Nói đoạn hắn liền quay đầu về phía bìa rừng, một mạch cõng cái xác đi thẳng vào trong. Tiểu nữ hài nghe hắn gọi cũng vội vàng gom trang túi đồ cũ kĩ chắp vá đủ kiểu sau đó nhanh chóng đuổi theo Thường Cẩu.
Thường Cẩu men theo lối mòn đi một mạch vào sâu trong rừng, dự là sẽ tìm một chỗ đất để an táng cái xác, nghĩ vậy hắn vừa đi vừa tìm kiếm xung quanh xem có chỗ đất nào tốt hay không, cứ như vậy hai người càng lúc càng khuất dần sau những tàng lá xanh um.
Đi được một đoạn Thường Cẩu bắt đầu cảm thấy xuống sức, thể trạng của thân thể hắn kiếp này chính là một tên công tử bột không hơn không kém, dáng người thì ốm yếu, da thì trắng nõn trắng nà y như một nữ nhân, mới đi chưa được bao lâu đã mệt bở hơi tai ra, mồ hôi mồ kê tuôn ra xối xả, hắn còn mơ hồ cảm thấy rằng cái xác càng lúc càng nặng, cõng càng cảm thấy mệt, ngay cả sống lưng cũng đã co giật vì mỏi, cũng may bình sinh tâm tính hắn kiên định, dù mệt mỏi không chịu nổi, dọc đường phải nghỉ mấy bận để lấy hơi hắn vẫn lì lợm đi về phía trước, cộng thêm đang vác trên lưng cái xác chết mấy ngày cơ thể đã sớm mềm oặt, toàn thân bốc ra mùi hôi thối nồng nặc khó chịu kinh khủng, nếu là người khác thì đã sớm bỏ của chạy lấy người rồi, chắc cũng chỉ có hắn mới đủ nghị lực để mà tiếp tục bước đi như vậy.
Không biết đã đi được bao lâu, không gian xung quanh giờ chỉ còn là một mảng vắng lặng, có chăng là vài ba tiếng gió xào xạc qua mấy vòm cây. Thường Cẩu đứng yên một chỗ, đôi mắt đảo xung quanh một vòng sau đó nhẹ nhàng đặt cái xác xuống đất, hắn rốt cuộc cũng tìm được một chỗ tốt để tiến hành việc an táng, một khoảng đất trống rộng rãi. Hắn nhìn ngó một vòng rồi sựt nhớ ra một điều, ở tại cái nơi rừng rú hoang vu này hắn không có lấy một cái dụng cụ nào để mà đào đất thì làm sao mà chôn cất cho người ta được. Vò đầu bứt tai, đi lui đi tới một hồi vẫn không nghĩ ra được cái gì rốt cuộc hắn cũng phải đành tìm một khúc gỗ nhỏ rồi hì hục đào một cái huyệt.
Đất rừng thì cứng lại thêm không có dụng cụ nên hắn phải quần quật hơn một canh giờ mới moi được một cái lỗ đủ để chôn cất cha của tiểu nữ hài. Lúc này hắn mồ hôi đã tuôn như xối ướt cả lưng áo, miệng thì thở hồng hộc như trâu, thế nhưng vẫn cố gắng đi tới bê cái xác bỏ vào huyệt. Nhìn tới nhìn lui vẫn thấy không hợp mắt, hắn bèn cởi áo ra đắp lên cái xác lại rồi mới ưng ý bắt đầu lấp đất lại, nữ hài thấy hắn hì hục mệt mỏi thì cũng mon men lại giúp, mỗi người một tay thế nên ngôi mộ rất nhanh đã đắp xong, Thường Cẩu đi loanh quanh tìm được một khúc gỗ lớn cắm trước mộ làm bia, lấy ba nhánh trúc thay nhang để cho nữ hài bái tế cha mình.
