Chương 154: Chạm trán Tộc trưởng Kree

Đoàn quân gần trăm người của tộc Kree hùng hổ kéo đến nơi xưa của tộc Kh’mu. Đống hoang tàn trơ trọi chẳng còn gì cũng chẳng còn ai. Ở nơi gốc cây độc chỉ có một bó hương vô cùng lớn.

Đột nhiên, trong đầu của Mar Ung và những tên Hoàng giai vang lên một tiếng nói.

“Dừng lại! Thắp một nén hương tạ tội!”

Gã Tộc trưởng nhíu mày, hai tay nắm chặt nhưng vẫn chấp nhận, sai đốt hương chia cho mỗi người một cây vái lạy rồi cắm xuống đất.

“Để Đầu Trâu lại rồi quay về. Ngày mai đến đây lấy sách!”

Lần này Tộc trưởng không nhịn nữa quát lớn.

“Lén la lén lút! Có giỏi thì ngươi ra đây!”

Quân ngồi bên trong một căn hầm đã được bố trí pháp trận và nguỵ trang rất kỹ, đảm bảo rằng mình có thể quan sát bọn chúng chứ không ai có thể phát hiện ra mình.

Nghe Mar Ung nói vậy hắn cũng chẳng quan tâm gì.

“Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta. Để Đầu Trâu lại rồi cút!”

Mar Ung nhìn khắp xung quanh, cả đám Hoàng giai phóng hết linh thức bao trùm mấy cây số mà không thể biết kẻ đang nói trong đầu mình là ai, trốn ở đâu?

“Ra đây cho ta!”

Ông ta quát lên, vung tay đánh mạnh xuống, tạo thành một làn khói đen toả ra xung quanh thẩm thấu vào lòng đất. Vẫn không phát hiện ra điều gì!

“Tộc trưởng, bây giờ làm thế nào?”

Mar Ung đã thử rất nhiều cách nhưng kết quả vẫn vậy, cuối cùng đành để Đầu Trâu lại rồi phất tay kéo nhau lũ lượt quay về.

Quân vẫn ngồi yên trong căn hầm, lẳng lặng quan sát tên to lớn đang bị trói bởi hàng loạt sợi xích. Nhìn gã ngồi như pho tượng đất, hiền lành và vô hại, ai có thể tưởng tượng rằng mới đây thôi chính đôi tay ấy đã tàn sát không biết bao nhiêu mạng người.

“Đồ Huyết!”

Quân cắn răng nắm chặt tay.

Nhiều ngày trước đây…

Sau khi tỉnh lại, hắn đã mất toàn bộ cảm ứng với Đồ Huyết nên cho rằng gã đã chết. Không ngờ lại vô tình bắt gặp Đồ Huyết trong bộ dạng này.

Bây giờ hai người đang ở rất gần nhau, hắn mới có thể lờ mờ cảm nhận được linh thức của mình gieo trong đầu Đồ Huyết vẫn còn tồn tại.

Mar Ung không biết bằng cách nào lại có thể khống chế được Đồ Huyết. Không những thế còn gần như xóa bỏ dấu vết linh thức của hắn, khiến Quân không tài nào liên kết được để điều khiển Đồ Huyết!

“Bách lão có phát hiện ra gì không?”

“Có vẻ ông ta dùng một loại chất độc để ức chế tâm thần Đồ Huyết …Linh thức của ngươi chìm trong mê man như kẻ ngủ say không tài nào đánh thức được!”

“Nói vậy phải tìm Mar Ung để đòi thuốc giải!”

“Chưa chắc. Chỉ cần ngươi lại đủ gần, ta có thể cảm nhận được sự biến đổi bên trong, ít nhất thì có thể làm Đồ Huyết tỉnh dậy trong giây lát.”

Bách lão tự tin như vậy đương nhiên là có cơ sở. Tích huyết câu hồn vốn do lão sáng tạo, hiểu nó nhất chỉ có lão. Độc của tên tộc trưởng thì ít nhiều có cùng nguồn gốc với cây độc mà Sách độc lại đang nằm trong đầu Quân. Với kiến thức của cả hai người nếu không nghĩ ra được thuốc giải thì thật là vô dụng. So với việc liều lĩnh lừa gạt lần thứ hai thì cách này bớt nguy hiểm hơn nhiều.

