Chương 1: Đang tuổi thiếu niên

Chương 01: Đang tuổi thiếu niên

Tháng tám, giữa trưa.

Trời nóng đến mức con người ta không thể hô hấp.

Hai gã sai vặt Diệp gia khiêng thùng cháo đậu xanh ngày hè đến Ngũ phòng.

Băng qua vườn hoa đến một hồ nước, đằng trước chính là trạch viện Ngũ phòng của Diệp gia.

Hồ nước không lớn, rộng khoảng ba trượng, sâu ba thước, bên trong trồng đầy hoa sen.

Bên cạnh hồ, một người đang đứng.

“Hỉ Tử ca, người đó là sai vặt của nhà ai thế? Hắn bị ngốc sao? Trời nóng như vậy, hắn đứng bên cạnh hồ để làm gì?”

Tạp dịch Tiểu Tửu mới đến tò mò hỏi.

Một cậu thiếu niên đang đứng bên hồ nước, vòng tới vòng lui dưới trời nắng to, thỉnh thoảng còn làm ra mấy động tác kỳ quái, miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Mười một, mười một, mười một…”

Lão tạp dịch Hỉ Tử nhìn thoáng qua: “Ngươi nói người ngốc đó?”

“Tiểu Tửu, ngươi mới đến nên nhớ cho kỹ, tiểu tử kia không phải sai vặt hay tạp dịch. Hắn là thập thất thiếu gia của tam phòng Diệp gia. Số mệnh hắn không tốt, nghe nói sinh ra đã thần hồn bất ổn, trời sinh si ngốc. Về sau, tình trạng của hắn dần dần tốt hơn, nhưng thỉnh thoảng vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác.”

Tiểu Tửu gật đầu ghi nhớ: “Thập thất thiếu gia Giang Tự Bối Diệp gia.”

“Cha của hắn, lão gia Tam phòng Diệp Nhược Thủy nổi danh chẳng màng thế sự. Ông ấy có năm bà vợ, hơn mười đứa con. Một năm, chỉ sợ ông ấy không nói nổi mười câu với đứa con trai này. Mẹ của hắn đối xử với hắn cũng không được công bằng cho lắm. Bà ấy tốt với những thiếu gia khác, còn hắn thì mặc kệ không quản. Cha mặc kệ, mẹ không yêu, lại còn là kẻ ngốc. Hắn cũng không cần tu luyện, mỗi ngày phóng đãng, muốn làm cái gì thì làm cái đó.”

Theo lời Hỉ Tử nói, Tiểu Tửu quay đầu nhìn lại.

Cậu thiếu niên khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, cơ thể mảnh mai, làn da trắng nõn, diện mạo thanh tú.

Nhưng ánh mắt lại vạn phần quỷ dị…

Rõ ràng trước mắt chỉ là một hồ nước, nhưng cậu thiếu gia đó dường như nhìn thấy một thế giới khác. Tiểu Tử nhìn mấy lần, không biết vì sao toàn thân lại run lên, nổi cả da gà, không dám nhìn nữa.

Đột nhiên, cậu thiếu niên xông ra ngoài, nhanh chân chạy đi, giống như đang đuổi theo một vật gì đó bò ra từ hồ nước.

Nhìn theo, đằng trước cậu thiếu niên trống không.

Hắn bỗng nhiên bổ nhào về phía trước, ra sức đè xuống vật kia. Tiểu Tửu mơ hồ cảm nhận được cái thứ đó đang giãy dụa, nhưng thật ra cái gì cũng không có.

Gã dùng sức dụi mắt, có thể khẳng định không hề có thứ gì dưới người cậu thiếu niên.

Một cảnh tượng thật quỷ dị khiến Tiểu Tửu sinh ra sợ hãi. Thứ mà con người không thấy, không thể lý giải mới thật sự đáng sợ.

Cậu thiếu niên lập tức nằm rạp xuống mặt đất, mặc kệ mặt đất bẩn đến cỡ nào, đột nhiên cười ha hả.

Tiểu Tửu lại không nhịn được run lên bần bật. Gã nhìn Hỉ Tử, phát hiện Hỉ Tử đang mỉm cười, giống như nhìn thấy chuyện gì vui lắm.

Hỉ Tử cảm nhận được sự sợ hãi của Tiểu Tửu:

“Ngươi sợ cái gì chứ? Hắn chỉ là kẻ ngốc thôi mà.”

“Ngốc thì có gì phải sợ chứ?”

Ông lớn tiếng nói, còn cố ý nhấn mạnh.

Tiểu Tửu như có điều suy nghĩ, nhưng nghe Hỉ Tử chế giễu, lại nhìn động tác quỷ dị của cậu thiếu niên, đột nhiên gã cảm thấy nó không còn quỷ dị nữa mà trở nên buồn cười. Cảm giác sợ hãi biến mất, gã bắt đầu bắt chước Hỉ Tử mà cười nhạo.

“Hắn là tên ngốc. Ta cần chi phải sợ hắn…”

Hỉ Tử ung dung đáp: “Đúng vậy. Ban đầu, khi ta nhìn hắn, ta cũng thấy sợ. Về sau, khi ta biết hắn ngốc, ta không còn sợ nữa. Nhưng cái hồ nước này, hai năm qua ngoại trừ hắn, không còn ai đến nơi này nữa.”

