Lý Diệp nhẹ nhàng nhéo cằm nàng: “Cái này là ai nói cho ngươi? Hoài Tây tiết độ sứ? Hay là biểu tỷ ngươi?”
Gia Nhu cảm thấy cùng người thông minh nói chuyện, tuyệt đối không nên bắt chước bọn họ so tâm tư. Huống chi nàng vốn dĩ không phải người thông minh. Vậy nên liền nâng mắt nói: “Sự tình trong triều ta không hiểu, ta chỉ có thể nói cho ngươi nghe hết những điều ta biết. Vương Thừa Nguyên là người trong lòng biểu tỷ, biểu tỷ nói hắn là người tốt. Ta không muốn biểu tỷ thương tâm, cũng không muốn hắn bị oan uổng, mới nghĩ tới cầu Quảng Lăng Vương giúp hắn.”
Thời điểm nàng nói chuyện, biểu tình vô cùng chân thành, Lý Diệp không bắt được điểm sơ hở nào. Tuy ở chung thời gian không dài nhưng Lý Diệp biết nàng không phải loại người tâm cơ thâm trầm. Có lẽ trong lòng có điều cất giấu nhưng tuyệt đối không có ý định hại người.
Hắn có chút thoải mái, ngược lại cười nói: “Gia Nhu, ngươi cảm thấy chỉ bằng những lời này là có thể thuyết phục được ta sao?”
Gia Nhu có chút nhụt chí mà rũ đầu: “Mặc kệ thế nào, ta cũng muốn thử một lần. Thời điểm biểu tỷ nói cho ta, ta cũng giật mình. Nàng còn muốn tự mình đi cứu Vương Thừa Nguyên, may mắn có ta kịp thời ngăn cản. Bất quá, nếu Vương Thừa Nguyên muốn tới Trường An như vậy, có khi nào là do huynh trưởng hắn bệnh nặng, muốn gặp hắn lần cuối không? Người có tâm lại càng dễ bị lợi dụng, tạo thành chứng cớ giả cho vụ ám sát thiên tử. Ta chỉ cảm thất, nếu người lương thiện đều có thể bị tùy ý hãm hại và vu oan như vậy thì thế đạo như vậy sẽ còn cho người ta hy vọng sống sao?”
Nàng nói chuyện thanh âm không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều khắc vào lòng Lý Diệp. Hắn biết bản thân không phải chính nhân quân tử, chỉ vì muốn hoàn thành di nguyện của ân sư mới đi theo Quảng Lăng Vương. Mà hắn chỉ quan tâm mục đích cuối cùng đạt được, hành trình này, dù cho phải sử dụng thủ đoạn thế nào hắn cũng không để ý. Cho nên ngay từ đầu hắn đã quyết định khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng nàng nói rất đúng. Vì muốn ngăn cản Thư Vương, gột rửa ô trọc triều đình nên bọn họ mới đấu tranh, nếu bọn họ tán thành phương thức hành sự của Thư Vương thì có khác gì hắn? Muốn theo đuổi chính nghĩa, nhất định phải đi chính đạo. Như vậy thì nhân tài trong nghịch cảnh mới có hy vọng, tin tưởng Lý Thuần và đi theo hắn.
Chẳng lẽ hắn tình nguyện nhìn Lý Thuần biến thành mọt kẻ bạc tình quả nghĩa?
Đế Vương vô tình, hắn đã nhìn thấy rất nhiều. Tuy nói đó là vị trí tối cao, không chấp nhận kẻ nhân từ nương tay. Nhưng hắn lựa chọn Lý Thuần, chẳng lẽ không phải vì trên người hắn có chính khí đáng quý sao? Thế mà hắn lại muốn tự tay bóp chết nó.
Gia Nhu thấy Lý Diệp không nói lời nào, trong lòng liền nặng trĩu. Phố xá bên ngoài không ngừng truyền đến than âm binh sĩ chạy qua lại vội vã đến mức người ngã ngựa đổ, cũng không biết Vương Thừa Nguyên có thể chống cự được bao lâu. Nàng không biết kiếp trước có chuyện ám sát thiên tử hay không, nếu Vương Thừa Nguyên chết rồi, sự tình đời này sẽ thay đổi thế nào? Nàng quả thật không đoán ra.