Có điều hắn vẫn không dám bén mảng tới gần. Mar Ung chắc chắn không dễ dàng từ bỏ như vậy, nhất định còn để lại hậu chiêu. Nhưng hắn cũng không tài nào phát hiện được đó là gì, dù đã dành cả nửa ngày dùng linh thức đào xới từng tấc đất xung quanh!

Hừ! Một liều ba bảy cũng liều! Lên thôi!

Quả nhiên!

Khi còn cách Đồ Huyết khoảng mười mét thì mặt đất đột nhiên phun lên hàng loạt khói đen, hoá thành vô số con bọ nhỏ bằng ngón tay lao đến.

Hắn nhếch môi, lôi Kết mộc tinh ra. Lập tức đám bọ như nhìn thấy khắc tinh vội vã tránh ra xa, phạm vi ba, bốn mét tuyệt nhiên sạch bong sáng bóng.

Quân thuận lợi đến gần Đồ Huyết, đồng thời linh thức của hắn đã phát hiện từ đằng xa đang có một đạo khí tức mạnh mẽ hùng hổ bay đến.

Mục đích đã thành, ở lại lâu làm gì? Hắn dứt khoát tụ lực vào hai chân. Lăng vân bộ và Độn phong thuật đồng thời triển khai. Chỉ giây lát sau, hắn đã hoá thành một tia sáng biến mất không thấy dấu.

Tên tộc trưởng đuổi đến nơi thì Quân đã mất tăm mất tích.

“Chỉ là Võ giả? Nhưng rõ ràng ta cảm nhận được một luồng linh thức khổng lồ từ đây phát ra!”

“Lại còn dễ dàng thoát khỏi Độc vụ của ta và bay với tốc độ nhanh như thế. Chẳng lẽ là cao thủ che giấu tu vi? Nhưng nếu thế thì sao lại phải bỏ chạy?”

“Chẳng lẽ là cảm giác của ta đã sai?”

Ông ta cau mày suy nghĩ, hai tay bấm thủ quyết. Không lâu sau hai mắt loé lên rồi nhằm về một hướng bay vút đi.

Quân sau khi thi triển Độn phong thuật thì có chút mỏi mệt liền tìm nơi nghỉ ngơi. Đồ Huyết vẫn như pho tượng ngồi im như thế. Quân liền tỏa ra linh thức bao trùm lên Đồ Huyết đồng thời đưa nội lực của mình vào cơ thể gã tìm kiếm.

“Kỳ lạ thật! Mar Ung nhất định sẽ để lại dấu vết trên người Đồ Huyết. Nhưng sao ta tìm mãi không thấy.” Hắn cau mày.

“Không phải là dấu ấn truy tung thông thường. Ông ta giỏi độc công, có lẽ là dựa vào chất độc trên người Đồ Huyết!”

“Thật phiền phức!”

Đột nhiên toàn thân Đồ Huyết run lên nhè nhẹ vài cái và hơi thở có phần gấp gáp hơn. Quân nhận ra ngay Mar Ung đang đuổi tới rồi!

Hắn tự biết hiện tại không thể đánh lại cao thủ Hoàng giai thất đẳng, nhưng cũng không thể chạy mãi được. Nếu cố gắng dùng Độn phong thuật thì sẽ kiệt sức trước khi kịp đến vịnh Bắc Sơn.

Cuối cùng vẫn phải đối mặt!

“Bách lão, có cách nào đánh thức Đồ Huyết không?”

“Có một cách! Đó là bổ sung linh thức cho Đồ Huyết. Nhưng độc trong người hắn sẽ liên tục ăn mòn nên dù có thành công thì cũng chỉ tỉnh táo được một lúc rồi lại rơi vào mê man!”

“Một lúc cũng được! Liều thôi!”

