Thạch Sanh dẫn Trình Minh chạy về dinh, lúc kiểm điểm binh mã thấy chỉ còn một ngàn hai trăm người. Trình Minh nước mắt chảy dài, khóc rống lên, vào trướng ra mắt Lý Thông xin lĩnh tội.
Lý Thông khuyên rằng:
- Lỗi này không phải do tướng quân, là do tôi sơ suất. Không nghĩ con yêu kia tự thân ra trận. Tướng quân chém được đầu tiên phong tướng địch, như vậy là lập công rồi đâu có tội tình chi, bây giờ hãy về nghỉ ngơi dưỡng sức đi.
Nói rồi sai người vào dìu đỡ. Trình Minh nén đau thương, lạy tạ ơn rồi lui ra khỏi trướng.
Nguyễn Bặc đứng ra tâu:
- Bẩm quân sư, phía bên địch có yêu quái lãnh binh. Sao quân sư không thỉnh tiên thần hạ phàm mà bắt nó?
Lý Thông thở dài, đáp:
- Tiên thần dĩ nhiên bắt được, nhưng họ sợ nhiễm máu hung vật không thể quay về trời. Nên chẳng vị tiên thần nào giúp chúng ta đâu, có đi chăng nữa cũng chỉ trấn áp một phen. Nay tôi thỉnh Ngũ Lôi Chân Quân hạ phàm, dùng Lưới Thiên Lôi bủa vây trấn áp Kim Sí Điểu. Khiến nó không dám tung thần thông nữa. Các tướng có thể yên lòng.
Chư tướng đều mừng rỡ, nói:
- Nếu được vậy thì hay quá.
Lý Thông lại nói:
- Con yêu kia dựa vào thần thông, chứ tài cán thực ra chẳng có chi. Nó thua trận này tất mang lòng căm hận, tối nay ắt mang binh sang cướp trại. Bây giờ các vị hãy an theo lệnh của tôi mà làm theo.
Nói rồi lệnh cho Nguyễn Bặc lĩnh một vạn binh mã mai phục mé tả, gần Cửu Noãn Sơn. Thạch Sanh dẫn bảy ngàn trọng giáp kỵ, mai phục bên hữu. Trịnh Tú cầm một vạn quân mai phục xung quanh, Trình Minh dẫn thêm một vạn vòng qua chiếm trại địch. Còn trại bên mình thì để trống, cho mấy tên lính lâu la canh giữ, phía trên đèn đuốc đốt sáng trưng, lại lấy rơm bện thành người nộm bỏ trong dinh. Các tướng lĩnh mệnh vào trướng nai nịt hẳn hòi, đợi trời chập tối liền lĩnh binh mà đi. Người thì ngậm tăm, ngựa tháo nhạc, buộc mõm.
Nói về Kim Sí Điểu bị thiên lôi bủa đánh, trong lòng kinh sợ không dám thi triển thần thông nữa, chạy tuốt về dinh. Trong bụng nó hận lắm, nổi trống họp chư tướng lại, bàn rằng:
- Phía bên quân của Đinh Bộ Lĩnh có quân sư tài phép thông thần, mời tiên nhân hạ phàm trấn áp ta. Vì thế nên không giở thần thông được, đành so tài binh pháp với nó một phen. Vậy tối nay ta định mang quân sang cướp trại, chiếm lại tiên cơ. Nó mới thắng trận đầu, ắt mở tiệc khao thưởng ba quân. Chúng ta nhân đó mà đánh một trận, ắt dành thắng lợi.
Nói rồi lệnh Lý Tùng mở kho lương thảo, khao binh lính ăn uống no đủ. Đợi đến canh ba liền dẫn quân đi. Lý Tùng dẫn ba ngàn kỵ binh nhẹ, chạy trước do thám. Quả nhiên thấy trại của Lý Thông đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, bên trong người ngựa nhan nhản. Bèn đem chuyện đó thuật lại.
Kim Sí Điểu nghe vậy thì hăm hở, cho tướng tiên phong là Trần Công dẫn một vạn quân đi trước. Bản thân thì dẫn theo đại quân theo sau. Quân của Sí Điểu đến cách trại Lý Thông chừng bốn trăm trượng thì phát một tiếng pháo, đại quân ùa đến công trại, ùn ùn như thác đổ.
Nào ngờ Lý Thông đã đoán được điều này, trước trại cho đào hào sâu, phía dưới cắm chông nhọn. Quân tiên phong của Trần Công sa hầm, người ngựa chết không biết đếm bao nhiêu cho hết. Kim Sí Điểu cả kinh, nghĩ bụng:
- Quân sư bọn này cũng thật có tài. Dựng thành hạ trại chắc chắn như vậy!