“Nghĩ kỹ lại, hắn cũng thật đáng thương. Hắn sinh ra ở Diệp gia, trời sinh đã là thiếu gia, cả đời hưởng phúc, không lo ăn mặc, kết quả lại là một tên ngốc, cha mẹ không yêu. Đúng là mệnh.”

“Hỉ Tử ca, ta có thể chọc ghẹo hắn một chút hay không?” Tiểu Tửu hỏi.

Nghĩ lại vừa rồi mình đã quá sợ hãi, gã thẹn quá hóa giận, muốn trả thù một chút.

Hỉ Tử lắc đầu: “Tiểu Tửu, ngươi nhớ cho kỹ, hắn ngốc nhưng tuyệt đối đừng chọc ghẹo hắn. Tiểu tử này xưa nay không nhận mình ngốc. Ngày thường, hắn cũng rất bình thường, chỉ hơi ngơ ngẩn một chút. Nhưng ai nói hắn ngốc, hắn sẽ nổi nóng với người đó, không chịu bất kỳ ai khi dễ mình.”

“Một năm trước, Mã lão thất của Mã phòng thấy hắn ngốc liền chọc ghẹo hắn, bị hắn đánh một gậy phía sau hôn mê mất ba ngày.”

“Tam thiếu gia Đại phòng cũng trêu chọc hắn, bị hắn đuổi đánh, một người đánh với một đám người, đánh vỡ đầu Tam thiếu gia.”

“Mặc dù cha hắn không quan tâm đến hắn nhưng lại cực kỳ bao che khuyết điểm. Ai cũng không thể khi dễ Tam phòng.”

“Ngoài ra, cũng bởi vì hắn ngốc, đánh ngất thì đánh ngất, đánh vỡ đầu thì đánh vỡ đầu, chẳng cần phải chịu trách nhiệm. Cũng không còn cách nào, từ đó không ai dám chọc ghẹo hắn nữa.”

Nghe xong, Tiểu Tửu cười ngượng, không dám nhìn cậu thiếu niên ngốc nghếch đó nữa.

Thiếu gia ngốc bò dậy, không nhịn được cười to ba tiếng, miệng vẫn thì thào:

“Mười một, mười một, mười một…”

“Hỉ Tử ca, hắn cứ lẩm bẩm mười một mãi. Mười một là cái gì thế?”

Hỉ Tử nhìn Tiểu Tửu, giống như cười mà không phải cười:

“Ha ha, lát nữa ngươi sẽ biết.”

Vừa đi, Hỉ Tử và Tiểu Tửu vừa trò chuyện, nhanh chóng đi xa. Cậu thiếu niên ngốc nhìn về phía hồ nước, dường như có chút chờ mong.

Một lát sau, Tiểu Tửu quay về một mình.

Gã tìm cơ hội tách Hỉ Tử ra, đến tìm thiếu gia ngốc. Gã không cam tâm bị thiếu gia ngốc hù dọa.

Đến nơi, Tiểu Tửu nhìn chung quanh một chút, không có ai khác ngoại trừ hai người bọn họ.

Gã hung hăng đến sau lưng thiếu gia ngốc. Cậu thiếu niên vẫn còn đang lẩm bẩm: “Mười một, mười một, mười một…”

Tiểu Tử thấp giọng nói: “Một kẻ ngốc mà cũng dám dọa ta.”

“Dựa vào cái gì ngươi là thiếu gia Diệp gia? Ngươi ngu ngốc như thế mà cũng có thể hưởng phúc, còn ta chỉ là tạp dịch. Dựa vào cái gì…”

“Bây giờ ta đẩy ngươi vào hồ nước, nào ai biết là ta đã làm chứ?”

“Dù sao ngươi cũng là kẻ ngốc. Không ai tin tưởng người ngốc cả.”

Thiếu gia ngốc đột nhiên nhìn hồ nước, giống như nhìn thấy một thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi.

Tiểu Tửu cũng theo ánh mắt của thiếu gia ngốc nhìn lại. Hắn bỗng vươn tay nắm lấy tóc Tiểu Tửu, dùng sức ném một cái. Tõm! Tiểu Tửu bị thiếu gia ngốc ném vào trong hồ nước.

Rơi xuống hồ nước, Tiểu Tửu mình dính đầy bùn liều mạng giãy dụa. Cũng may mà nước không sâu, rất nhanh gã đã leo được lên trên bờ.

Thiếu gia ngốc nhìn gã, cười to: “Mười hai, mười hai, mười hai…”

Một bên, đám tạp dịch Hỉ Tử xuất hiện, ai nấy đều cười ha hả.

“Mới đến chơi vui thiệt.”

“Cũng phải rơi xuống hồ nước một lần mới biết được sự lợi hại của thiếu gia ngốc.”

“Mười hai, mười hai.”

“Ha ha ha, vui chết ta.”

Tiểu Tử trợn mắt, lúc này gã mới biết nhân gian hiểm ác như thế nào.