Hắn vét hết những gì còn lại nhanh chóng lập ra ba cái pháp trận.

Ngồi bên trong, Quân nhắm mắt dưỡng thần, từng tia sáng vàng mảnh dẻ từ trán hắn bay ra rồi mất hút trong trán của Đồ Huyết.

Hắn nhăn mặt đau nhói, bởi hắn cảm nhận được linh thức của mình vừa tiến vào đã rơi xuống một cái đầm lầy đen tối, chìm nghỉm mất dạng. Cái cảm giác như bị chặt từng ngón tay của mình vậy.

Hắn cắn răng tiếp tục vận chuyển, tia sáng mảnh ban đầu đã trở thành một dòng suối chảy liên tục. Thức hải của Đồ Huyết ngày xưa chỉ mới là Khai trì cảnh, mà thức hải của Quân là Khai hải cảnh, rộng gấp mười mấy, hai mươi lần. Hắn không tin linh thức của mình lại không đủ để bù đắp được lượng hao hụt.

Quả nhiên đầm lầy đen đã dần nhạt màu và có vài tia sáng từ bên dưới loé lên như ánh nắng xuyên qua đám mây dày…

Bên ngoài vang lên tiếng động ồn ào. Tộc trưởng Kree cười gằn xông đến. Nhưng đột nhiên ông ta vấp phải một lớp màn chắn phải chững lại. Mar Ung tung ngay một đấm, màn chắn vẫn không hề hấn gì.

Tức giận, gã tộc trưởng lấy ra một chiếc bồ cào có sáu lưỡi răng sắc bén bổ một nhát. Lần này màn chắn không chịu được, rạn nứt rồi vỡ tan. Nhưng chưa kịp vui mừng thì ngay sau đó là một lớp sương xám tuôn ra, cảnh vật trước mắt cũng mờ mờ ảo ảo như đi trong một màn sương mù.

Mar Ung lúc đầu bỡ ngỡ vung bồ cào múa loạn nhưng rất nhanh đã nhận ra đây chỉ là huyễn cảnh mê hoặc gần như không có chút sát thương nào. Ông ta liền ổn định tinh thần, nhắm hai mắt, dùng linh thức và các giác quan khác tìm ra kẽ hở.

“Thấy ngươi rồi!”

Mar Ung mừng rỡ khi đã tìm ra Quân, không nói thêm câu nào vung bồ cào bổ xuống.

Nhưng cây bồ cào lại bị hai cánh tay rắn chắc giữ lại không thể ấn xuống!

“Đầu Trâu?”

Gã nghiến răng.

“Ngươi đã làm gì nó?”

“Là ta phải hỏi ngươi mới đúng! Đồ Huyết! Đánh mạnh vào!”

Đồ Huyết vâng lời vận sức đẩy tên tộc trưởng ra. Mar Ung khéo léo lộn vòng trên không rồi đánh một chưởng độc khí dày đặc. Trên người Đồ Huyết lập tức tràn ra cương khí hộ thể. Độc chưởng đánh lên tuy làm cương khí rạn nứt nhưng vẫn bị ngăn cản không thể xâm nhập vào trong.

“Hoá ra việc độc của tộc Kh’mu bị khắc chế là do Đồ Huyết dùng Kim cang cương khí bảo vệ!”

Quân tránh xa nơi giao chiến, cố gắng để Đồ Huyết ngăn cản Mar Ung. Hắn vốn dĩ chưa hoàn toàn khỏe lại, vừa rồi linh thức lại tiêu hao không nhỏ, nội lực sau khi dùng Độn phong thuật cũng bị ảnh hưởng.

Cảm giác đầu óc lẫn thân thể đều mỏi mệt thật vô cùng khó chịu.

Tên tộc trưởng tuy tu vi cao hơn nhưng chủ yếu tu luyện độc công. Còn Đồ Huyết có thể miễn nhiễm phần lớn độc khí, lại hung hăng thô bạo, cậy thân thể mạnh mẽ cứ áp sát mà đánh rất rát.

