Người phụ nữ ấy cũng phát hiện ra được ánh mắt của cậu bé đó nhìn mình, đôi mắt từ cười vui vẻ đột nhiên lại híp lại, nhìn về phía cậu bé một lúc rồi chìa một cánh tay với ý đồ định gõ tên nhóc con mới tí tuổi đã thế này.
Nhưng nàng quên mất trên đôi tay của mình còn có Jeny đang mơ ngủ mơ trên tay mình.
Với sức của một người phụ nữ thì muốn ôm một đứa bé như Jeny thì phải cần ít nhất hai cánh tay, và khi một cánh tay được đưa ra một tình huống không tưởng xảy ra.
Người phụ nữ ấy bị mất thằng bằng ngã vập xuống, kéo theo Jeny đang mơ ngủ không hiểu chuyện gì cũng bị kéo theo.
Người phụ nữ ấy thấy tình huống đột phát ấy, chỉ biết nhắm mắt cố đưa tay ra nhằm mục đích vùng vẫy tìm điểm tựa, và đương nhiên Minh Hoàng ở gần đó là cái điểm tựa vô cùng hoàn hảo rồi.
Sau một lúc, không cảm nhận được điều gì cả khiến người phụ nữ đang nhắm mắt không khỏi mở to cặp mặt ra mà nhìn.
May là lúc này chỗ của nàng khá vắng người, không thì nàng không biết phải dấu khuôn mặt đi đâu cho đỡ ngượng.
Đột nhiên cảm giác dưới ngực mình có gì đó nhúc nhích, theo bản năng nàng cúi xuống, nhìn thấy cảnh tượng gì đó khiến nàng hết hồn không thôi, nhẩy phắt dậy, quên luôn cả Jeny đang nằm trên tay nàng.
Mỗi lần nhớ lại chuyến đi chơi ấy, nàng luôn có một cảm giác kì lạ như đã trải qua một chuyện gì đó mà cả Minh Hoàng và mẹ nàng đều biết mà mỗi nàng không nhớ nổi, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt cợt nhả của Minh Hoàng cùng khuôn mặt không hiểu hồng thấu của mẹ nàng, khiến nàng cảm thấy vừa tức giận vừa khó hiểu.
Đã không nói ra thì thôi đi còn làm ra trò bí hiểm.
Cậu bé được người phụ nữ lấy làm điểm tựa ấy đúng là vừa sướng vừa đau khổ.
Sướng vì được cảm nhận cặp núi trùng điệp kia khổ vì đầu đập thẳng xuống đất thậm chí còn suýt chết vì ngạt thở ( Điều mà ai là đàn ông cũng hiểu),
Hơi chút chệnh choạng ngồi dậy, cậu bé ấy không khỏi ôm đầu mình mà kêu,
‘Đau đau đau đau’,
Người phụ nữ bắn xa kia sau một lúc cũng nhận ra sai sai, sau một hồi nhìn kĩ đứa trẻ trước mắt cùng những dữ kiện xảy ra, nàng cấp tốc đưa ra câu trả lời cho chính câu hỏi của mình,
Vội vàng tiến đến gần đứa trẻ mà ân cần hỏi han,
‘Có sao không, cần cô đưa đi bệnh viện không’,
‘Không sao cháu không sao cả chỉ cần cô không sao là cháu không sao rồi’ Ngoài cười nhưng bên trong không cười, trong thâm tâm anh nước mắt là biển rộng .