Nhắc tới Ngô Xương Xí sau khi rút quân về Kiều Bình, được quan tham mưu Đỗ Thắng hiến kế. Cho một lộ binh sĩ toàn người thân tín, giả làm cường đạo, đánh úp vào hai thôn Nguyễn và Đường. Đợi Nam Tấn Vương đem quân dẹp loạn, thì cho phục binh tay nỏ nhằm bắn chết. Quả nhiên không bao lâu sau, tin Nam Tấn Vương chết trận truyền về, Ngô Xương Xí cười toét cả miệng, nói với các quan dưới trướng rằng:
- Nay Tấn Vương đã chết rồi, ngai vàng chắc chắn thuộc về ta.
Đỗ Thắng nói:
- Quả đúng như vậy. Chủ thượng bây giờ chỉ cần chiêu binh mãi mã, ngày diệt được Đinh Bộ Lĩnh báo thù không còn xa.
Chư tướng xung quanh cũng gật đầu đồng ý.
Còn đang chuyện văn, chợt cây đại kỳ bên ngoài cổng đổ ập xuống. Ngô Xương Xí cả kinh, vội truyền hỏi binh lính. Binh lính thưa rằng:
- Gió lớn nên làm đổ cờ.
Lúc đó có một vị quan đứng bên buột miệng nói:
- Cờ gãy là điềm chẳng lành.
Ngô Xương Xí cả giận, quát:
- Gió to cờ gãy là chuyện bình thường, sao ngươi dám buông lời yêu ngôn, nhiễu tâm hoặc chúng!
Nói dứt lời liền thét người lột áo mão của vị quan kia rồi lôi ra chém. Đao phủ vâng mệnh xông vào lôi vị quan kia ra xử tử, chư tướng dưới trướng im thin thít không dám nói một lời.
Đúng lúc đấy có quân vào cấp báo, thấy một con chim ưng lớn đang đậu ngoài cổng thành. Ngô Xương Xí kinh nghi, vội dẫn các quan chạy ra xem, quả nhiên ở trên cổng thành Kiều Bình có một con chim ưng lớn đang đậu trên nóc. Con Ưng Điểu này toàn thân lóng lánh kim sắc, nó vừa thấy Ngô Xương Xí liền vỗ cánh xà xuống.
Ngô Xương Xí biến sắc, đang không biết làm thế nào thì con Ưng Điểu bỗng nhiên nói tiếng người:
- Xin đại nhân chớ hoảng sợ, tôi là một con chim ưng ở núi Thạch Động, Hà Tiên. Vì tu thành phép thần thông nên đồng đạo gọi bằng Kim Sí Điểu. Nhân đi qua đây thấy đại nhân khí số hưng vượng, muốn ở dưới trướng tá túc. Như thế có được hay chăng?
Kim Sí Điểu hạ xuống đất rồi hóa thành một thanh niên khoảng độ hai mươi tuổi, môi hồng răng trắng da dẻ sáng ngời, đầu đội mão kim loan, lưng đeo bửu kiếm.
Ngô Xương Xí thấy Kim Sí Điểu hóa thành người, có vài phần đạo vận, mừng như mở cờ trong bụng, tiến lên nắm tay thân thiết, nói:
- Được đại tiên trợ giúp bổn quân, sợ gì không thâu phục được thiên hạ.
Nói rồi truyền người mở rộng cửa mời Kim Sí Điểu vào điện, bày trà nước thiết đãi. Lại sai người dâng lễ vật thật trọng hậu. Kim Sí Điểu nói:
- Tôi thấy tướng quân mặt mày ủ rũ, không biết là có chuyện gì phiền muộn chăng?
Ngô Xương Xí thở dài một hơi, cho tả hữu lui xuống hết rồi mới đáp:
- Đại tiên không biết rồi, tôi phiền muộn vì chưa báo được thù cha đấy thôi.
