Chương 29: Chương 29

“Anh Hoàng!”

Hắn vừa uống ngụm nước, thì có tiếng Linh gọi giật phía xa, trong chốc lát, cô đã chạy đến sát bên hắn.

“Làm sao em tìm được tới đây?” – Hắn hỏi.

“Quốc chỉ em. Hôm nay thầy em nghỉ, em đến xem đội banh của anh tập, mà lại không thấy anh…” – Linh vừa thở, vừa nói. Hắn vuốt lưng cô, đưa ly nước mới vừa múc trong thùng: “Từ từ thôi… Uống chút nước đi”.

“Mai đá tứ kết rồi, anh nghỉ tập hòai à!” – Linh bỏ cái ly trống xuống.

“Đi cày thế này làm sao tập?!” – Hắn ngồi xuống cạnh Linh. “Mà anh không cần tập, đá giỏi bẩm sinh rồi” Hắn cười hehe.

“Anh đi làm thế này để có tiền đưa cho em phải không?” – Giọng Linh bỗng buồn hẳn, áy náy – “Nếu vất vả thế thì em không cần đâu, em cũng đã xin làm phục vụ ở 1 nhà hàng của người Hoa rồi”

“Hả?” – Hắn ngạc nhiên bất thường, hóa ra không phải chuỵên gì Linh cũng cho hắn biết trước. – “Ờ..thì tùy em.”

“Vậy anh nghỉ ở đây đi!” – Linh đề nghị. “Em không muốn nhìn anh phải…”

“Anh thích làm ở đây!” – Hắn cắt ngang, và như mọi lần, hắn luôn là kẻ cầm quyền ngưng mọi tranh luận giữa 2 đứa – “Thôi, anh phải làm việc. Chiều ra sớm anh sẽ ghé dợt chút. Em về đi”

Linh hơi buồn, nhưng cô vẫn nghe theo hắn. Người con trai đó luôn có 1 thứ quyền lực mạnh mẽ đối với cô…

“Anh ấy luôn làm theo ý mình” – Linh vẫn thường bảo với Quỳnh như thế.

Công trình sắp hoàn tất nên anh Cường cho hắn về sớm. Mới gần 4h, hắn tạt ngang sân tập của trường. Đến nơi hắn chỉ thấy có Long đang ngồi cột dây giày.

“Tụi nó đâu?” – Hắn thảy cái nón xuống, chống nạnh đối mặt với Long.

“Về hết rồi. Tao ở đây chờ mày vì Linh nói mày sẽ ghé” – Long trả lời, đứng dậy. “Mày không mang giày theo hả? Nhìn mày giống dân culi dễ sợ!”

“Không. Mày còn dư đôi nào?” – Hắn chẳng thèm cãi cọ về câu nhận xét của Long. Long lôi trong túi ra 1 đôi giày, thọat nhìn là biết của thằng Khoa – bạn cùng lớp với Long, vì chân hắn và chân Khoa cùng cỡ.

“Mai đá với trường nào?” – Hắn dắt trái banh ra sân.

“Kinh tế” – Long đáp nhanh, chạy theo, hướng ra phía khung thành.

Hắn hơi khựng lại: “Kinh tế?”

“Kinh tế thì sao? Tụi nó đá thường thôi. No problems!” – Long nhảy lùi đưa lưng vào khung thành, chỉnh lại cái găng tay. Long là 1 thủ môn cừ nhất trường, trong khi hắn là tiền đạo ghi bàn khá nhạy, năm ngoái chỉ kém vua phá lưới của giải sinh viên 1 bàn duy nhất.

Hắn đặt trái banh xuống chấm phạt đền: “Trường của…Hảo?”

“Ờ hen.” – Long hơi ngớ ra – “Mà chắc Hảo không đi coi đâu. Nào giờ Hảo không khoái bóng đá!”

“vậy hả?” - Hắn co giò sút……

Không vào, trái banh nằm gọn trong tay Long.