Mar Ung biết thừa giao đấu với Đồ Huyết không có lợi, mục tiêu của ông ta cũng không phải Đồ Huyết nên chỉ vừa va chạm một cái đã lập tức tung ra một loạt độc vụ che mờ tầm mắt rồi vung bồ cào bổ tới đầu Quân!

Hắn liền đạp Lăng vân bộ tránh né. Gã tộc trưởng đuổi đánh, hắn lại chạy.

Đồ Huyết thoát ra khỏi độc vụ liền lao tới cản chân tranh thủ cho Quân hồi sức.

Gã Tộc trưởng liền móc trong ngực áo lấy ra một vật nhìn như cái còi được treo trên cổ bằng một sợi dây chuyền. Gã thổi liền ba hơi, Đồ Huyết ngay lập tức ôm đầu lăn trên mặt đất rồi hai mắt đỏ ngầu, quay qua Quân lao đến.

Quân vội vã lách sang một bên, vừa né được đã thấy Mar Ung ở ngay cạnh vác bồ cào bổ xuống. Hắn không kịp tránh, lập tức vận Luyện thể thuật, bọc toàn thân trong Kim cang cương khí chống lại.

Dù nhục thân rất mạnh nhưng đối phương đã là Hoàng giai thất đẳng, lực đánh xuống không phải thứ hắn có thể đối cứng! Hai chân chỉ sau một giây đã phải khuỵu xuống sát mặt đất.

Mar Ung nghiến răng, lực đạo trên bồ cào mạnh hơn mấy lần. Kim cang cương khí của hắn không chịu nổi, rạn nứt ra từng mảng rồi vỡ nát. Độc khí nhanh chóng theo đó xâm nhập vào trong cơ thể Quân.

Nhưng trái với kỳ vọng của ông ta, đống độc khí đó lập tức bị đẩy ngược ra ngoài như gặp phải thiên địch, không hề gây nên chút tác dụng nào. Mar Ung còn chưa kịp ngạc nhiên thì Quân đã thừa cơ tung ra một quyền Toái không đẩy ông ta ra rồi vội vã lách người né sang chỗ khác.

Tên Tộc trưởng nhìn hắn như nhìn một sinh vật lạ, nhận ra khả năng kháng độc của hắn còn mạnh hơn cả Đồ Huyết. Ông ta ngửa đầu cười khà khà!

“Hay lắm! Ta bắt cả ngươi về!”

Mar Ung không đánh nữa mà lôi ra một cái giỏ tre, mấy trăm con trùng có cánh từ bên trong ùa bay ra lao đến Quân. Tay kia gã cầm còi thổi toe toe thúc giục Đồ Huyết xông lên cận chiến.

Những con trùng chỉ nhỏ như con ruồi biến thành một màn sương đen kịt bao vây kín mít khiến hắn tối sầm cả mắt. Đồ Huyết kè kè bên cạnh liên tục tung những cú đấm như trời giáng làm hắn xây xẩm mặt mày. Còn Mar Ung thì đứng ở xa phóng chưởng ầm ầm đau điếng.

“Con m* nó! Chơi bẩn vãi!”

Nhục thân của Đồ Huyết không kém hắn, mà tu vi nội lực lại cao hơn, những đấu pháp lợi hại trước đây hắn truyền thụ giờ biến thành thứ đang đánh hắn hộc máu mồm! Hơn nữa hắn còn phải chịu đựng cơn đau do hỏa chủng trong người đang thiêu đốt huyết nhục!

Quân bí thế không tìm được cách nào chống lại, liên tiếp trúng đòn toàn thân đã đầy vết thương, máu me đầm đìa. Hắn bèn liều lĩnh tung ra linh thức của mình hướng đến Mar Ung dọa nạt.

Quả nhiên ông ta giật mình chậm lại một giây, Đồ Huyết cũng sững lại chốc lát. Quân vội vã tụ lực vào hai chân, một lần nữa vét sạch nội lực trong cơ thể dùng ra Độn phong thuật lao đi bỏ chạy.

Mar Ung thấy thế cười gằn, kéo Đồ Huyết đuổi theo bằng được!

.........