Một lát sau, Lý Diệp mới nói: “Ngươi nói cho ta biết chỗ ẩn thân của Vương Thừa Nguyên. Ta đưa ngươi trở về rồi đến gặp Quảng Lăng Vương.”
Gia Nhu không nghĩ hắn thế mà lại đáp ứng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Ngươi tin ta sao? Ngươi có thể thuyết phục Quảng Lăng Vương cứu hắn sao?”
“Giống như ngươi nói, phải thử thì mới biết được.” Lý Diệp nói, “Dù sao ta cũng không thể để ngươi thấy tuyệt vọng với thế đạo này.” Còn nữa, không thể cô phụ tín nhiệm của nàng với Ngọc Hành.
Gia Nhu sửng sốt, ngay sau đó nhào qua ôm bờ vai của hắn, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn.”
Nàng là nói lên lời cảm ơn từ tận đáy lòng, dù sao trên lập trường của người khác, khẳng định lời của nàng không khác gì người điên. Nhưng hắn lại nghiêm túc lắng nghe từng câu từng chữ nàng nói, còn nguyện ý vì nàng thuyết phục Quảng Lăng Vương. Có lẽ trong lòng hắn vốn đã có ý định này, nàng chỉ là thêm dầu vào lửa thôi, nhưng nàng vẫn thực cảm động.
Có người đặt nàng ở vị trí bình đẳng mà tôn trọng, không phải chỉ là một kẻ phụ thuộc.
Lý Diệp giơ tay giữ gáy nàng: “Nhớ kỹ, sau khi về nhà không được nói như vậy, càng không cho nói bậy trước mặt mọi người. Còn có việc ta làm việc cho Quảng Lăng Vương, ngươi cũng phải giúp ta giữ bí mật.”
Phụ tử Lý gia đều là người trong quan trường, vô cùng nhạy bén. Lời của nàng tối nay rất dễ để bọn họ nhìn ra manh mối, từ đó nảy sinh ý nghĩ khác. Mà Lý Diệp lại gạt người trong nhà, hắn hẳn là có nỗi khổ riêng. Gia Nhu ngoan ngoãn gật đầu nói: “Ta đã biết.”
Trước khi thành thân nàng cũng đã biết người này có lẽ đang che giấu gì đó. Có lẽ làm việc cho Quảng Lăng Vương cũng không phải tất cả điều hắn giấu giếm. Nhưng mỗi người đều có một bí mật, nàng cũng có, cho nên sẽ không dò hỏi tới cùng. Hắn tín nhiệm nàng, nàng cũng sẽ tôn trọng hắn.
“Đương nhiên nếu ngươi gặp chuyện gì cũng đều có thể nói cho ta.” Lý Diệp nói bên tai nàng, “Ta chưa chắc có thể giải quyết hết. Nhưng vì ngươi, ta sẽ tận lực.”
Gia Nhu buông hắn ra, nhìn ánh mắt ôn hòa của hắn, trong lòng rung động, thò lại gần hôn lên khóe miệng hắn. Giống như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh liền thối lui. Thế nhưng tim nàng đập muốn bay ra khỏi lồng ngực, cũng không hiểu sao bản thân lại có thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng dường như trừ bỏ cách này, nàng không có cách nào biểu đạt tâm tình của mình.
Trong bọn họ, Lý Diệp vẫn luôn là người chủ động. Hắn bị một cái hôn này của Gia Nhu là cho rối loạn tinh thần, hơn nửa ngày mới phản ứng lại. Xe ngựa cũng đã dừng trước cửa Lý phủ.
Lý Diệp đỡ Gia Nhu xuống, nhìn nàng vào phủ. Sau đó mới nói với Vân Tùng: “Đến Quảng Lăng Vương phủ.”