Kim Sí Điểu cười, nói:
- Tướng quân phiền muộn vì thù cha, hay là vì chưa đăng cơ xưng Vương được?
Ngô Xương Xí giật mình, mặt mày ngượng ngùng, nói:
- Đại tiên quả nhiên hiểu được lòng tôi thế nào.
Kim Sí Điểu nói:
- Tôi tuy tu luyện chốn non sơn, nhưng chuyện trần tục cũng am hiểu phần nào. Tướng quân muốn đăng cơ xưng Vương lúc này, e rằng chỉ có con đường chết.
Ngô Xương Xí cả kinh, hỏi:
- Sao đại tiên lại nói vậy?
Kim Sí Điểu đáp:
- Thiên hạ đất Nam hiện có mười một lộ sứ quân, nếu tính thêm cả Đinh Bộ Lĩnh nữa là mười hai. Ai nấy đều tự thu binh mã, cai quản một cõi, ý đồ thì ai cũng đoán được. Tuy nhiên không ai tự dám phong Vương. Chỉ cần một lộ quân nào tự phong Vương ắt khiến những lộ quân khác thù địch. Đến khi đó, cho dù đại nhân có tướng giỏi binh tinh đến mấy cũng không thể sống được. Đấy gọi là "Kiến nhiều cắn chết Voi".
Ngô Xương Xí nghe vậy mặt mày càng ủ rũ hơn. Kim Sí Điểu nói:
- Tuy nhiên, tôi có một kế có thể khiến đại nhân an tâm dưỡng quân. Chờ ngày đăng cơ.
Ngô Xương Xí mặt trở mừng, hỏi kế ấy ra làm sao. Sí Điểu đáp:
- Kế ấy chẳng có chi, đại nhân hiện tại chỉ xưng làm Sứ Quân, làm yên lòng mấy lộ sứ quân kia. Rồi lấy cớ báo thù cha mà mang quân đánh Đinh Bộ Lĩnh. Đinh Bộ Lĩnh chiếm cứ Hoa Lư, là nơi hiểm địa. Đại nhân chiếm được chỗ ấy rồi thì như Rồng gặp nước, chẳng mấy chốc mà chiếm lại được mấy quận ở Giao Châu thôi.
Ngô Xương Xí hỏi:
- Nhưng Đinh Bộ Lĩnh có Giao Châu Thất Hùng, tướng giỏi như vậy ta làm sao đánh thắng cho được?
Kim Sí Điểu cười cười, nói:
- Thắng không được đó là do đại nhân chưa gặp tôi đấy thôi. Mấy đứa Thất Hùng kia, tôi xem chỉ như trẻ con học múa. Muốn giết khi nào chả được?
Ngô Xương Xí nghe vậy cả mừng, y lời mà làm. Sai người mang lên lệnh kỳ, cho Kim Sí Điểu giữ chức Quân Sư kiêm luôn Đại Tướng Quân, phong làm Đại La Kim Tiên. Dưới trướng có Lý Tùng làm Phó Tướng Quân, tả hữu hơn mười vị khác. Cùng với tám vạn quân binh. Xong xuôi hết thảy, Ngô Xương Xí liền viết một phong thơ, sai người truyền đi khắp chốn.
Thơ kia truyền tới Hoa Lư, Đinh Bộ Lĩnh đọc được, bèn đem hội ý với Lý Thông. Lý Thông nói:
- Ta chưa đem quân đánh nó, mà nó đã cất quân đến trước. Đấy là khiến chúng ta mất đi tiên cơ rồi, e rằng phía bên kia cũng có quân sư tài cao.
Bộ Lĩnh hỏi nên làm sao cho được. Lý Thông đáp:
- Để tôi tối xem tinh tượng sẽ hiểu rõ ngay ấy mà.
