Không để Diệp Chân phân trần, Thải Y Tiên Tử nắm lấy bả vai của Diệp Chân, bỗng nhiên lên không bay về phía Tiên Nữ Phong.
Sự tình đột nhiên, làm Diệp Chân sợ hãi kêu lên một tiếng, đã lớn như vậy, mặc dù lúc nào cũng mong ngóng có thể tự do bay lượn ở trên trời, nhưng giờ chân chính bay lên không trung, thì đây là lần thứ nhất.
Nhất là khi nhìn xuống dưới, Diệp Chân không khỏi căng thẳng, thân thể căng thẳng, người ở trên không trung, tay chân không có chỗ trụ vào, liền vung vẩy lung tung bắt được một vật.
Người ở trên không trung, bên người Diệp Chân chỉ có Thải Y Tiên Tử, có thể bắt được cái gì để dựa vào?
Ba bắt bốn bắt, Diệp Chân cảm giác trong tay mềm nhũn, mũi ngửi được mùi hương thoang thoảng, hai tay liền vòng lên eo của Thải Y Tiên Tử, thân thể càng tựa ở trên người nàng.
Phiền Sở Ngọc ở phía sau vừa mới phóng lên trời thấy một màn như vậy, song quyền nắm chặt, trong mắt càng có nộ diễm bắn ra bốn phía.
- Khốn kiếp, làm gì...
Tiếng mắng chửi của Phiền Sở Ngọc còn không ra, Diệp Chân còn chưa tận hưởng diễm ngộ, thì đã kết thúc.
Thời điểm hai tay Diệp Chân ôm eo của Thải Y Tiên Tử, dưới tay mềm nhũn, cảm giác thân thể của Thải Y Tiên Tử hơi run một chút, sau đó mảng lớn ánh sáng màu xanh phun ra ở bên ngoài thân thể Thải Y Tiên Tử, cùng lúc đó, Diệp Chân như bị sét đánh.
Toàn thân nhức mỏi làm Diệp Chân muốn thổ huyết, hai tay vừa mới quàng lên eo của Thải Y Tiên Tử chết lặng giống như không phải của mình, loại cảm giác như ở trên mặt đất lúc trước lần nữa lại đến.
Quanh thân xiết chặt, Diệp Chân muốn động một cái cũng không thể động, ở trên trời bay nhanh mang theo sức gió tiến vào trong miệng không thể đóng chặt của Diệp Chân, để Diệp Chân hít thở không thông.
Diệp Chân lấy tư thế giống như gà gỗ ấy, một đường bị Thải Y Tiên Tử mang vào Tiên Nữ Phong, Thải Y Tiên Tử thiện tâm, cũng không ném Diệp Chân lên mặt đất. Nghênh tiếp Diệp Chân, lại là ánh mắt muốn ăn thịt người của Phiền Sở Ngọc.
Tiên Nữ Phong là chỗ tu luyện của Thải Y Tiên Tử, nghe nói, mỗi một đệ tử chân truyền của Tề Vân Tông, đều có một ngọn núi độc lập làm chỗ tu luyện.
- Đây là Tố nhi, ngươi xem một chút đi. Không biết nguyên nhân gì, nửa tháng trước, tính tình của Tố nhi đột nhiên trở nên táo bạo, ngay cả ta cũng cắn, về sau, bắt đầu không ăn không uống. Đến bây giờ, Tố nhi đã như lên cơn điên, thấy ai cũng cắn, ta bất đắc dĩ, nhốt nó ở trong lồng.
Thải Y Tiên Tử đưa đến một lồng sắt luyện chế cực kỳ tinh mỹ, Hoa Ly vốn đáng yêu khiến ai ai cũng phải tỏ ý thương yêu, lúc này lại nhe răng nanh, nhìn Diệp Chân điên cuồng gầm hét.
Diệp Chân giật mình, ngưng định tâm thần, nghiêng tai lắng nghe.
- Tiểu tử, nếu hôm nay ngươi trị không được Hoa Ly, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!
Thanh âm bất thiện của Phiền Sở Ngọc vang lên.
Sau một hồi lâu, Diệp Chân chậm rãi đứng lên.
- Thải Y Tiên Tử, ta đã có bảy thành nắm chắc nguyên nhân gì để Hoa Ly biến thành như vậy.
