‘Tiện tay tiện tay mà thôi, ân nhân cái gì gọi ta tên Minh Hoàng là được rồi’ Nghe vậy Irene Knaiwalker vô cùng nghiêm túc mà gật đầu đáp ứng đối với lời nói của Minh Hoàng
‘Vậy tên của cô là gì’ Minh Hoàng lại lên tiếng thêm một lần nữa.
‘Irene Irene Knaiwalker, ân nhân có thể gọi tôi là Irene cũng được’ Càng nói giọng nói của nàng càng lúc càng nhỏ lại, không hiểu sao trong đôi mắt ấy lại có chút ưu thương, có chút mang mác buồn.
Minh Hoàng sao mà không phát hiện ra được sự thay đổi trong tâm trạng đấy chứ, liền thay đổi chủ đề.
‘Đây, tôi có nấu cho Irene một bát phở, ăn đi ngon lắm còn có tác dụng chữa thương nữa’.
.
‘Phở’ một từ ngữ vô cùng xa lạ khiến cho Irene Knaiwalker theo bản năng mà bật thốt lên mà hỏi.
‘Đúng là phở…’ Sau một hồi giải thích, Irene tạm hiểu là đây là một thức ăn ở quê hương của Minh Hoàng có tác dụng chữa thương và ăn rất ngon.
Cứ vậy nàng cùng Hoàng Minh đánh chén hết bát phở một cách ngon lành. Không biết do có phải ngày đêm chiến đấu ngoài xa trường hay không khiến cho thức ăn mà nàng ăn có thể nói là không ngon hay chỉ nói là chống đói mà thôi.
Lần đầu được ăn một món ăn vô cùng ngon miệng đó khiến cho nàng cảm giác vô cùng thòm thèm.
Minh Hoàng cũng vô cùng hiểu ý, cánh tay nhẹ nhàng vung lên trong nháy mắt cực nhiêu bát phở xuất hiện trước mặt hai người, Minh HOàng nhẹ nhàng mà nở nụ cười nhìn về phía Irene Knaiwalker.
Irene Knaiwalker cũng biết bản thân mình thất thố, khuôn mặt vô cùng ửng đỏ nhưng cánh tay thì không ngừng lấy từng bát phở.
‘Thoải mái’ Minh Hoàng nhẹ nhàng mà kêu lên, lúc này cả chồng bát của Minh Hoàng cùng Irene Knaiwalker đã cao lên thành hai chồng núi, đếm sơ sơ qua của hai người cộng lại cũng được gần trăm bát.
Sau một hồi Minh Hoàng nhìn về phía của Irene Knaiwalker mà nói, nhưng chưa kịp nói gì thì đột nhiên một âm thanh vang lên cùng một câu nói khiến cho Minh Hoàng vô cùng ngơ ngác.
‘Xin hãy cho em đi theo ngài ân nhân, em muốn theo ngài cả đời’.
Đầu Minh hoàng ông ông mà vang lên.
‘Cái lề gì thốn’ Minh Hoàng chả hiểu cái gì đang xảy ra cả, con mắt trừng lớn nhìn về phía Irene Knaiwalker yêu cầu một lời giải thích.
Thấy đôi mắt của Minh Hoàng như vậy, Irene Knaiwaker vô cùng vội vội vàng vàng mà lên tiếng, như thể nếu dám một giây chậm trễ nào nữa sẽ khiến cho nàng phải ân hận
Sau một hồi giải thích Minh Hoàng đã hiểu rõ ra mọi chuyện, gật gù gật đầu.