Tối hôm đó, Lý Thông cùng Thạch Sanh ngồi ngoài hiên ngắm sao. Chợt thấy sao Thiên Lang hiện ở ngôi Càn Tượng, soi vào đất Ái Châu. Sao Thiên Lang vốn là điềm gở, báo có yêu quái hiện thế nhân gian. Nhưng lại hiện ở ngôi Càn Tượng của bậc mưu sĩ. Hiển nhiên quân sư phía bên Ngô Xương Xí là một con yêu thành tinh. Lý Thông xem rồi nói với Thạch Sanh:
- Hiền đệ ơi, Lĩnh tướng quân muốn khởi binh công Ái Châu. Chuyến này chúng ta không thể không đi rồi.
Thạch Sanh hỏi cớ làm sao. Lý Thông nói:
- Hai ta trảm Chằn Tinh, hồn của nó bay về núi Thạch Động, Hà Tiên cầu cứu. Bây giờ đồng đạo của nó là Kim Sí Điểu hạ sơn, lấy cớ giúp Ngô Xương Xí mà báo thù hai ta. Nếu ta không đi thì binh của Lĩnh tướng quân chống sao lại với thần thông của con yêu này?
Sáng sớm hôm sau, Lý Thông đem chuyện này báo lại với Đinh Bộ Lĩnh.
Đinh Bộ Lĩnh cả sợ, hỏi:
- Yêu quái thành tinh, người sao chống lại được?
Lý Thông cười đáp:
- Chẳng phải hai anh em chúng tôi lúc trước cũng chém một con Chằn Tinh đấy sao? Con yêu quái này so đến cũng khác gì. Tướng quân hãy cho thám báo trà trộn vào Ái Châu tìm hiểu sự tình. Tôi nguyện mang quân bắt giữ con yêu này, chiếm đất Ái Châu.
Đinh Bộ Lĩnh nghe vậy mới yên lòng, vội cho người đi thám báo tình hình. Qua được mấy hôm, có người về báo rằng:
- Cổng thành Kiều Bình lúc đó có một con chim ưng lớn, hóa thành người. Ngô Xương Xí phong làm Đại La Kim Tiên, nắm giữ tám vạn binh mã. Dưới trướng còn có Phó tướng Lý Tùng. Chẳng mấy chốc sẽ công đến Hoa Lư.
Lý Thông nghe xong, cười lớn, bảo:
- Một con yêu quái dám tự xưng tiên nhân. Nó không sợ bị trời khiển hay sao mà phách lối thế?
Đinh Bộ Lĩnh nói:
- Mọi chuyện nhờ tiên sinh chỉ đạo. Không biết tiên sinh cần bao nhiêu binh mã?
Lý Thông đáp:
- Bốn vạn là đủ. Tuy nhiên cần một số bộ hạ của tướng quân đi theo mới được.
Lĩnh ưng thuận, trao cho Lý Thông lệnh kỳ, điểm bốn vạn binh mã. Tướng tá đi theo gồm có: Nguyễn Bặc, Lưu Cơ, Phạm Cự Lạng, Trịnh Tú, Thạch Sanh. Khi binh mã vừa điểm xong, chợt có quân cấp báo, bên ngoài cồng thành Hoa Lư có hơn ba ngàn người ngựa, dẫn đầu là một vị tướng quân. Đinh Bộ Lĩnh cùng Lý Thông chạy ra xem, quả nhiên thấy phía dưới thành có một vị tướng quân trẻ tuổi cưỡi ngựa hồng mao, thân mặc kim giáp, tay cầm đại chùy. Đinh Bộ Lĩnh cất tiếng hỏi:
- Xin hỏi vị tướng quân phía dưới kia là ai?
Người kia đáp:
- Tiểu tướng Trình Minh, người phủ Lôi Dương, Triệu Sơn. Nghe đồn Đinh tướng quân đóng giữ ở Hoa Lư là người có chí lớn, chiêu hiền đãi sĩ nên dẫn theo ba ngàn bộ hạ đầu phục dưới trướng. Chẳng hay Đinh tướng quân ở đâu? Xin được yết kiến.
