Hắn ôm ngực ho khan ngồi tựa lưng vào một tảng đá, nhổ ra mấy bãi máu thở hổn hển. Nội lực đã cạn, huyết khí cũng không thể vận dụng thêm nữa. Nếu đánh tiếp chắc chắn sẽ phải kích nổ ba tầng đoàn nguyên, nhưng kể cả như vậy thì cũng không đấu được với Mar Ung, kết cục vẫn chỉ có một mà thôi!
“Bách lão, ông có cách nào không?”
“Để ta xem, để ta xem…” Lão bay cuống quýt bên trong thức hải của Quân.
“Có rồi, có rồi!” - Bách lão mừng rỡ - “Nhưng cách này cực kỳ nguy hiểm. Sơ sẩy là hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất khỏi thiên địa!”
“Cách gì?” Quân vừa mừng vừa sợ.
“Đoạt xá Mar Ung!”
…
Mar Ung khi đuổi đến nhìn thấy Quân thì có chút bất ngờ. Hắn ngồi rũ người dựa lưng vào đá, hai tay buông thõng xuống đất, mắt trợn lên trắng dã vô hồn. Nếu không phải thấy ngực còn phập phồng thì có khi đã tưởng đó chỉ là một cái xác.
Ông ta vốn là người xảo trá, nhưng thầm nghĩ hai đánh một, hoạ chăng Quân có thủ đoạn gì đáng lẽ lúc nãy đã dùng rồi chứ không chờ đến bây giờ. Hơn nữa trông bộ dạng thoi thóp vô cùng chân thật như vậy thì rõ ràng sắp đi chầu ông bà rồi.
Tuy nhiên ông ta vẫn cẩn thận thổi còi thật to thúc giục Đồ Huyết xông đến trước kiểm tra. Ngay khi Đồ Huyết tới gần, vừa chạm vào người thì hắn đột nhiên bật dậy nắm chặt lấy cổ tay gã, hai mắt trừng lên nhìn thẳng vào mắt Đồ Huyết.
“HẢ!”
Mar Ung biến sắc vội vã lao tới trước vung bồ cào bổ xuống.
“COONG!!!”
Vẫn là hai cánh tay cứng như thép đã bắt lấy cây bồ cào. Nhưng bây giờ không còn là Đồ Huyết nữa, mà chính là Quân đang chiến đấu.
…
Vài phút trước.
“Đoạt xá?” Quân ngạc nhiên.
“Ngoài cách này ra, ta không nghĩ được cách nào khả thi…” Bách lão trả lời.
“Không được! Ta không muốn rời bỏ thân thể này. Hơn nữa nếu mất đi ta che chở chẳng phải ông sẽ bị Thiên đạo phát hiện rồi đánh chết hay sao?”
Quân đương nhiên biết thế nào là đoạt xá. Dùng linh hồn của mình chiếm đoạt cơ thể kẻ khác. Người chết đã không dễ, người sống còn khó khăn hơn nhiều. Việc đó ẩn chứa vô vàn nguy cơ, mất đi thân xác cũ chỉ là một điều rất nhỏ trong số đó.
“Nếu vậy chỉ còn cách tách linh hồn ngươi thành hai phần. Một phần ở lại trông coi thân xác này, một phần bay sang tấn công Mar Ung! Nếu quay về kịp thì vẫn có thể hợp lại như bình thường!”
“Tách linh hồn thành hai? Làm sao có thể!” Quân kinh ngạc.
“Đương nhiên có thể! Đây là bí thuật do ta nghĩ ra, chính ta đã dùng nó để trốn tránh Thiên đạo! Nếu không thì ký ức của ta đã không mất nhiều đến vậy!”
“Phải làm thế nào?” Hắn dường như không còn lựa chọn nào khác.
