Theo bản năng, hai chân thi triển Xà Du Bộ, đầu vai run rẩy một chút, tan mất một bộ phận lực đạo, tránh ra một ít, nhưng tốc độ của người tới cực nhanh, Diệp Chân vẫn bị đụng lảo đảo.
- Diệp Chân, mắt ngươi mù sao, dám cố ý đụng ta.
Trong tiếng hét phẫn nộ, ánh vào trong mắt Diệp Chân là một vết sẹo bên khóe mắt, theo đó là tiếng Hồng Báo gầm lên không ngừng lay động.
Trong nháy mắt, Diệp Chân liền hiểu, đây là Hồng Báo cố ý bới móc. Cũng là vận khí của hắn không tốt, ở trên đường về gặp ác ôn Hồng Báo này.
Những ngày này Diệp Chân không có đóng cửa luyện công, ở trong hàng đệ tử ngoại môn của Đông Lai Phong pha trộn một phen, nên cũng đã rõ ràng rất nhiều chuyện của Đông Lai Phong.
Tỷ như, ở trong mắt những đệ tử ngoại môn khác, trên Đông Lai Phong, chọc Địa Bảng thứ nhất, Địa Bảng thứ ba không sao, nhưng Hồng Báo xếp thứ hai trên Địa Bảng là tuyệt đối không thể gây.
Hồng Báo này có thể nói là một dị loại hoành hành ngang ngược ở Đông Lai Phong, cùng đồng môn đánh đập tàn nhẫn vài chục lần, lại ít khi bị xử phạt chân chính, ngược lại là những đệ tử ngoại môn bị khi dễ kia, còn bị xử phạt nặng nề hơn.
Năm trước có một đệ tử ngoại môn tên Thạch Thành, trong lúc vô tình đụng phải Hồng Báo, kết quả bị Hồng Báo bới móc mấy lần, một lần cuối cùng, đến tai tông môn, kết quả cuối cùng lại là Thạch Thành tâm thuật bất chính, trực tiếp bị khai trừ ra tông môn.
Hồng Báo này thực lực xuất chúng, có khả năng trong khoảng thời gian ngắn đột phá đến Chân Nguyên cảnh trở thành đệ tử nội môn, rất được tông môn coi trọng, nghe nói, một vị trưởng lão trong tông môn, còn có chút quan hệ đặc thù với Hồng Báo.
Hồng Báo cũng được trưởng lão tông môn kia chiếu cố, mới có thể ở Đông Lai Phong hoành hành ngang ngược mà không bị xử phạt.
Hơn nữa, mặc dù nói tông môn cấm đệ tử ngoại môn tư đấu, nhưng tám ngàn đệ tử ngoại môn, ít nhất sáu ngàn nam nhi nhiệt huyết, mỗi ngày đụng độ ma sát nhiều vô số kể, dưới sự phẫn nộ, sự tình ba quyền hai cước nhiều lắm.
Cho nên, đối với đệ tử ngoại môn tư đấu, tông môn cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không chết không tàn, lại không có người bẩm báo chấp sự, thì không ai truy cứu.
- Diệp Chân, ngươi cố ý đụng ta, còn không xin lỗi, định coi ta là bùn nặn sao, xem ta làm sao giáo huấn ngươi!
Nổi giận gầm lên một tiếng, cơ bắp quanh thân Hồng Báo mạnh mẽ gồ lên, một cỗ khí thế làm người sợ hãi từ trên người Hồng Báo bay ra, quyền ảnh hơi biến hóa, liền đánh tới Diệp Chân.
Trên nắm tay đánh về phía Diệp Chân kia, vậy mà che một tầng xích quang, tầng xích quang kia vừa ra, liền làm Diệp Chân hít thở không thông.
- Chân Nguyên?
Thấy thế, Diệp Chân chấn động, nội tâm trầm xuống, Chân Nguyên và huyết khí, đây là hai loại lực lượng khác biệt, hôm nay, chỉ sợ mình phải chịu thiệt một chút.
