‘ Hồi hồi sinh cho mẹ tôi’ Irene vô cùng sửng sốt mà mở miệng, nàng vỡ òa trong xúc động, lật tức vội và vội vàng tiến đến chỗ bà lão, mà không để ý dưới chân mình, tất cả những nơi có nước của cái hồ mà chân cô bước qua đều rơi vào một trạng thái kì lạ.
Nếu nhìn rõ hơn một chút nữa sẽ thấy dưới chân Irene lúc này là một dải hoa bao trùm hoàn toàn bước chân của Irene.
Nàng lúc này như hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ phục sinh mẹ của mình mà không để ý dưới chân mình.
Bà lão kia thấy sự dị dạng của Irene cũng vô cùng bất ngờ, sau một lúc lại lắc đầu cười khổ mà nói.
‘Ngươi đoán đúng rồi con mèo nhỏ à’.
Cứ vậy mà Irene đã tiến đến trung tâm cái hồ, đột nhiên bà lão kia lấy từ đâu ra một cây gậy gỗ nhẹ nhàng đập xuống đất.
Một luồng sóng phát tán ra xung quang, kèm theo đó là những chiếc lá khô dưới đất từ từ bay lên, từ 1 chiếc lá đến 2 chiếc đến mức khó mà đếm được.
Những chiếc lá từ từ bao quanh Irene, như muốn hoàn toàn bao trùm lại cơ thể của nàng.
Sự đột ngột ấy khiến cho Irene theo bản năng của mình mà muốn thoát ra.
‘Không cần lo lắng, chỉ cần buông lỏng bản thân, con sẽ hiểu được mọi chuyện’ Bà lão nhẹ nhàng mà mỉm cười nhìn về phía Irene Knaiwalker.
Không hiểu do một thế lưc nào tác động, khiến cho Irene vô thức gật đầu, đôi mắt nàng nhắm lại thuận theo lời nói của bà lão ấy.
Dần dần những chiếc lá đã hoàn toàn bao trùm cơ thể của nàng, hình thành một cái kén lá trông vô cùng quái dị.
‘Haiz cuối cùng cũng xong, mong con bé có thể có được cuộc sống tốt hơn, chúng ta đã nợ nó rất rất nhiều’.
Theo lời nói của bà lão, cái cây kia cũng vô cùng nhẹ nhàng mà lắc lư chuyển động như thể gật đầu trước lời nói của bà lão ấy.
Không biết lại qua đi bao lâu, chiếc kén lá kia cũng bị phá bỏ lớp vỏ của bản thân mình.
Từng chiếc lá một rơi xuống đất hóa vào hư vô, lại qua một lúc nữa, xuất hiện lúc này là một thân ảnh của một người phụ nữ không mặc quần áo, đang co rút bản thân mình vào một chỗ.
‘Xong rồi sao’ Bà lão kia không biết từ đâu lại xuất hiện lần nữa, nhìn về phía người cô gái đang trần truồng mà hôn mê kia.
‘Uhm’ Một âm thanh nghe thật sao động lòng người vang lên từ phía Irene.
Đôi mắt của nàng dần dần mở ra, từ có chút mơ mơ hồ hồ đến lúc đôi mắt của nàng đã thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.