- Đinh, ký chủ có muốn thu lấy không.
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong thức hải của hắn, tựa như một thực thể tương liên cùng hắn một cách kì lạ.
• Tất nhiên là thu rồi.
Thường Cẩu bất giác gật đầu, nói giỡn hả, chỉ có tên ngốc mới không thu.
-Đinh, chúc mừng ký chủ vừa thu được Thiên Không mão, tự động trang bị..
Sau loạt âm thanh của hệ thống, không gian xung quanh cái lưu đồng đột nhiên chấn động, giống như mặt hồ bị ném đá không ngừng gợn sóng, sau đó nó bắt đầu xoay tròn thật nhanh rồi nhưng một cái nam châm bị hút tới đỉnh đầu của hắn.
Đang, đang, đang....
Một loạt âm thanh vang lên, lưu đồng hóa thành một vòng sáng, sau khi ánh sáng vụt tắt thì nó đã biến thành một cái mũ rách nằm yên vị trên đầu Thường Cẩu.
Chuyện xảy ra quá nhanh, Thường Cẩu thậm chí còn chưa kịp phản ứng, hắn đưa ta sờ sờ lên cái mũ vô thanh vô thức xuất hiện trên đầu mình, tự nhiên lại thấy không quen.
Mở ra không gian hệ thống, hắn tìm xem thông tin của vật mình vừa thu được.
-Thiên Không Mão – tiên cấp hạ phẩm.
được làm từ xích đồng vạn năm, bên trong có không gian vô tận có thể hút và chứa đựng vạn vật.
hệ quả : tăng 20% thủ.
•Ồh......
Sau khi tra xét thông tin Thường Cẩu không khỏi ồ lên một tiếng, không ngờ cái nón rách nát này lại là một tiên bảo có giá trị kinh người như vậy, có thể hút và chứa đựng vạn vật, nói như vậy chẳng khác nào một cái túi không đáy sao, vả lại vật bị hút vào lại không thể thoát ra, nói vậy nếu ta không thích ngươi ta liền thu ngươi vào trong cho ngươi chết rũ xương ở trong đó, như vậy không phải quá tiện hay sao.
Nghĩ tới như vậy, nội tâm Thường Cẩu vô cùng, cước bộ tung tăng tiến về phía trước, đã tìm được một món rồi, giờ chỉ còn lại ba, hiện tại cứ tiếp tục lang thang tìm kiếm cơ duyên vậy.
Sau khi Thường Cẩu rời khỏi, không gian xung quanh ngôi miếu cũ đột nhiên nổi ra ba động, bức tượng thần cũ rích khẽ nở một nụ cười, chỉ trong tích tắc toàn bộ khung cảnh liền thay đổi, ngôi miếu kia nhưng chưa từng tồn tại, biến mất không dấu vết, chỉ còn lại một khoảng đất hoang vu.
........................
Thường Cẩu lang thang trên đại lộ nữa ngày trời thế nhưng vẫn không gặp được kỳ ngộ hay tăm hơi pháp bảo ở đâu, tâm tình hắn từ vui vẻ lúc đầu chuyển thành thất vọng chán nản, hắn cứ thế nặng nề lê bước tiến về phía trước.
•Bán mình chôn cha, các vị hương thân phụ lão, gia cảnh tiểu nữ nghèo hèn, hôm nay gia phụ lại đột ngột qua đời, tiểu nữ bất hiếu chỉ có thể mong các vị thương tình.....
Chợt lanh lảnh bên tai hắn vang lên tiếng khóc lóc, đảo mắt nhìn lại thì ra là một nữ hài chừng năm sáu tuổi, toàn thân ăn vận rách rưới đang quỳ trước một tấm biển đề mấy chữ “ Bán Thân Chôn Cha “. Nhìn bên cạnh quả nhiên là có một cái thây, sắc diện nhợt nhạt có lẽ là đã chết từ mấy ngày rồi.
Nhìn nữ hài mặt mày lấm lem, tiều tụy đang khóc lóc van xin những người đi đường tâm Thường Cẩu khẽ động, hắn từ từ tiến tới gần sau đó ngồi xuống nhìn nữ hài.
•Ca ca, có phải huynh muốn mua muội không...
Nhìn thấy hắn hai mắt nữ hài lập tức sáng lên, vội vàng nhìn hắn nói.
•Không, không, ta không có mua muội...
Nghe vậy hắn liền xua tay đáp, hắn chỉ là có chút thương cảm đối với cô bé này thôi, chứ hắn làm gì có xu nào.
•Vậy sao...
Nữ hài nghe vậy trong lòng thất lạc, mặt cụng u xuống nhìn mà thương xót, ở cái tuổi ăn tuổi lớn này lại phải chịu cơ cảnh như vầy thật là đáng thương. Cô bé giương đôi mắt mệt mỏi về phía những người khách lữ hành, người đi lại tuy không thiếu thế nhưng chẳng có ai để ý đến cô bé nghèo hèn này, thế gian chẳng lẽ lại vô tình đến vậy.
Thường Cẩu lẳng lặng nhìn nữ hài, trong lòng thầm thở dài, cố nặn trên môi một nụ cười mà hỏi.
• Tiểu muội, muội có đói không.
Nữ hài nghe hắn gọi ngẩng mặt nhìn sang, giọng buồn buồn.
• Đói.
Thường Cẩu dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nữ hài nói.
•Tiểu muội ta xin lỗi, ta thật sự không có xu nào cả, đến cả một chút đồ ăn cũng không có, ta không thể giúp muội rồi.
Tiểu hài lắc đầu buồn rầu phân bua.
•Không có gì đâu, ca ca có tấm lòng như vậy muội đã cảm kích lắm rồi, có lẽ là do số phận của muội.
Thường Cẩu nhìn cô bé với ánh mắt đầy thương cảm nói.
•Hay là ta giúp muội tìm chỗ nào đó để an táng cho cha, để bá phụ nằm như vậy cũng không tốt.
Nữ hài nghe xong có chút kinh ngạc thế nhưng cũng rất nhanh gật đầu, hiện tại đối với tiểu cô nương này việc để cha mình yên nghỉ mới là quan trọng nhất.
•Nếu vậy thì tốt quá, đa tạ ca ca.
Thường Cẩu xua tay đáp.
•Không có gì đâu, chúng ta đi.
Nói đoạn hắn bước tới gần cái xác, vừa đến gần hắn đã nghe một mùi hôi xộc vào mũi, rõ ràng là đã chết cách đây ba bốn ngày hiện tại đã bắt đầu bị phân hủy, nhìn sắc diện nhợt nhạt, hốc hác của cái xác một tràn buồn nôn dâng trào lên tận cổ, Thường Cẩu phải nuốt nước miếng mấy bận mới có thể kìm xuống được. Sờ vào cái xác một cảm giác lạnh lẽo truyền tới, cùng với cái cảm giác da thịt mềm nhũn vì phân hủy quả thật khiến người ta không tự chủ mà rùng mình, cắn răng một cái hắn mạnh dạn đỡ lấy cái xác lên, kéo lên lên vai sau đó cõng lấy mà đứng dậy. Người đời truyền tai quả là không sai, cõng người chết đúng thật là rất nặng, cộng thêm mùi hôi bốc lên cảm giác không dễ chịu chút nào.
•Tiểu muội, đi thôi...
...............