Chương 174: Thức Tỉnh ?

Cả thời gian không gian lúc này bị đóng băng bởi một thế lực bí ẩn nào đó, từng boong hoa không xác định, xuất hiện giữa thương khung, từng chiếc lá một rơi xuống.

Từ cơ thể Irene xuất hiện một luồng sức mạnh đang không ngừng mà bộc phát, tạo ra những cơn sóng ma lực quét ngang hết thảy.

Lượng ma lực ấy giờ đây đã dâng lên đến đỉnh điểm cực hạn của thế giới nhưng nó vẫn không có xu thế dừng lại.

Tại một vị trí xa xôi nào đó, lại có một con mèo có khả năng di chuyển giữa thời không ngưng đọng này.

Đột nhiên thấy mọi sinh vật rơi vào trạng thái tĩnh, nó sửng sốt sau đó thì vội và vội vàng chạy đi đâu đó.

‘Nếu còn quá nữa thì thế giới này không chịu được mất phải ngăn lại mới được’.

Irene lúc này đang rơi vào trạng thái vô cùng thần kì, nàng như rơi vào cảnh ‘thân lâm kì cảnh’.

Trong tâm trí nàng lúc này, nàng đang mơ mơ hồ hồ bước đi trong một khoảng không trắng xóa, không gian ấy không có gỉ cả cũng chả có nổi một tiếng động.

Cứ vậy, cứ vậy không biết đã duy chuyển bao lâu, trước mặt Irene lúc này xuất hiện một cánh cửa có vẻ như được tạo bằng hoa.

Irene knaiwalker lúc này cũng từ trạng thái tỉnh tỉnh mơ mơ thức dậy, đột nhiên thấy mình ở một hoàn cảnh vô cùng xa lạ khiến cho nàng vô cùng hoàng hốt.

‘Lại đây’ Một âm thanh ôn nhu vô cùng bắt đầu vang lên, không biết vì lí do gì khiến cho Irene muốn nghe theo âm thanh đó.

Nàng vô cùng do dự xem có lên bước đến nơi âm thanh ấy phát ra không, thì âm thanh ấy lại như vô cùng hiểu rõ điều nàng đang nghĩ, lại lần nữa nhẹ nhàng lên tiếng.

‘Qua đây đi, nếu còn không nhanh chân nữa tên Bluenote Stinger đã cứu ngươi sẽ chết mất đấy’.

Irene nghe vậy, vội vội vàng vàng bước đi, tuy trong lòng vẫn còn nghi hoặc nhưng truyện quan trọng bây giờ, là phải tìm cách ra khỏi đây đã.

Trạm vào cánh cửa hoa ấy, một cảm giác quen thuộc tràn vào trong tim Irene Knaiwalker, hơi có chút nghi hoặc nhưng nàng cũng không dám suy nghĩ nhiều.

Trong đầu nàng lúc này chỉ có một suy nghĩ.

‘Nhanh lên, nhanh lên’ nếu còn chậm trễ thêm một phút giây nào nữa, nàng lo lắng người đã cứu mình đấy sẽ bị tên lão quốc vương kia vô tình mà diết chết.

Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa hoa kia, nàng nhẹ nhàng bước vào cánh cửa ấy.

Trước mặt nàng xuất hiện là một không gian hoàn toàn khác với cảnh của không gian lúc trước, như thể một bên là sự tồn tại của hư vô, còn bên này là sự tồn tại của vô số thực thể vậy.