Đinh Bộ Lĩnh cả mừng, vội sai người mở cổng thành, đích thân xuống đón. Trình Minh thấy Lĩnh ra đến nơi thì quỳ xuống, nói:
- Tiểu tướng không biết là Đinh tướng quân nên thất lễ.
Đinh Bộ Lĩnh cười, đáp:
- Tướng quân chớ khách khí.
Nói rồi lệnh cho người bày tiệc thiết đãi Trình Minh. Sắp xếp chỗ ở cho ba ngàn người ngựa.
Trình Minh thấy Lĩnh chào đón nồng nhiệt thì cảm động lắm, lại thấy phía bên kia có binh mã đang điểm quân không biết để làm gì nên mở miệng hỏi thăm. Đinh Bộ Lĩnh đáp:
- Ngô Xương Xí bày mưu hại chết Nam Tấn Vương, ta đang chuẩn bị binh mã bắt y về hỏi tội đấy.
Trình Minh giật mình, vội quỳ xuống tâu:
- Tiểu tướng gia nhập với tướng quân chưa có công lao gì. Nguyện dẫn bộ hạ đánh tiên phong trận này.
Đinh Bộ Lĩnh ưng thuận, dẫn Trình Minh ra mắt Lý Thông
Lý Thông xem tướng mạo, thấy Trình Minh lưng hùm vai gấu liền biết là kẻ có võ công cao cường, bèn hỏi:
- Không biết tướng quân là học trò của ai?
Trình Minh quan sát thấy Lý Thông trán vồ mũi lệch, hình dong xấu xí trong bụng đầy nghi hoặc, nhưng bên ngoài vẫn thản nhiên đáp:
- Tiểu tướng bái sư Hoàng tiên sinh, ở đất Hà Châu.
Lý Thông à một tiếng, nói:
- Có phải Hoàng Cự Phủ, Hoàng tiên sinh đấy ư?
Trình Minh gật đầu, tự nhủ:
- Sư phụ ta người đời đều không ai biết tên. Nhưng vị quân sư này vừa nghe là đoán ra ngay được, xem ra chẳng phải dạng tầm thường. Sư phụ ta nói, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, quả nhiên chẳng sai.
Ngay ngày hôm đó, Đinh Bộ Lĩnh triệu tập chư tướng, giới thiệu Trình Minh cho mọi người cùng biết rồi phong chức làm Đẳng Nhung Sự, bộ hạ dưới trướng đều giữ nguyên. Sáng hôm sau, các tướng tá đều nai nịt chỉnh tề, ra sân tụ họp. Lý Thông kiểm điểm rồi lãnh bốn vạn binh mã, tế cờ phát pháo, truyền lệnh kéo binh đi. Đi dọc đường quân luật uy nghiêm, đến đâu đều tỏ ra là đội quân tinh nhuệ. Độ vài ngày, Lý Thông đã kéo binh đến sát Ái Châu, liền truyền lệnh dừng binh, phát pháo an dinh hạ trại.
Bấy giờ, bên Ngô Xương Xí, từ lúc Kim Sí Điểu cầm binh, mãi đến mấy ngày sau mới chiêu tập đủ tám vạn binh mã. Đang lúc tập dượt thì bỗng có quân báo:
- Một đạo quân binh từ phía bắc kéo tới, đang hạ trại sát biên giới, gần dãy Cửu Noãn Sơn. Khí thế trông rất uy nghiêm.
Kim Sí Điểu nói với các tướng rằng:
- Xem ra Đinh Bộ Lĩnh biết kế của ta, cho quân đi tới trước. Vậy chúng ta cũng không nên thất lễ.
Nói rồi truyền lệnh ba quân, phất cờ nổi pháo, kéo tới Cửu Noãn Sơn, cách trại Lý Thông khoảng độ mười dặm.