Nhưng hiểu thì hiểu, Diệp Chân cũng tuyệt đối không phải loại đứng đấy để ngươi đánh, ngươi đánh ta một quyền, ta tuyệt đối cắn ngươi một ngoạm.
Quyền thế của Diệp Chân khẽ động, trong hai mắt bay lên khí thế anh dũng có đi không về, một chiêu Ngũ Nhạc đồng quy nghênh đón tiếp lấy, khí tức quanh người trở nên vô cùng thảm liệt.
Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng!
Không sợ mới có thể tuyệt xử phùng sinh!
Đây là những ngày qua Diệp Chân phỏng đoán chiến đấu thể ngộ ra một đạo lý.
Quả nhiên, ánh mắt của Hồng Báo biến đổi, bị khí thế của Diệp Chân dọa hoảng sợ, có điều nháy mắt sau đó, khí thế quanh thân Hồng Báo tăng vọt, vầng sáng màu đỏ đột nhiên bùng lên.
- Hừ, Diệp Chân ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi...
Báp!
Một tia ánh sáng màu xanh từ trên trời giáng xuống, cơ hồ như một bàn tay quất lên mặt Hồng Báo. Hồng Báo như bị sét đánh, cả người kêu thảm bay ra ngoài.
Cơ hồ là đồng thời, một đoàn thải quang lao thẳng tới Diệp Chân, Diệp Chân chỉ cảm thấy thân thể run lên bần bật, không thể cử động được nữa.
- Ngươi là Diệp Chân?
- Ngươi chính là Diệp Chân?
Đầu ngón tay nhấc lên, Diệp Chân giống như một con rối, bị Thải Y Tiên Tử đột nhiên phủ xuống nắm ở trong tay, không thể động đậy chút nào, ngoại trừ con mắt có thể chuyển động, thì nửa chữ cũng không thể phun ra.
- Đây là uy thế của đệ tử chân truyền sao, trừng trị ta còn đơn giản hơn thu thập con sâu cái kiến?
Lúc này Diệp Chân lại rất chấn động.
Đừng nhìn giữa đệ tử ngoại môn và đệ tử chân truyền chỉ cách một đệ tử nội môn, nhưng chênh lệch, phải nói, căn bản không có tư cách đánh đồng.
- Nói chuyện, ngươi có phải Diệp Chân hay không?
Đôi mi thanh tú của Thải Y Tiên Tử nhíu một cái, gương mặt lo lắng.
Diệp Chân rất muốn trả lời, thế nhưng bị lực lượng của Thải Y Tiên Tử chấn nhiếp, ngay cả miệng cũng không mở được, làm sao trả lời?
Vừa rồi Hồng Báo bị Thải Y Tiên Tử đập bay, lúc này lại cật lực bò lên, lau vết máu ở khóe miệng, trong mắt lóe lên lửa giận.
Hắn thân là Địa Bảng thứ hai, tên tuổi đệ tử chân truyền Thải Y Tiên Tử tự nhiên rõ ràng, cho nên dù vừa rồi ăn đòn rất oan uổng, nhưng hắn không dám nói một câu, thậm chí, giờ phút này hắn còn muốn nịnh nọt Thải Y Tiên Tử một chút, ở trong Tề Vân Tông, tên tuổi của Thải Y Tiên Tử cũng không phải trưng cho đẹp.
Thấy Diệp Chân không đáp lời, Hồng Báo vội vàng nói.
- Thải Y Tiên Tử, tên Khốn kiếp này là Diệp Chân, ngươi vội vã tìm hắn như thế, hẳn là hắn đã làm gì khinh nhờn...
Ba!
Nhưng lúc này, một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, hung hăng chém lên mặt Hồng Báo, mặc dù kiếm quang kia chỉ lướt qua, thế nhưng kiếm khí sắc bén vẫn cắt Hồng Báo máu me đầy mặt.
Cả người thì bị đạo kiếm quang kia ẩn chứa lực lượng khổng lồ đánh bay, trong quá trình bay ngược, miệng Hồng Báo không ngừng phun máu tươi.
- Nếu không phải nể tình Hồng trưởng lão, chỉ bằng câu nói này của ngươi, ta có thể phế bỏ ngươi!
