnh ông còn có một con thanh ngưu.

Khi ăn no xong, ông chuẩn bị rời đi.

Diệp Giang Xuyên lập tức biết ông là ai, lão tử thánh nhân Lý Nhĩ Lão Đam, Thái Thượng Lão Quân.

Không nói hai lời, Diệp Giang Xuyên quỳ xuống, hô lớn:

“Thánh nhân cứu con, xin cứu con.”

Sau đó, Diệp Giang Xuyên ra sức đọc Đạo Đức Kinh.

“Chúng ta là đồng hương, mau cứu con.”

“Đạo khả đạo, phi thường đạo; danh khả danh, phi thường danh…”

Hắn hy vọng sẽ được thánh nhân chú ý.