Lý Thông nghe tin, cho Trình Minh đến, nói rằng:
- Tướng quân đánh hãy tiên phong trận này. Tuy nhiên nếu bên dinh địch mà có sở động gì thì phải rút quân về ngay.
Trình Minh lãnh mệnh, cầm chùy lên ngựa, dẫn theo ba ngàn bộ hạ, kéo tới trại địch, cách đấy chẳng xa. Xem thấy trong dinh cờ bay phấp phới, lá cờ đều vẽ hình một con chim ưng đang giương cánh. Trình Minh thấy địch khí thế uy nghiêm, trong lòng hơi hồi hộp. Đang lúc dò xét thì quân giữ cửa xem thấy, nạt lớn:
- Binh mã xứ nào mà dám đến đây dòm ngó? Mau khai tên họ.
Trình Minh nghe nói dừng ngựa, vung chùy chỉ quân giữ cửa, quát lớn:
- Ta là Trình Minh, bộ hạ dưới trướng Đinh tướng quân. Hôm nay được mệnh đem binh tới đây thâu phục Ái Châu, bắt Ngô Xương Xí về hỏi tội. Chủ tướng các ngươi là ai? Ra đây cho ta hỏi!
Lời vừa dứt, xảy đến trong dinh xông ra một vị tướng trẻ, mặc giáp vảy rồng, tay cầm bán nguyệt thương. Trình Minh thấy người này khí thế dũng mãnh, nạt lớn:
- Tướng địch là ai, mau khai tên họ.
Vị tướng kia giục ngựa chạy đến hươi mâu đâm một phát rồi nói:
- Ta là Nguyễn Thành Dũng đây!
Hai tướng xưng họ tên rồi lao vào nhau đánh hăng tiết, được độ khoảng ba mươi hiệp Thành Dũng liệu bề địch không lại quày ngựa chạy tuốt về dinh. Trình Minh giục ngựa rượt theo, rút cung sau lưng chắp tên bắn với một phát. Mũi tên bắn trúng sau ót Thành Dũng làm gã chết ngay trên lưng ngựa, nhưng con ngựa không biết vẫn cứ chạy dài. Mãi đến khi về đến dinh mới chịu dừng lại. Binh sĩ thấy vậy vội vào cấp báo cho Kim Sí Điểu.
Kim Sí Điểu đập bàn, giận dữ quát:
- Có vị tướng nào dám ra đánh?
Chư tướng dưới trướng đều im lặng. Kim Sí Điểu cả giận, phất áo đi ra khỏi trướng, hóa hình thành chim ưng bay tuốt lên trời.
Nhắc tới Lý Thông đang ngồi trong dinh, chợt thấy phía chân trời yêu khí nổi lên, giật mình hoảng sợ, vội truyền cho Thạch Sanh đến dặn rằng:
- Trình tướng quân đánh tiên phong trận này e rằng gặp bất trắc. Em phải đến cứu giúp thật mau, kẻo con yêu kia làm hại đến Trình tướng quân mất.
Thạch Sanh lĩnh mệnh, cầm đao tế ngựa chạy đi. Lý Thông vẫn chưa an tâm, chạy vào trướng lập đàn, đầu xõa tóc, tay cầm gươm, miệng đọc thần chú. Giây phút, đất trời tối tăm, bỗng thấy năm vị tôn thần hạ xuống, hỏi:
- Chẳng hay pháp sư triệu bọn tôi đến có việc chi?
Lý Thông nói:
- Bẩm ngũ vị Lôi thần, phía bên kia có con ưng điểu thành tinh, tự xưng làm Đại La Kim Tiên, đó thật là hống hách và xấc xược. Nay nó lại định giở thần thông hại người. Tôi thỉnh chư vị là vì muốn nhờ các vị dùng sấm sét đánh nó.