“Thiếu gia, sắc trời đã tối, hơn nữa trên đường rất loạn…. Lát nữa còn có Kim Ngô Vệ kiểm tra. Hay là đợi đến mai đi?” Vân Tùng lo lắng nói: “Thân mình ngài….?”
“Ngày mai thì không còn kịp rồi. Ta biết lối tắt, ngươi cứ nghe theo lời ta là được.” Lý Diệp nói.
Vân Tùng biết thiếu gia nhìn bề ngoài dễ nói chuyện, nhưng một khi đã quyết định rồi thì khó mà thay đổi nên liền quay đầu xe ngựa, chạy thẳng tới Quảng Lăng Vương phủ.
Mà lúc này Lý Thuần đang đứng ngoài Cam Lộ điện. Khi xảy ra chuyện, người khác ở ngoài cung, không biết tình hình cụ thể. Chỉ nghe nói thánh nhân bị dọa không nhẹ, có thích khách thân thủ vô cùng tốt, thiếu chút nữa đâm vào hắn. Thánh nhân tuổi tác đã cao, không chịu được đe dọa như vậy, bệnh cũ tái phát. Hai vị phụng ngự ở Thượng Dược Cục đều đến chẩn trị.
Lý Thuần đứng lặng người, suy nghĩ hỗn loạn, có khi là về bệnh tình của thánh nhân, có khi lại về lời nói của Thư Vương với hắn. Một lát sau, hoạn quan đi ra, thỉnh hắn trở về: “Quý phi nương nương nói thánh nhân đã ngủ rồi. Trời giá rét, ngài nên về sớm đi. Chờ thánh nhân khỏe hơn, ngài lại đến bái kiến.”
Lý Thuần chỉ có thể cáo lui, hắn rất muốn đến Đông Cung nói chuyện với phụ thân. Nhưng còn lời nào để nói chứ? Nói với hắn tối nay hết thảy đều là mưu kế của Thư Vương, sau đó phụ thân sẽ làm gì? Cuối cùng, hắn vẫn một mình lủi thủi xuất cung. Ra tới cửa cung, Phượng Tiêu nói với hắn: “Công tử ở trong phủ chờ ngài, ngài mau về xem đi. Dường như hắn biết Vương Thừa Nguyên ở đâu, đã kêu Bạch Hổ đi tìm người rồi.”
Lý Thuần ngẩn ra: “Không phải hắn nói…” Không phải đã nói cứ khoanh tay đứng nhìn là được, tại sao lại muốn cứu người?
“Thuộc hạ cũng cảm thất kỳ quái. Ngài trở về hỏi hắn một chút là biết ngay.” Phượng Tiêu ôm quyền nói.
*
Ngu Bắc Huyền tránh khỏi sự lùng bắt của Kim Ngô Vệ, thay y phục dạ hành, ném vào trong một hộ gia đình rồi trở về khách xá. Hắn vừa mở cửa liền thấy bàn ghế trên đại đường ngã trái ngã phải. Chưởng quầy cùng tiểu nhị đang sửa sang lại. Hỏi ra mới biết, Kim Ngô Vệ đã tới nơi này điều tra. Tối nay bá tánh bình thường cũng được phép ra ngoài, đa số mọi người sẽ không ở lại khách xá cho nên bọn họ cũng không tra ra cái gì.
Chưởng quầy thấy hắn trở về liền nói với hắn là có người đang đợi. Ngu Bắc Huyền lập tức cảnh giác, hỏi thăm là người phương nào.
Chưởng quầy ái muội mà cười: “Ngươi cứ lên nhìn là biết ngay.”
Ngu Bắc Huyền đơn thương độc mã đến Trường An, thủ hạ của hắn cùng Trường Bình còn đang ở trên đường, như thế nào bay giờ lại rơi xuống một người? Hắn chậm rãi lên lầu, một tay đẩy cửa phòng, còn chưa kịp thấy rõ tình hình trong phòng, một bóng người liền vụt ra ôm lấy hắn.
“Ngươi đi đâu thế? Ta chờ ngươi rất lâu rồi!” Giọng nữ vô cùng quen thuộc.