“Chia đôi linh hồn, chia đôi mọi thứ! Giống như tự dùng dao xẻ thịt mình làm hai! Không chỉ đau đớn vô cùng mà còn hao tổn cực lỳ lớn, không phải người thường có thể chịu đựng được! Nếu như ngươi là Huyền giai thì tốt, lúc đó linh hồn đã hóa thành Nguyên hồn mạnh mẽ hơn nhiều, có thể chịu được việc bị xé đôi. Đằng này…” Bách lão lăn tăn.
“Có đau như khi bị móc mất Nguyên đan không?” Hắn nhếch mép cười.
“Chỉ hơn chứ không kém! Thậm chí là chết toi!”
Hắn thở dài.
“Kể cả thành công thì lúc đó linh hồn ta suy yếu, xông vào đầu Mar Ung vẫn quá nguy hiểm. Ai biết trong đó còn có cái gì chứ?”
“Thức hải của ngươi là Khai hải cảnh. Kể cả có chia đôi thì cũng không kém hơn ông ta được. Ta tin tưởng vẫn có tỷ lệ thành công…!”
Quân cau mày. Từ lúc đầu đến giờ, gần như ông ta chưa hề ra tay, chỉ điều khiển Đồ Huyết và đám côn trùng đánh hắn. Với thân phận Tộc trưởng và tu vi của mình, đáng lẽ Mar Ung phải có nhiều đồ chơi hơn thế, có khi còn cả thủ đoạn phòng ngự linh hồn…Quyết định xông vào đầu ông ta vẫn là một ẩn số quá nhiều rủi ro.
“Hay là…”
…
“Làm sao có thể!”
Quay lại chiến trường, Mar Ung trợn tròn hai mắt thất kinh. Mặc dù lão biết Quân muốn đoạt xá Đồ Huyết nhưng quá trình đó cần có thời gian. Hơn nữa linh hồn còn phải thích nghi với cơ thể mới, không thể dễ dàng mà điều khiển được như ý.
Nhưng những gì xảy ra khiến lão hoảng sợ vô cùng. Quân không chỉ hoàn toàn nắm vững cơ thể Đồ Huyết, mà ngay cả Đấu pháp cũng vận dụng thông thạo.
Toái không quyền tung ra. Mar Ung phải lùi lại tránh đi dư chấn. Lão lấy chiếc còi ra thổi liên tục ba bốn hơi nhưng “Đồ Huyết” vẫn không có phản ứng gì, mà ánh mắt càng ngày càng thanh tỉnh.
“Ngươi…Ngươi là cái gì vậy?”
Mar Ung không tin những gì đang xảy ra trước mặt mình. Cứ cho như có một tu sĩ với tu vi Võ giả có thể sử dụng được linh thức thì cũng thôi đi, đằng này còn dám đoạt xá Hoàng giai tu sĩ và thành công chỉ trong chớp mắt, điều khiển thân thể mới cứ như của mình, thậm chí còn mạnh hơn cả “chủ nhân” thực sự!
Nhưng lão không biết rằng, linh thức của Quân vốn đã ở trong đầu Đồ Huyết từ lâu, mọi đấu pháp lợi hại của gã cũng một tay hắn truyền thụ thì chuyện hắn xông vào chỉ như đi dạo mà thôi!
Đấy là Quân còn không biết rằng, khi tìm thấy Đồ Huyết trọng thương bất tỉnh, Mar Ung đã dùng một loại độc đặc chế gây tổn thương linh hồn, biến Đồ Huyết trở thành tay sai cho mình. Ngay cả ông ta nếu trúng độc này thì cũng phải điên đảo. Điều đó chứng tỏ rằng linh hồn của Quân dù đã bị phân tách thì vẫn cực kỳ mạnh mẽ cả về lượng và chất, thậm chí là mạnh hơn cả ông ta.
Quân không để cho ông ta nghĩ nhiều, lập tức xông lên áp sát. Sư hổ song hình quyền đi trước, Toái không quyền theo sau! Quyền kình ào ạt như mưa miên man không dứt.
