Chương 28: Chương 28

Hắn chở Long, còn nàng chạy song song 1 mình. Long say bí tỉ, chưa bao giờ hắn thấy Long như thế, có lẽ nó đã quá hạnh phúc… Suốt từ chỗ Karaoke đến giờ, quãng đường cả 3 đi chung, chỉ có thằng Long nói, rồi hát, hát, rồi nói, mà chắc chắn 99% là bây giờ nó cũng không biết mình đang lảm nhảm cái gì.

“…I never ask for more than your love…”

Lại cái bài ấy. Hắn ngán đến tận cổ.

“Mày có thôi đi không?” – Hắn rủa, dù biết rằng Long cũng chẳng tỉnh táo để nghe. Nàng vẫn không mở miệng.

Nhà Long trên đường về, cách nhà hắn 2 cây số, một căn nhà 3 tầng có cổng sắt với giàn hoa leo rất đẹp. Có lần hắn hỏi Long: “Hoa gì?” thì Long cười bảo rằng

“Không biết” ; nhưng phút chốc sau nó lại nói: “Ê tao vừa nghĩ ra, nó tên là Gia Hảo”. Cái thằng điên không thể tưởng.

Sau khi tống tiễn thằng bạn vào nhà, chịu trận nghe mẹ Long trách móc: “Trời ơi sao con để nó uống nhiều vậy hả??”… rồi rinh đống quà cáp vào phòng cho nó – trừ cặp cốc sứ Long luôn ôm vào bụng, hắn xin phép cáo từ.

Nàng vẫn đứng chờ bên ngòai, sương đêm vây lấy thân người bé nhỏ. Nàng cúi chào người nhà Long, hình như là dì nó, còn hắn thì leo lên xe nổ máy.

“Sao Hoàng làm thế?” – Nàng đột ngột lên tiếng, khiến hắn phải mất gần 1 phút mới hiểu là nàng đang hỏi hắn chuyện gì. Bằng thái độ thản thừng, hắn chỉ nhếch mép cười.

“Hoàng nghĩ gì khi bảo Long khóac vai Hảo?” – Nàng hơi cao giọng, mặt quay sang nhìn hắn.

“Không có ý gì hết. Vậy cho tình cảm.” – Hắn đáp nửa đùa, nửa thật. Câu nói đầy mâu thuẫn.

“Tình cảm là sao?” – Nàng có vẻ uất ức – “Hoàng có biết, xém chút là Hảo đã bỏ chạy khỏi đó…” và mắt nàng đỏ hoe. Lòng hắn đau như cắt, hắn có cảm giác mình vừa phạm tội gì khủng khiếp lắm, tim hắn mềm nhũn như nước. Hắn im lặng.

Ùynh.

Nàng vừa tông vào 1 chiếc tải nhỏ đang đậu ở lề đường, trong xe không có tài xế. Nàng mất thăng bằng, ngã sóng sòai theo chiếc xe. Hắn hốt hoảng cho xe lùi lại, nàng đang cố gượng dậy và đỡ chiếc xe lên, mắt vẫn đỏ. Hắn gạt chống xe, chạy đến giữ ghi đông, nàng hất ra giận dỗi: “Không cần!”

“Xem có bị gì không đã!” – Hắn quát, tay bóp chặt tay nàng để gỡ nó ra khỏi cái ghi đông mà hắn đang múôn đỡ lấy.

“Á”

“Đau hả? Bị thương rồi chứ gì?”

“Chỗ lúc nãy Hoàng làm phỏng thì có!”

“À..ờ… để coi nào…” – Hắn nâng nhẹ bàn tay nàng lên, thổi phù phù. “Hết đau

chưa?”

“Ghét Hoàng lắm!!!” – Nàng giật tay, quệt nước mắt đang rưng rưng, lên xe khởi động và…chạy vù mất, để lại phía sau hắn đang đứng chơ vơ.

“Mừng là Hảo không sao” – Hắn thì thầm. Quãng đường còn lại chỉ còn mình hắn mà thôi…