Ngu Bắc Huyền sửng sốt một chút: “Trường Bình? Sao ngươi lại ở đây?”
Trường Bình buông hắn ra, đắc ý nói: “Bổn quận chúa thần thông quảng đại, ngươi bỏ mặc ta, một mình chạy đến Trường An trước, có phải ở trong thành dưỡng nữ nhân, không để cho ta biết có phải không?”
Ngu Bắc Huyền ngồi xuống châm trà: “Nói hươu nói vượn.”
“Vậy trễ thế này, ngươi ra ngoài làm gì? Đừng tưởng ta không biết tiết độ sứ vào đô thành đều phải đến Tiến Tấu Viện thông báo, ngươi sao lại không đi?” Trường Bình chắp tay sau lưng, “Vừa rồi lúc ta đến còn có một đám Kim Ngô Vệ mới điều tra xong nên rời đi.”
“Ta không báo Tiến Tấu Viện là vì muốn xử lý chút chuyện tư, không muốn ứng phó với mấy quan viên đó.” Ngu Bắc Huyền uống một ngụm nước, đứng dậy nói, “Ta kêu chưởng quầy chuẩn bị cho ngươi một phòng.”
Trường Bình thấy hắn muốn đi, lập tức ôm lấy eo hắn: “Chúng ta là phu thê, chẳng phải nên ngủ chung một phòng sao? Ngươi rốt cuộc muốn tránh ta đến khi nào? Trước khi thành thân, ta phái người ám sát ngươi, là ta không đúng. Nhưng khi đó chúng ta chưa gặp qua, còn phải gả đến nơi xa xôi như vậy, ta đương nhiên không vui. Ngươi đừng trách ta, được không?”
Ngu Bắc Huyền ngẩng đầu, nhớ tới khi còn ở Nam Chiếu, hắn không có thân phận, nha đầu kia vẫn nguyện ý theo hắn, cũng không chê cười hắn có huyết thống người Hồ. Thậm chí còn vì hắn mà muốn ruồng bỏ hôn ước, cùng hắn về Thái Châu.
Khi hắn là Hoài Tây tiết độ sứ, quyền cao chức trọng, có rất nhiều nữ nhân muốn nhào vào trong ngực, hơn nữa không người nào còn dám khinh thường hắn. Nhưng vẫn chỉ có duy nhất nha đầu ấy là bởi vì thích con người hắn mới nguyện ở bên hắn. Hắn đã từng thề, nàng đi theo hắn, đời này hắn nhất định sẽ đối tốt với nàng. Nhưng cuối cùng nàng lại thay đổi, gả cho một nam nhân khác.
Là một nam nhân hai bàn tay trắng, cái gì cũng không thể cho nàng.
Ngu Bắc Huyền trong lòng bực bội, kéo tay Trường Bình ra: “Mấy ngày nay đi đường chắc ngươi cũng mệt mỏi. Gian này là thượng phòng, ngươi nghỉ ngơi ở đây đi. Ta xuống dưới ngủ.” Nói xong, trực tiếp đi ra ngoài.
Trường Bình đuổi theo hắn, nhưng hắn đi rất nhanh, ba bước liền biến mất ở cầu thang. Nàng tức giận dậm chân, một mình trở lại phòng. Nàng đường đường là quận chúa lại phải ăn nói khép nép như vậy để cầu xin hắn, thế mà hắn vẫn không nhượng bộ. Mấy tháng nay, bọn họ vẫn luôn phân phòng. Trừ đêm động phòng hoa chúc, vì cố kỵ mặt mũi của nàng mà ngủ trong phòng nàng.
Nhưng bọn họ ngủ chung một giường, chung một gối nhưng cái gì cúng không phát sinh.
Ngày thứ hai, hắn liền dọn về viện của mình, ngay cả một ngón tay cũng không chạm vào nàng.