Đám bọ của Mar Ung bị đánh tan nát, độc khí bị Kim cang cương khí chặn lại. Mar Ung vung bồ cào lên chống đỡ, thủ nhiều hơn công, đồng thời ném ra rất nhiều phù chú phát nổ đùng đoàng.
Nhưng thân thể Đồ Huyết rất mạnh chẳng hề hấn gì. Hơn nữa có viên Nguyên đan ngũ đẳng nên nội lực còn tràn trề hơn của Quân. Hắn cảm nhận được sức lực chưa từng có, càng đánh càng hăng, càng đấm càng mạnh.
Mar Ung thì vừa đánh vừa lui. Nhưng Quân thì không muốn để kẻ này trốn thoát như vậy.
“Đứng lại!”
Hư ảnh cuồng sư mãnh hổ ngưng thực gầm thét cuồn cuộn xông đến. Mar Ung xoay người, tung ra một tấm khiên che chắn.
Quân lập tức chỉ tay lên trời, một cự chỉ vàng kim khổng lồ dần hiện ra.
Mar Ung chửi thề, quát lớn.
“Là ngươi ép ta!”
Nói rồi gã phun ra một ngụm máu lớn.
“ĐỘC HUYẾT NHẬP THÂN!”
Ngay tức khắc đám máu mọc ra vô số sợi tơ li ti đâm vào cơ thể ông ta rồi lại dung hợp ngược trở lại.
Quân biến sắc, biết chiêu này rất lợi hại vội vã giáng cự chỉ xuống tấn công mặc dù còn chưa ngưng tụ hoàn toàn. Hắn hy vọng có thể kịp ngăn cản ông ta.
“ĐOÀNG!”
Mặt đất bị xới tung lên, dư chấn dội lại khiến Quân phải lùi ra xa mấy mét.
Không kịp rồi!!!
Mar Ung sau khi hợp nhất với giọt máu thì đã biến đổi. Trên người mọc ra một lớp vảy như loài côn trùng, hai bàn tay có vuốt sắc và một chiếc đuôi dài của loài bò sát, sau lưng đâm ra bốn chiếc cánh mỏng như ve sầu.
Khí tức trên người Mar Ung tăng vọt, mạnh hơn trước rất nhiều. Xem ra đây là át chủ bài của ông ta. Bây giờ đánh tiếp sợ không lại.
“Món nợ của ngươi ngày sau ta sẽ trả!”
Quân quay người phóng thẳng! Đi nhanh còn kịp!
Mar Ung vì lý do nào đó chỉ đứng nhìn hắn bỏ chạy mà không hề đuổi theo. Ông ta biến trở về hình dạng cũ rồi bay theo hướng ngược lại.
Nhưng đi được nửa đường, Mar Ung dừng lại ôm ngực nhổ ra một ngụm máu. Bỗng nhiên ông ta giật mình sờ soạng trên cổ, gầm lên tức giận!
Chiếc còi đã biến mất!
Đêm ấy, Mar Ung đã hỏi thăm bố mẹ của Quân rất nhiều!
…
Quân trở lại bản thể của mình, Đồ Huyết cõng hắn trên lưng cao chạy xa bay. Chiếc còi trên cổ tên tộc trưởng thừa lúc va chạm hắn đã nhanh tay giật được.
Linh hồn của hắn bị thương khá nghiêm trọng. Sau khi xâm nhập vào thức hải của Đồ Huyết, chất độc trong đó ngay lập tức ăn mòn nó. May mắn linh hồn của hắn rất cứng rắn và hùng hậu mới có thể chống lại được.
Nếu như gọi bằng con số, thì nó đã bị xâm thực mất hai phần. Hai phần này là biến mất hẳn chứ không phải chỉ đơn thuần là tiêu hao, giống như là bị chặt đứt một cánh tay vậy.
Do đó, hắn bắt buộc phải tìm nơi nào đó an toàn bế quan mới mong linh hồn hoàn chỉnh trở lại.
Với tình hình hiện tại, nếu Mar Ung lại đuổi đến thì hắn chỉ có chết. Mà sau khi xâm nhập vào Đồ Huyết, hắn hiểu được chất độc trong đó như thế nào.