- Nguyên nhân gì?
Thải Y Tiên Tử vội la lên.
- Thải Y Tiên Tử, trước khi trả lời, ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, lại xác định một chút.
Diệp Chân nói.
- Ngươi hỏi đi, chỉ cần có thể chữa khỏi Tố nhi, như thế nào cũng được.
- Thải Y Tiên Tử, trước kia Hoa Ly có từng phát sinh loại tình huống này không?
- Từ khi theo ta, chưa từng có!
- Hoa Ly theo ngươi mấy năm? Hoa Ly này mấy tuổi?
- Hơn bốn năm, Hoa Ly bốn tuổi rưỡi. Hoa Ly này là ta nhặt được ở hậu sơn hơn bốn năm trước, tựa hồ vừa mới sinh không lâu, mập mạp trắng trẻo. Lúc một tuổi, rất khéo hiểu lòng người, cùng ta gắn bó làm bạn.
- Nếu như vậy, ta càng có nắm chắc.
Trong mắt Diệp Chân càng tự tin, nếu như nói lúc trước chỉ có bảy thành nắm chắc, như vậy hiện tại Diệp Chân có chín mươi chín phần trăm nắm chắc.
- Hả, ngươi xác định, nói mau, Hoa Ly bị bệnh gì?
Phiền Sở Ngọc thúc giục, Thải Y Tiên Tử cũng nhìn về phía Diệp Chân, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy chờ mong.
- Thải Y Tiên Tử, kỳ thật Hoa Ly không phải bị bệnh, nó là vì...
Lời nói một nửa, Diệp Chân không khỏi dừng lại, Thải Y Tiên Tử tuổi không lớn lắm, gương mặt hồn nhiên, khiến Diệp Chân làm sao giải thích cho Thải Y Tiên Tử... Hoa Ly nổi giận phát táo là vì nó phát dục?
Hoa Ly đã đến thời điểm bản năng phải giao phối, bảo Diệp Chân làm sao mở miệng?
Huống chi, bên người Diệp Chân còn đứng một sát thần... Phiền Sở Ngọc.
Diệp Chân đoán chừng nếu hắn nói Hoa Ly phát xuân, cần giao phối, bạch y công tử nhất định sẽ cho rằng Diệp Chân khinh nhờn Thải Y Tiên Tử, nhịn không được tại chỗ chém giết Diệp Chân cũng có thể.
Vừa rồi đãi ngộ của Hồng Báo hiện lên ở trong đầu Diệp Chân, Hồng Báo vẻn vẹn nói hai chữ “khinh nhờn”, liền bị chỉnh thành như vậy.
Nếu Diệp Chân...
Phiền Sở Ngọc là đệ tử chân truyền của Tề Vân Tông, chỉ cần hắn động ngón tay cũng có thể xử lý Diệp Chân.
Diệp Chân chớp mắt, ánh mắt có chút do dự nhìn về phía Phiền Sở Ngọc. Phiền Sở Ngọc khẽ giật mình, còn có chút không rõ ràng cho lắm.
Nhưng Thải Y Tiên Tử cực kỳ chờ mong nghe Diệp Chân nói nguyên nhân, nhìn thấy cử động của Diệp Chân, lại lầm tưởng Diệp Chân bởi vì lúc trước Phiền Sở Ngọc uy hiếp mà e ngại, không dám nói.
- Phiền sư huynh, mời rời Tiên Nữ Phong trước đi.
Thải Y Tiên Tử nói, trên thực tế, Thải Y Tiên Tử đối với vị Phiền sư huynh hay dây dưa này, cũng có chút phiền chán, cả ngày đi theo phía sau cái mông của nàng.
- Cái gì?
Phiền Sở Ngọc ngẩn người.
- Phiền sư huynh, ta muốn cứu Tố nhi, ngươi nhanh rời đi đi!
Thần sắc của Thải Y Tiên Tử có chút không vui.
Phiền Sở Ngọc nhìn chằm chằm Diệp Chân, qua giây lát mới hiểu rõ ra, đột nhiên giận dữ, muốn nổi giận, xong rồi lại áp chế xuống.