Một vị nói:
- *Yêu vật nhân gian chúng tôi không ra tay diệt trừ được, chỉ có thể đánh nó để nó sợ mà thôi.
Lý Thông nói:
- Thôi đánh nó một chầu để cảnh cáo cũng được.
Các thần vâng mệnh bay lên mây.
Phía bên trại của Kim Sí Điểu, Trình Minh cùng thuộc hạ đứng đợi bên ngoài mãi mà không thấy ai ra ứng chiến. Bỗng trời đất trở nên tối tăm, phía trên không một con chim lớn sà xuống lao vào giữa trung quân. Móng vuốt của nó sắc nhọn, vừa lao xuống quạt chết gần mấy trăm người. Trình Minh cả sợ, vội truyền lệnh thâu binh. Quân lính không có sức chống cự, vứt hết binh khí chạy dài.
Chợt thấy có một người từ xa cưỡi ngựa xông tới, vung đao chém Ưng Điểu, quát lớn:
- Yêu vật to gan, có ta ở đây còn không mau thu lại thần thông?
Trình Minh nhìn lại xem đó là ai, thì hóa ra là Thạch Sanh. Chỉ thấy Thạch Sanh múa đao đánh nhau với Ưng Điểu rất hăng. Đao pháp như rồng bay phượng múa. Sí Điểu thân hình to quá, bị Thạch Sanh chém trúng mấy nhát rất đau, nó la lên:
- Đao ngươi nhiễm yêu khí. Xem ra hung thủ giết Chằn lão huynh là ngươi. Hôm nay ta phải báo thù cho Chằn lão huynh mới được.
Thạch Sanh cười lớn, quát:
-Yêu vật lắm lời, bị ta chém mấy nhát mà còn chưa biết sợ ư?
Kim Sí Điểu giận quá, mỏ ưng muốn mổ vào mắt Thạch Sanh cho biết điều lợi hại. Nhưng Thạch Sanh trên đầu có chân long bảo hộ, gầm lên một tiếng khiến Sí Điểu khiếp vía. Nó rú lên kinh sợ:
- Ngươi là truyền nhân của Long Quân đấy ư?
Kim Sí Điểu biết Thạch Sanh là truyền nhân của Long Quân, có chân long bảo hộ trên đầu nên không giết được. Không làm được gì hơn, bèn vung cánh, khiến gió cát bay mịt mù. Thạch Sanh tâm thần hoảng hốt, nhất thời không nhìn thấy gì cả. Thần thông của Kim Sí Điểu bao trùm mấy trăm trượng, trong đó âm phong ngun ngút, khí lạnh như sương, sỏi đá bay tứ tung như đạn tạc. Quân sĩ của Trình Minh bị đá bắn trúng chết non nửa.
Giữa lúc đấy, trời bỗng dưng nổi sấm, phía trên cao hào quang rực rỡ. Một tia sét đột nhiên bổ xuống, như chẻ đôi đất trời. Thần Thông của Sí Điểu bị tia sét đánh trúng thì tan tác thành từng mảnh. Kim Sí Điểu đau quá, rên lên:
- Vị tôn thần nào hạ phàm đấy? Tiểu yêu có phạm tội gì đâu mà dùng lưới thiên lôi bủa đánh?
Trên trời không có ai đáp lại, nhưng có bốn tia sét đang dần ngưng thành mà đánh xuống. Kim Sí Điểu cả sợ, vội thâu hồi chân thân hóa thành hình người bay tuốt về dinh. Lúc đấy trời đất mới trở lại như thường.
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:
Yêu vật nhân gian: Yêu quái ở nhân gian, tu hành mà thành đạo. Tiên thần không thể ra tay giết được. Nếu giết phải sẽ nhiễm máu hung vật, không thể quay về trời được.
Trình Minh: https://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C3%ACnhMinh#citenote-bth-1
Thức cả đêm đến 5h sáng để viết chương này đấy. Độc giả thương cảm thì bấm like đi :(