Suy nghĩ đầu tiên khi nàng bước qua cánh cửa ấy, đến với không gian này là.
‘Đẹp, quá đẹp’ Một vẻ đẹp như đánh thẳng vào tâm can của nàng, không gian là một cánh rừng hoa, xen lẫn những cây đại ngàn cao vút là cả một vườn hoa dưới chân, sự đan xen ấy tạo ra một cảm giác vô cùng hài hòa.
Giữa trung tâm cánh rừng hoa ấy xuât hiện một chiếc bàn trà nước, trên đó đang ngồi lên một chiếc là một thân ảnh khiến người ta khó nhận ra được giới tính.
Cả cơ thể ấy bị bao trùm bởi một chiếc choàng áo đen trông vô cùng rách rưới.
Người ấy đang ở vị trí đối diện của Irene knaiwalker, thấy được sự xuất hiện của nàng, thân ảnh đó nhẹ nhàng nhấp cho mình một cốc trà, rồi từ từ nhìn về phía Irene, ra hiệu cho nàng tiến tới.
Irene Knaiwalker lúc này cũng tỉnh hồn lại trước suy nghĩ vu vơ của mình, thấy được sự kêu gọi của thân ảnh kia, nàng không trước hết tiến đến mà tại chỗ đứng nói vọng ra.
‘Làm ơn ngươi có thể cho ta thoát ra khỏi đây được không’ Giọng nói của nàng lúc này có chút sốt ruột, nàng nghĩ nếu còn không nhanh chóng thoát ra khỏi đây, chắc chắn nàng sẽ hối hận.
Thân ảnh kia, như cũng hiểu được suy nghĩ của Irene Knaiwalker, nhẹ nhàng phe pủi một cánh tay áo lên.
Trong chốc lát một cơn bão gió bay lên, những chiếc lá dưới đất nhẹ nhàng bay lên bay thẳng đến vị trí của nàng.
Theo bản năng Irene muốn phản kháng lại sự đột ngột đó, lại tự dưng cảm thấy cơ thể mình vô cùng cứng nhắc không thể nào hoạt đông.
Trong một thời gian vô cùng ngắn thế thôi mà khiến cho nàng cảm nhận đến hai lần của sự bất lực mà không thể phản kháng, Irene Knaiwalker bi ai mà nhắm lại con mắt của mình, nàng vô cùng hối hận khi quyết định bước vào đây.
Nhưng thứ mà nàng suy nghĩ lúc này cũng không xảy ra, những chiếc lá ấy chỉ đơn giản là kéo theo nàng bay lên tiến đến vị trí của thân ảnh kia
Hơi kinh ngạc một chút, sau đó nàng có chút thở phào nhẹ nhõm.
‘Là ta đã suy nghĩ quá nhiểu rồi sao’ Nếu thân ảnh đó muốn diết nàng thì khi có thể thần không biết, quỷ không hay mà kéo nàng đến với không gian này, thì muốn cho nàng chết thì giờ này nàng đã chết không biết là bao nhiêu lần rồi.
Nàng bị những chiếc lá kia nhẹ nhang đặt xuống chiếc ghế ngồi đối diện của thân ảnh bí ẩn kia, những chiếc lá ấy như đã hoàn thành nghĩa vị của mình mà nhẹ nhàng bay lên thiên khung biến mất không còn tăm hơi.