Nghĩ vậy, bèn phất cờ ra lệnh:
- Trung quân dẫm lên xác mà xông vào đánh tiếp.
Tiên phong một vạn quân chết gần hết, nhưng lại lấp kín hào. Trung quân dẫm lên xác đồng bạn mà ùa vào công trại. Nhưng khi đại quân xông vào rồi thì không thấy một ai, xung quanh chỉ toàn người nộm bằng rơm. Kim Sí Điểu hoảng sợ đến tái mét mặt mày, hét lên:
- Trúng kế rồi, mau thu binh.
Nhưng chậm một bước, phía bên ngoài truyền đến ba tiếng pháo hiệu, quân của Lý Thông từ ba hướng ùa vào đánh nhầu. Đại quân Kim Sí Điểu tan rã, không có chỗ trốn tránh. Phía trong trại chất đầy người nộm bằng rơm, quân Lý Thông bắn lửa vào làm cháy sáng rực cả một vùng. Đại quân Sí Điểu hơn một nửa chết vì bị lửa thiêu. Nửa còn lại thì bị trọng giáp kỵ binh đạp thành thịt vụn.
Bấy giờ Lý Tùng dẫn hai quân binh phía sau tiếp ứng, thấy trại địch ba phía lửa động tưng bừng, còn tưởng là quân mình đánh trại thành công. Đang lúc hăm hở thì thấy một đạo quân hướng chỗ này xông đến. Dẫn đầu là một vị tướng trẻ tuổi, đầu đội mão kim loan, tay cầm long thương, cưỡi ngựa kim ô. Lý Tùng kinh nghi, hét lớn:
- Vị tướng quân kia là ở xứ nào? Sao không xưng rõ tên họ? Có biết bổn tướng quân là ai không mà dám mang quân đến đây?
Người kia chính là Nguyễn Bặc, nghe vậy liền giơ thương nạt:
- Ta là Nguyễn Bặc, vâng lệnh quân sư đến lấy đầu Lý Tùng nhà ngươi!
Nói rồi giục ngựa lên đánh. Lý Tùng cả giận giơ đao đón đỡ. Hai tướng đánh được chừng mấy chục hiệp, Lý Tùng đánh không lại, giục ngựa bỏ chạy. Nguyễn Bặc đuổi theo đâm một thương thủng bụng, rồi thừa thắng dẫn một vạn quân tràn vào đánh nhầu. Quân binh Lý Tùng tuy đông gấp đôi, nhưng mất đi chủ soái nên thua chạy tan tác. Nguyễn Bặc cho quân tràn lên đuổi giết, không để lại tù binh.
Nhắc tới Kim Sí Điểu biết mình bị trúng kế, nhưng còn chưa kịp cho lui binh thì bên ngoài nổi lên ba tràng pháo hiệu. Rồi có ba nhánh quân từ ba phía tràn vào chém giết. Sí Điểu cả kinh, toan hóa thành chân thân nhưng phía trên trời lại nổi tiếng sấm vang rền. Kim Sí Điểu sợ quá, không dám biến thân nữa, vội hội họp cùng với chư tướng phá vòng vây, hướng phía Tây mà chạy.
Vừa chạy được một lúc, chợt thấy phía xa có một toán quân kỵ ùn ùn lao đến. Cầm đầu là một vị tướng trẻ tuổi, tay cầm đại đao, chính là Thạch Sanh.
Thạch Sanh vừa tới liền giơ đao lên trỏ về phía địch, quát rằng:
- Kim Sí Điểu ở đâu? Ta vâng mệnh quân sư, đợi ngươi ở đây đã lâu! Có dám cùng ta đối chiến một phen hay chăng?
Kim Sí Điểu cả sợ, nếu là bình thường nó có thể thi triển thân thông giết chết quân địch dễ như lấy đồ trong túi. Nhưng bây giờ chư thần đang ở trên mây dòm ngó, nó chỉ cần giở phép sẽ bị thiên lôi bủa đánh. Tuy Tiên Thần không dám đánh chết, nhưng nó chịu quá nhiều thương tích sẽ ảnh hưởng đến con đường tu hành sau này.
Thạch Sanh thấy đối phương không đáp, liền truyền lệnh cho kỵ binh xông lên. Bảy ngàn trọng giáp kỵ tuy số lượng không nhiều, nhưng lợi thế ở việc phục kích. Bên địch lại không biết ta có bao nhiêu quân. Hơn nữa mới bị phục kích một trận, Kim Sí Điểu trong lòng đã mang sợ hãi. Vội truyền lệnh thâu quân chạy về hướng Nam, không dám ứng chiến.