Nàng vốn dĩ cho rằng, với quyền thế của hắn, trong nhà sẽ có rất nhiều cơ thiếp, không nghĩ tới trừ bỏ mẫu thân hắn, ngay cả một nữ quyến cũng không thấy. Sau khi cẩn thận hỏi thăm mới biết, vốn cũng có mấy nữ nhân hầu hạ, nhưng sau một lần hắn đi xa về liền phân phát hết, sau đó cũng không nạp thêm tân nhân. Trường Bình đương nhiên biết những nữ nhân đó tuyệt đối không phải phân phát vì nàng, mà theo như lời của ma ma, trong lòng hắn chắc chắn có người khác.
Lúc trước Trường Bình cũng chướng mắt Ngu Bắc Huyền, trong lòng tìm mọi cách bắt bẻ. Nhưng ở lâu với hắn, nàng càng ngày càng bị hắn hấp dẫn. Nam nhân ở tuổi này, chỉ cần là người xuất chúng thì đều có mị lực độc đáo. Mà Ngu Bắc Huyền ngồi vào vị trí như vậy, năng lực đương nhiên xuất chúng. Nàng hiện tại là thật lòng thích hắn. Cho nên biết hắn tới Trường An rồi, lập tức phóng ngựa không nghỉ ngơi theo tới, không nghĩ tới lại bị hắn đuổi ngoài cửa.
Nàng dùng nắm tay đấm lên bàn một cái, lại đau đến mức phải ôm bàn tay. Cứ chờ xem, sớm muộn gì nàng cũng biết nữ nhân trong lòng hắn là ai! Nàng cũng không tin nữ nhân kia có thể so sánh được với nàng!
Ngu Bắc Huyền tới lầu dưới, hỏi chưởng quầy một gian phòng mới. Thượng phòng đã kín người, chỉ còn phòng bình thường, là phòng hai người. Ngu Bắc Huyền phải thanh toán gấp đôi tiền, chưởng quầy mới cho hắn ở một mình. Hắn đóng cửa lại, cuốn tay áo lên, trên cánh tay cuốn băng gạc chằng chịt đã bị máu làm cho ướt sũng.
Hắn đạm nhiên ngồi xuống, chậm rãi gỡ băng gạc. Gánh một thương đao, da thịt liền mơ hồ. Chắc chắn là trong lúc đào tẩu, vết thương bị rách ra, miệng vết thương thập phần dữ tợn. Điều này đối với người thân kinh bách chiến như hắn mà nói cũng không tính là gì. Nhưng ở trong cung hành thích thiên tử, xác thực là vận khí của hắn tốt mới thoát được.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Ngu Bắc Huyền đứng dậy mở cửa, Thường Sơn đang đứng bên ngoài. Ngu Bắc Huyền để hắn tiến vào, sau đó lại đóng chặt cửa.
Hắn lạnh lùng hỏi: “Là ngươi đem Trường Bình tới?”
Thường Sơn quỳ trên mặt đất: “Sứ quân thứ tội, thuộc hạ quả thực không còn cách khác. Quận chúa quá mức tinh quái, chặn đứng lại thư của ngài, bức thuộc hạ nói ra nơi ở của ngài. Thuộc hạ sợ nhiều phiền phức phát sinh nên đành phải nói cho nàng. Sau khi đọc thư của ngài, thuộc hạ thập phần lo lắng, chỉ muốn tiếp ứng ngài. Quận chúa lại trộm đi theo….” Trường Sơn lộ ra biểu tình buồn rầu, đoạn đường này, thủ đoạn gì hắn cũng đã dùng qua, nhưng Trường Bình quận chúa này dầu muối đều không ăn, hắn cũng không thể làm gì.
“Đứng lên đi. Ta có thể thành công mà lui, hẳn là sự tình đã thành công. Thiêu hủy lá thư kia đi.” Ngu Bắc Huyền nhàn nhạt nói.
“Vì sao ngài phải lao vào nguy hiểm? Vạn nhất bị bắt được…” Thường Sơn nghĩ đến đã thấy sợ. Ám sát thiên tử a! Đây là tội mưu nghịch, phải tru di cửu tộc. Tuy hắn biết sứ quân hành sự không theo lẽ thường, nếu không cũng sẽ không trở thành đại quan biên giới khi còn trẻ. Nhưng quả thực quá mạo hiểm.