Một công tử áo trắng đáp xuống nhẹ nhàng, mặt như ngọc quan, bên hông đeo ngọc bội đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
- Toàn bộ Tề Vân Tông, ai dám khinh nhờn Thải Y, ai có thể khinh nhờn Thải Y?
Trong mắt Bạch y công tử bắn ra lệ mang, dọa Hồng Báo đang muốn miệng mắng to tranh thủ thời gian ngậm miệng lại, không dám nhiều lời một chữ.
- Thải Y, ngươi chế trụ hắn như thế, hắn ngay cả há mồm cũng khó khăn, làm sao trả lời ngươi?
Bạch y công tử đi đến bên cạnh Thải Y Tiên Tử, nhẹ nhàng nói.
Cuối cùng, bạch y công tử lại nói.
- Thải Y, ta thấy ngươi là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, không chừng tiểu tử này lại là một gia hỏa muốn lấy giải thưởng. Sau nửa tháng, Hắc Thủy Dược Vương sẽ từ Di châu trở về, đến lúc đó ta cùng ngươi đi tìm Hắc Thủy Dược Vương xem bệnh cho Tố nhi.
- Thế nhưng mà, nửa tháng sao kịp, bây giờ Tố nhi không ăn không uống, sợ là chống không đến lúc ấy...
Đang khi nói chuyện, trong mắt Thải Y Tiên Tử ẩn ẩn có thủy quang lấp lóe, cùng thời khắc đó, Diệp Chân cảm giác lực lượng chế trụ hắn đột nhiên biến mất, toàn thân nhẹ nhõm.
- Không sai, ta chính là Diệp Chân.
Thấy Diệp Chân mở miệng, đôi mắt của Thải Y Tiên Tử sáng lên, vậy mà sinh ra vẻ vui mừng.
- Ngươi chính là Diệp Chân? Ngươi chính là Diệp Chân nói đã từng thấy qua Tố nhi, có tám phần nắm chắc chữa khỏi Tố nhi?
- Không sai.
Diệp Chân nhẹ gật đầu lần nữa.
- Diệp Chân đúng không, nếu ngươi dám loạn nói, lại lừa Thải Y thương tâm... hừ!
Bạch y công tử hừ lạnh một tiếng, thanh âm không lớn, nhưng truyền vào trong tai Diệp Chân, lại như tiếng sấm, làm toàn thân Diệp Chân run lên.
- Ta lại hỏi ngươi, ngươi đã có tám phần nắm chắc chữa tốt, vậy ngươi nói xem, rốt cuộc Tố nhi bị bệnh gì?
Bạch y công tử hỏi.
- Cái này...
Lúc này Diệp Chân cũng có chút do dự, chuyện này đừng nhìn đơn giản, nhưng nếu thất bại, hậu quả rất khó liệu, hơn nữa Hoa Ly kia Diệp Chân đã có một tháng không thấy, cũng không biết còn có thay đổi gì nữa hay không.
- Ngày đó chỉ nhìn ở rất xa, cảm thấy Hoa Ly khác thường, bây giờ đã cách một tháng....
- Thải Y, ngươi xem, Diệp Chân này khẳng định lại hoa ngôn xảo ngữ ý đồ tìm vận may, ngươi lại....
Bạch y công tử trực tiếp cắt đứt Diệp Chân nói.
- Phiền sư huynh, ngươi để hắn nói hết lời.
Thải Y Tiên Tử nhíu mày.
Nghe xưng hô của Thải Y Tiên Tử, trong nội tâm Diệp Chân cuồng hô, hóa ra bạch y công tử này là Phiền Sở Ngọc mà chấp sự tông môn kia nói.
Vị này vì nịnh nọt Thải Y Tiên Tử mà bị đá ra Tiên Nữ Phong.
- Bây giờ muốn xác định Hoa Ly bệnh như thế nào, ta còn phải cẩn thận quan sát con Hoa Ly kia một chút.
Vì ổn thỏa, Diệp Chân cảm thấy nên thận trọng một chút.
- Vậy thì tốt, ta dẫn ngươi đi Tiên Nữ Phong.