Chạy được tầm khoảng năm dặm lúc đó mới thoát khỏi truy binh của Thạch Sanh. Kim Sí Điểu cho kiểm điểm lại binh mã thì chỉ còn lại ba vạn quân. Lúc đấy không thấy Lý Tùng đâu, Sí Điểu giận hỏi:
- Tên Lý Tùng kia đâu? Tại sao lúc ta bị địch vây khốn thì nó không mang quân đến cứu?
Chợt có tên thám báo chạy về tâu:
- Bẩm đại tiên, Lý tướng quân bị Nguyễn Bặc phục kích, đã tử trận. Hai vạn quân không sống một ai.
Kim Sí Điểu cả giận, nhưng không biết nên làm sao cho phải, bèn lệnh thâu quân về trại. Nhưng khi về đến nơi thì thấy phía trên trại đã đổi cờ, lại có quân binh đóng giữ. Một vị tướng trẻ từ trong phi ngựa xông ra, vung thương nạt lớn:
- Yêu quái kia, trại này có Trình Minh ta chiếm giữ. Có bản lãnh cùng ta ứng chiến một trận hay sao?
Kim Sí Điểu biết mình lại bị trúng kế Lý Thông. Nhưng nó không có thần thông đấu không lại, đành cho quân đi đường vòng về thành Bình Kiều. Lúc về đến thành thì binh chỉ còn chưa đến hai vạn.
Than ôi! Tám vạn quân, chỉ trong vòng một đêm chết đến hơn sáu vạn. Dụng binh cầm quân như Kim Sí Điểu quả là tiền nhân không ai sánh kịp!
Lúc đấy Ngô Xương Xí đang ngồi trong điện, nghe quân vào báo liền dẫn văn võ bá quan ra ngoài đón tiếp, lại hỏi thăm tình hình chiến sự. Kim Sí Điểu thua trận, khi bị hỏi đến thì mặt mày sượng trân, gượng gạo đáp rằng:
- Tôi bị trúng kế không thành của quân sư bên nó. Quân binh thiệt hại non nửa.
Ngô Xương Xí nghe tới, trong bụng giận lắm. Nhưng ngại Kim Sí Điểu có phép thuật lợi hại nên không dám quát mắng, chỉ hỏi:
- Sao đại tiên không thi triển thần thông mà tiêu diệt bọn nó?
Sí Điểu đáp:
- Bẩm đại nhân, quân sư nó thỉnh Ngũ Lôi Chân Quân hạ phàm, tôi hễ cứ giở thần thông là bị Ngũ Lôi oanh đỉnh. Nên mới xảy ra cớ sự như vậy.
Ngô Xương Xí buồn rầu, nói:
- Đinh Bộ Lĩnh có quân sư tài ba như vậy. Ta làm sao thắng cho được? Nên truyền lệnh ba quân cởi áo giáp, hướng phương Bắc quy hàng thì hơn.
Kim Sí Điểu nghe thế, biết ý là Xương Xí khinh thường mình, cả giận nói:
- Xin đại nhân yên tâm. Tôi chỉ bị nó thỉnh tiên thần, thâu hồi thân thông. Chứ nếu đem binh dời khỏi đây ắt tiên thần quản không được. Đến lúc đó nó có tài cán cao đi chăng nữa cũng làm sao đánh lại tôi?
Ngô Xương Xí cười gằn rồi nói rằng:
- Ối thôi, toan mưu gì định kế chi, số mình biết người. Đại tiên là người chốn cao sơn, đâu nên hơn cùng đối thủ làm gì, mà làm cho hao binh tổn tướng của ta.
Kim Sí Điểu nghe nói đỏ mặt tía tai, thẹn thùng chẳng xiết, tâu rằng:
- Đại nhân! Xin chớ ưu phiền, tôi cùng quân sư bên nó có thù giết huynh sâu như biển, tuy tài dụng binh của tôi không bằng nó, nay để tôi thỉnh một vị đồng đạo, đặng cùng nó định bề cao thấp.
Nói rồi hối quân dọn bày hương án, Sí Điểu châm lửa đốt hương, nhắm Bạch Long sơn cúi lạy, khói hương nghi ngút, bay bổng trên không, thẳng tới núi Bạch Long Vĩ.
Nói về núi Bạch Long Vĩ thuộc xứ Đông, Hải Dương, có một con tinh ngư xà dài hơn năm mươi trượng, chân nhiều như chân rết. Nó tu hành trải qua ngàn năm thành đại yêu, luyện được thần thông, lấy tên là Lục Ngư Tinh.