Ngu Bắc Huyền nói: “Không cần lo lắng. Muốn Thư Vương hoàn toàn tín nhiệm ta, chỉ có thể đưa cho hắn một cái nhược điểm lớn. Huống chi ta cũng chỉ có một mình, không có gì băn khoăn, điều duy nhất không yên lòng là mẫu thân. Ngươi an trí cho nàng thật tốt, dù cho ta chết cũng không có gì phải sợ.”
Thường Sơn thấy vết máu trên tay áo hắn, vội vàng kéo lên xem, cánh tay bây giờ đã huyết nhục mơ hồ. Thường Sơn vội vàng băng bó cho hắn, nói: “Thuộc hạ không rõ, vì sao Thư Vương nhất định phải làm như vậy? Khiến Trường An loạn thành một đoàn, mọi người đều cảm thấy bất an. Làm ra một phen rối loạn như vậy, cuối cùng chỉ muốn vu oan một người?”
“Bởi vì Trường An cần phải loạn, hơn nữa càng loạn càng tốt. Chỉ có như thế, Thư Vương mới có thể để Tằng Ứng Hiền một lần nữa lên làm kinh triệu doãn.” Ngu Bắc Huyền nhàn nhạt nói.
Thường Sơn lúc này mới nhớ tới từ khi Tằng Ứng Hiền lên làm kinh triệu doãn, thành Trường An chưa bao giờ quá nhiễu loạn. Tối nay là trừ tịch, phòng giữ trong thành phải nghiêm ngặt hơn bất cứ thời điểm nào, nhưng cư nhiên lại xảy ra chuyện lớn như vậy, vậy nên quan viên đang thay thế chức kinh triệu doãn khẳng định sẽ không thoát tội.
Thường Sơn băng bó xong, Ngu Bắc Huyền liền kéo tay áo xuống: “Tay chân ngươi thật vụng về, còn không bằng để ta tự băng bó.”
Thường Sơn hổ thẹn: “Dù sao thuộc hạ cũng là nam nhân, không tinh tế được như nữ nhân.”
Sắp tới, Thư Vương sẽ an bài để chúng ta rời thành. Sau đó sẽ quang minh chính đại vào thành, báo cáo Tiến Tấu Viện, việc này liền coi như xong.”
Thường Sơn lại hỏi: “Vị quận chúa kia phải làm sao bây giờ?”
Ngu Bắc Huyền đem một bao giấy vàng đưa cho hắn: “Ngươi trộn cái này vào nước trà của nàng, nàng sẽ ngủ hai ngày. Đến lúc đó, ngươi để lại vài người bảo hộ nàng.”
Thường Sơn tỉ mỉ đem giấy bao thu vào tay áo, cung kính lui ra ngoài.
Trước mặt ngoại nhân, sứ quân luôn biểu hiện rất cường đại, giống như bất cứ chuyện gì cũng không làm khó được hắn. Nhưng thời điểm thế này, Thường Sơn cũng hi vọng có nữ nhân biết nóng biết lạnh hầu hạ bên người sứ quân, tốt xấu gì cũng có thể giúp hắn băng bó vết thường, an ủi hắn một phen. Người này, nhất định không phải là Trường Bình quận chúa, mà chính là Ly Châu quận chúa.
Thường Sơn thở dài. Ấn tượng trước đây của hắn với Gia Nhu cũng không tốt, cảm thấy nàng và Trường Bình giống nhau, còn đâm sứ quân bị thương. Nhưng sau vài lần tiếp xúc, hắn mới phát hiện vị quận chúa này là thiện lương từ trong cốt tủy, đối xử với hạ nhân bọn họ cũng luôn khách khí. Có lẽ là vì thế mà khi nàng còn chưa biết thân phận của sứ quân đã bất chấp mọi sự phản đối mà thích hắn.
Nhưng nếu là thích như vậy, muốn cùng sứ quân về Thái Châu như vậy, tại sao nháy mắt đã gả cho người khác?