Hắn biết rõ tính cách của Thải Y ngoài mềm trong cứng, cũng biết Thải Y yêu thương Hoa Ly bao nhiêu, nếu chống đối Thải Y, chỉ sợ ngày sau Thải Y sẽ chân chân chính chính chán ghét hắn, hắn rốt cuộc không có cơ hội nào nữa.
Căm hận nhìn chằm chằm Diệp Chân, thân hình Phiền Sở Ngọc lóe lên, liền bay lên không.
Nhìn lấy Phiền Sở Ngọc rời đi, Diệp Chân lại hô to oan uổng, hắn cũng không phải tị hiềm Phiền Sở Ngọc.
- Diệp Chân, là nguyên nhân nào, bây giờ ngươi có thể nói a?
- Cái này... Nguyên nhân rất phức tạp, một lời nửa câu nói không rõ ràng, chúng ta vẫn là trước trị liệu Hoa Ly đi, trị liệu cũng phải một hai ngày, ngươi xem tình huống hiện tại của Hoa Ly...
Cuối cùng, Diệp Chân vẫn không nói nguyên nhân Hoa Ly bị bệnh, đối mặt Thải Y Tiên Tử thanh tịnh như vậy, Diệp Chân nói không ra a.
- Vậy nhanh trị liệu đi, cần dược vật gì?
Nghe muốn trị liệu Hoa Ly, nguyên nhân bệnh gì gì đó, Thải Y Tiên Tử đều không để ý.
- Dược vật thì không cần, ngược lại cần mấy con Hoa Ly, ngươi biết nơi nào có Hoa Ly thường xuyên qua lại không?
Phương pháp trị liệu Hoa Ly, Diệp Chân cũng nghĩ qua, chỉ có thể tìm đồng loại của nó.
- Nơi nào có Hoa Ly thường xuyên qua lại?
Đôi mắt đẹp của Thải Y Tiên Tử đột nhiên sáng ngời.
- Ngươi là nói, Tố nhi nhớ nhà?
Diệp Chân nghe vậy, thần sắc quái dị nhẹ gật đầu.
- Xem như thế đi.
Thải Y Tiên Tử ngẫm nghĩ một chút mới nói:
- Hẳn là phía sau núi, năm đó ta ở hậu sơn nhặt được Tố nhi, nếu có Hoa Ly qua lại, cũng chỉ có thể ở nơi đó.
Dừng một chút, Thải Y Tiên Tử lại nói:
- Có điều, phía sau núi thường có Yêu thú qua lại, đối với dã thú bình thường như Hoa Ly là vô cùng nguy hiểm, nhất định phải tìm được đồng loại của nó mới có thể trị liệu sao?
- Ta chỉ biết phương pháp này...
- Vậy thì tốt, đi thôi.
Bả vai xiết chặt, Diệp Chân bị Thải Y Tiên Tử xách bay lên trời lần nữa, có điều lúc này, Thải Y Tiên Tử không có cho Diệp Chân cơ hội khoa tay múa chân, trong nháy mắt bay lên trời, toàn thân Diệp Chân bị một cỗ lực lượng vô danh khống chế, không cách nào nhúc nhích.
Lúc này, Phiền Sở Ngọc đang ở Linh Kiếm Phong nhìn Diệp Chân bị Thải Y Tiên Tử mang đi, hàm răng nghiến vào nhau ken két, hơn một năm, hắn không ngừng truy đuổi Thải Y, cho tới bây giờ chưa cùng Thải Y thân cận như thế, thậm chí chưa bao giờ đơn độc ở chung một chỗ.
Bây giờ, một đệ tử ngoại môn như giun dế, lại dễ dàng có được. Mặc dù trong nội tâm Phiền Sở Ngọc rõ ràng đây là vì cứu Hoa Ly, nhưng trong lòng không thoải mái, lại không cách nào xóa đi.
Tề Vân Tông xây dựng ở trên Tề Vân Sơn mạch, có điều, trong Tề Vân Sơn mạch Yêu thú hoành hành, mặc dù Tề Vân Tông trải qua gần ngàn năm phát triển, nhưng chỉ có mấy trăm ngọn núi được triệt để thanh trừ Yêu thú.
Hơn nữa mấy trăm ngọn núi này đều là ở ngoại vi.