Tiểu cô nương kia bái tế xong thì trời cũng chụp tối, chút nắng yếu ớt của khu rừng cũng đã sớm tắt lịm đi, không gian bao trùm một mảng u tối, tĩnh mịch. Thường Cẩu dẫn nữ hài đi theo lối cũ rời khỏi khu rừng, nếu để trời tối sẽ rất nguy hiểm. Đến lúc Mặt Trời lặn hẳn sau núi thì họ cũng ra được đường lớn, trời lúc này cũng đã tối mù, xòe năm ngón tay còn không nhìn thấy rõ. Thường Cẩu sau khi hàn huyên với nữ hài mấy câu thì chia tay, vốn nữ hài có ý đi theo hầu hạ hắn nhưng hắn không nhận, hiện tại thân hắn còn lo chưa xong, nếu dẫn theo tiểu cô nương này chỉ thêm rắc rối, thế nên hắn quyết định chia tay cô tại đây, mặc dù hắn biết bỏ mặc một tiểu nữ hài như vậy là không tốt thế nhưng hắn cũng hết cách, chỉ mong rằng nha đầu này sẽ tìm được một chỗ dựa cho mình.
•Ca ca xin dừng bước....
Thường Cẩu vừa định bỏ đi thì nữ hài phía sau cất tiếng gọi, nghe vậy hắn liền xoay người lại hỏi.
•Có chuyện gì.
Nữ hài nhìn hắn rồi thò tay vào tai nải moi ra một đôi hài rách sau đó khẽ đưa cho hắn.
•Ca ca cực khổ vì cha muội như vậy, muội lại không có gì báo đáp, đây là đôi giày của cha muội để lại, huynh hãy nhận lấy đi cho đỡ đau chân.
Thường Cẩu nhận lấy đôi hài sau đó lại nhìn xuống chân mình mới biết được là chân hắn từ lúc nào đã đi chân đất, có lẽ lúc bị đánh đã vô tình đánh rơi mất, tiểu nha đầu này còn nhỏ nhưng rất có ý tứ, tuy hành trang chẳng có gì vẫn đem đôi hài này tặng cho mình để khỏi đau chân, lòng hắn cảm thấy vô cùng ấm áp khẽ mỉm cười cuối xuống xoa đầu nữ hài.
•Đa tạ muội, muội có lòng như vậy thì đôi giày này ca ca sẽ nhận lấy, ca ca xin lỗi vì không thể mang muội theo...
Tiểu nữ hài nghe vậy liền lắc đầu nói.
•Không sao,muội tự lo được, đa tạ ca ca đã giúp đỡ muội, ân tình này muội nhất định sẽ báo đáp....
Nghe lời nói như chém đinh chặt sắt lại phát ra từ miệng của một cô bé như vậy Thường Cẩu không khỏi phì cười, giọng ôn hòa đáp.
•Không cần báo đáp ca ca,chỉ cần muội sống tốt là đủ rồi.
Nữ hài gật đầu một cái sau đó nói tạm biệt rồi xoay người bỏ đi.
Thường Cẩu lặng nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn ấy một lúc rồi cũng xoay người, theo hướng ngược lại mà cất bước.
Đi được một đoạn chợt nhớ ra mình vẫn chưa biết tên của nha đầu kia, Thường Cẩu vội quay lại thế nhưng bóng dáng nhỏ bé của nữ hài đã khuất tự bao giờ, có chăng chỉ là một màng đêm tĩnh mịch, hắn thở dài một tiếng, lẳng lặng mà thấu hiểu cái sự đời, lại tiếp tục cất bước rời đi, đường đời muôn nẻo, nhưng con đường nào sẽ dành cho hắn, lạc lối, mất phương hướng chính là tình cảnh của hắn hiện giờ.
Gió đêm thổi lành lạnh, trên người lao không có áo nên có đôi chút rét buốt, chợt nhớ đến đôi hài rách rưới kia Thường Cẩu bèn lôi ra định xỏ vào chân, chợt cái âm thanh lạnh nhạt của hệ thống lại vang lên.
-Đinh, chúc mừng ký chủ vừa nhận được Vạn Dặm Hài. Lập tức trang bị.... Đã trang bị.
•°•°•°•°•°•°•°•[ LẠC KỲ NAM ]