Do đó, việc loại bỏ độc là ưu tiên số một bây giờ. Trước mắt để giảm nguy cơ bị tìm thấy, hắn chuyển Kết mộc tinh sang cho Đồ Huyết nhằm áp chế độc tính trong người.
…
Cùng thời gian ấy, Mar Ung đã về đến bộ lạc của mình, trong lòng còn tức giận không nguôi.
“Bạn của ta, có gì làm ngươi tức giận như vậy?”
Bên ngoài có tiếng cười nói giòn giã, sau đó là một người đàn ông đi vào. Người này cao, hai mắt sâu và đẹp, gương mặt vuông vắn rất nam tính.
“Tmoong Hol! Ngươi sao giờ mới tới! Ta đã cho người đến tìm từ mấy ngày trước rồi mà!”
“Trong tộc nhiều việc, ta không đi ngay được…Trông ngươi như con bò bị mất cặp sừng vậy!”
“Đúng thế! Đầu Trâu bị cướp mất rồi!”
“Là kẻ nào?”
“Một tên ngoại tộc từng qua lại với tộc Kh’mu. Kẻ này rất lợi hại. Ta rõ ràng cảm nhận được tu vi chỉ là Võ giả nhưng lại có thể sử dụng linh thức rất xảo diệu. Hắn còn đoạt xá được cả Đầu Trâu…”
Mar Ung nói qua về những việc vừa xảy ra. Người bạn của gã ngồi nghe rất chăm chú:
“Linh thức mạnh hơn cả của ngươi? Tên này…rất hợp với khẩu vị của ta!”
“Hừ! Ngươi từ bao giờ lại muốn một kẻ như vậy?” Ông ta ngạc nhiên.
“Nói cho ngươi cũng không sao. Ta đang bắt tay làm ăn với đám người Kim khuyết môn ở Vịnh Bắc Sơn. Từ bọn chúng ta đã lấy được một phương pháp để kết Nguyên hồn đột phá Huyền giai!”
“Đám ngoại tộc gian xảo! Ta không tin bọn chúng tốt đến như thế!”
“Haha! Ngươi cũng phải cướp pháp quyết của chúng để tham khảo đấy thôi!” Tmoong Hol cười khà khà.
“Đấy là chuyện khác! Vùng nghèo nàn này có cái gì dùng được đều phải tận dụng! Còn ngươi đến đây rồi thì phải giúp ta bắt Đầu Trâu mang về!”
“Được! Nhưng linh thức của hắn thì ngươi phải để cho ta xử lý!”
“Ngươi định làm gì? Nếu mất hết linh thức thì Đầu Trâu sẽ chết, ta còn dùng làm sao được nữa?”
“Yên tâm đi! Đầu Trâu sẽ chỉ bị ngu ngốc đi thôi! Như thế thì càng dễ cho ngươi khống chế chứ sao? Chẳng lẽ ngươi không tin người bạn này à?”
Mar Ung ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
“Được! Chúng ta đi nhanh thôi! Ta mới thử truy tung thì phát hiện dấu hiệu đã yếu đi rất nhiều, có lẽ hắn đã tìm được cách che giấu rồi!”
“Không cần vội! Trên Thảo nguyên này hắn đã không có chỗ trốn, ngoài vịnh Bắc Sơn ra còn có thể đi đến đâu được nữa? Ngươi đi cùng ta đến đó chắc chắn sẽ tìm thấy…”
Mặc dù không biết thân phận thật sự của Quân, nhưng có một điều bọn họ khá chắc chắn là hắn đã đoạt xá Đồ Huyết. Như vậy nếu đánh nhau một một thì có lẽ còn chống đỡ được, nhưng đối mặt với hai tu sĩ Hoàng giai thất đẳng thì có lợi hại đến đâu cũng không thể thắng.
Còn Quân thì chẳng mảy may biết gì về những tai ương sắp đổ xuống đầu mình.
.........