Hôm đó, Lục Ngư Tinh đang nằm trong động thì thấy có hương khói bay vào, nó tiếp lấy đầu khói kê nơi mũi ngửi, rồi rõ biết sự tình thì giận lắm tự nhủ rằng:
- Chân Long hộ mệnh, quả nhiên truyền nhân của Lạc Long Quân vẫn còn ở thế gian. Sư tôn của ta chết về tay Lạc Long Quân. Nay ta phải giết truyền nhân của y để bào cừu mới được.
Nghĩ rồi hóa thành chân thân, bay bổng lên tít tầng trời hướng tới núi Tản Viên. Ở núi Tản Viên, vùng Lỗ Khước Thôn cũng có một con Hồ Yêu, tu luyện năm ngàn năm thành tiên, lấy tên là Bạch Y Man.
Lục Ngư Tinh bay tới đỉnh núi, chụm môi huýt sáo làm hiệu. Một cô gái áo trắng không biết ở đâu chợt hiện ra, Lục Ngư Tinh nói:
- Y Man đạo hữu, truyền nhân của Lạc Long Quân đã hiện thế ở nhân gian. Sư đệ Kim Sí Điểu của tôi đánh không lại nó nên đốt hương cầu cứu. Vậy nên tôi định hạ sơn giúp y một phen. Nhân tiện đi qua nơi đây nên báo cho đạo hữu một tiếng. Thù xưa hận cũ cũng nên chấm dứt rồi!
Y Man mắt phượng trừng lên, giận nói:
- Một ngàn năm trước Lạc Long Quân đánh nát của ta yêu thân, lại trấn áp dưới Kim Ngưu Tự chín trăm năm. Thù này không báo còn sống sao được!
Nói rồi cũng hóa thành một con hồ yêu chín đuôi, hướng thành Bình Kiều mà bay tới. Giây phút bay tới cổng thành, hai yêu đứng trên trời cao hóa thành hình người rồi mới hạ xuống. Quân lính trên thành hoảng hốt, hỏi xem là ai. Lục Ngư Tinh đáp:
- Phiền người vào báo giùm, hai chúng tôi ứng lệnh Kim Sí Điểu tới đây trợ giúp.
Quân nhân lật đật chạy vào thông báo. Ngô Xương Xí nói:
- Không biết hai vị này là người thế nào?
Kim Sí Điểu nghi ngờ, hỏi quân binh miêu tả lại từng người, nghe xong mới cả mừng nói rằng:
- Người đạo huynh của tôi đó cai quản mấy vùng cửa biển, thần thông lợi hại vô bì. Người ta vẫn gọi là Lục chân nhân. Còn vị đi cùng kia là được huynh tôi mời đến, gọi là Bạch tiên tử. Người này có thù với Thạch Sanh nên mới chịu hạ sơn giúp đỡ.
- Quả nhiên tiên nhân đến đây, hãy truyền mở cửa dinh, bổn quân phải đích thân nghinh tiếp.
Nói rồi Kim Sí Điểu cùng Ngô Xương Xí dẫn văn võ bá quan ra đến cửa dinh rước Lục Ngư Tinh, Bạch Y Man vào trong đại trướng mời ngồi. Xương Xí xem kỹ hai người, thấy Y Man thiệt là nữ nhân xinh đẹp, mặt mày sáng tựa trăng sao, quả là đúng với câu “Lưng ong, mắt phượng mày ngài. Cổ cao ba ngấn kém ai trong đời”.
Còn Lục Ngư Tinh thì mặt hồng như son, râu trắng bồng bềnh, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Ngư Tinh hỏi Kim Sí Điểu:
- Hiền đệ truyền lời ấy với ta có là thật hay chăng?
Kim Sí Điểu buồn bực đáp:
- Tên Thạch Sanh kia quấn bùa chú vào đại đao. Dùng nó chém chết nhị sư huynh, yêu khí hẵng còn lưu lại trên đao. Đệ giở thần thông muốn thâu phục hắn, nhưng quân sư phía bên kia thỉnh Ngũ Lôi Chân Quân hạ phàm trấn áp. Cực chẳng em phải đốt hương thỉnh cầu huynh trưởng đến giúp sức cùng em, xin anh có ra tài phép gì giúp em trả thù.
Lục Ngư Tinh gật đầu nói:
- Anh đã hạ sơn thì quyết ý giúp em rồi. Nhân tiện đi qua núi Tản Viên mời thêm được Bạch đạo hữu. Nay nơi này đã bị tiên thần dòm ngó, chúng ta không tiện giở trò. Vậy nên em hãy khuyên Ngô quân lùi binh về Hoan Châu. Vừa tiện đường chiêu mộ binh lính, anh lại giở phép che giấu Thiên Nhãn (Mắt trời) khiến cho quân sư bên nó không thỉnh tiên thần được.
Kim Sí Điểu nghe thế mừng khôn xiết, lạy ta rồi đi ngay.