Huynh đệ Vương Thừa Nguyên đều là người Khiết Đan, tinh thông ngôn ngữ Bắc Cảnh, mà hắn ở Hồng Lư Tự chính là để làm phiên dịch. Phụ thân hắn sinh thời được phong làm quốc công, nên hắn luôn ở Quốc Tử Học đọc sách, ăn mặc, đi lại, sinh hoạt đều giống như các quý công tử bình thường. Hắn còn thường cùng mấy thi nhân uống rượu ngôn hoan, thảo luận thơ từ ca phú, cũng từng xuất bản thi tập, trong thành Trường An quả có chút danh tiếng.
Vương Thừa Tông dưới gối không con nên đã vài lần đưa thư thỉnh cầu cho phép ấu đệ trở về U Châu, nhưng vẫn luôn không được thiên tử cho phép. Từ sau khi gặp khó khăn, thái độ của Trinh Nguyên Đế đối với phiên trấn cũng thư thả hơn, nhiều năm liền không chủ động dụng binh, chỉ thỏa hiệp chiêu an. Nếu muốn hắn quyết tâm đối phó với Hà Sóc Tam Trấn, cần phải khiến hắn cảm thấy sinh mệnh mình đang bị uy hiếp.
Cuộc ám sát tối nay, thoạt nhìn chính là Vương Thừa Nguyên cùng Thành Đức tiết nội ứng ngoại hợp chủ mưu, giúp hắn ra khỏi Trường An. Nhưng thực tế chính là mượn cớ ám sát thiên tử để gây sóng to gió lớn. Chờ đến đại triều hội ngày mai, tất sẽ có một đám triều thân bên dưới châm ngòi thổi gió, cuối cùng triều đình sẽ xuất ra lực lượng thảo phát Thành Đức tiết một cách danh chính ngôn thuận.
Vốn dĩ trong Hà Sóc Tam Trấn, thực lực của Thành Đức tiết cũng là yếu nhất, hơn nữa tâm tư phản loạn cũng không mãnh liệt bằng Ngụy Bác và Lư Long. Chỉ cần thành công chi rẽ Tam Trấn, đánh bại từng cái riêng lẻ, bọn họ sớm muộn cũng sẽ tan rã. Thư Vương đi một bước này thật sự là cao minh. Chỉ là Vương Thừa Nguyên vô tội lại phải làm sơn dương thế tội, chỉ sợ đến chết cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Phượng Tiêu thấy Lý Diệp không nói lời nào, thấp giọng hỏi: “Công tử, Quảng Lăng Vương muốn ta hỏi ngài có nên hành động hay không?”
Lý Diệp lắc đầu, chỉ nói tám chữ: “Án binh bất động, tĩnh lặng xem biến.” Hắn tuy biết Vương Thừa Nguyên vô tội, nhưng trong tranh đấu chính trị, hy sinh là thứ không thể tránh khỏi. Huống hồ bọn họ khó có khi chung mục đích với Thư Vương, chỉ cần bàng quan là được. Một Vương Thừa Nguyên chết đi cũng chưa có tính là gì.
Phượng Tiêu trở lại tửu lâu. Lý Thuần vừa từ trong nhã tọa đi ra, nhìn thấy hắn liền giật mình. Hắn cùng Phượng Tiêu trao đổi ánh mắt rồi hai người cùng nhau đi xuống lầu rời đi.
Trong nhã tọa, Thư Vương phi từ sau bình phong đi ra, khó hiểu hỏi: “Sao ngài có thể đem sự tình nói cho Quảng Lăng Vương biết? Ngài không sợ hắn tố giác ngài sao?”
Thư Vương cười nhạt: “Tố giác ta? Hắn có chứng cứ sao? Thích khách bắt được trong cung là nha binh của Thành Đức tiết, Vương Thừa Nguyên hiện đang bị truy nã khắp thành, ngày mai có lẽ sẽ chỉ còn là một cỗ thi thể. Ta nói cho hắn, chính là muốn thấy hắn khó chịu.”
Thư Vương phi vẫn không hiểu, Thư Vương hiếm khi có tâm tình tốt liền giải thích: “Quảng Lăng Vương vốn có hiền danh, hắn tự xưng mình là chính đạo, khinh thường sử dụng những thủ đoạn nham hiểm, ti tiện. Nhưng sống trong triều đình, mưu tính hoàng quyền, sao có thể không dính tới huyết tinh cùng hắc ám? Nếu muốn động tới Hà Sóc Tam Trấn, mưu tính và hy sinh đều không thể tránh được. Nếu không, sao lại có thể khiến thánh nhân hạ quyết tâm? Mà Lý Thuần biết được kế hoạch của ta, lương tâm hắn khẳng định sẽ bị dày vò. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Thừa Nguyên chết mà không thể cứu giúp.”
“Thiếp thân nghe nói, Vương Thừa Nguyên từng qua Quảng Lăng Vương phủ làm khách đấy. Quảng Lăng Vương luôn chiêu hiền đãi sĩ, ngưỡng mộ nhân tài. Lần này quả thực là làm khó hắn.” Thư Vương phi cười nói.
“Lý Thuần quá nặng tình cảm, mà người trọng tình thường không đủ tàn nhẫn.” Thư Vương sờ trán, “Những người đi theo hắn, hắn đều muốn che chở. Nhưng che chở cho người vô dụng, trừ bỏ lãng phí thời gian cùng tài vật, hắn có thể thu lại được gì? Muốn làm hoàng đế, trước tiên phải là người bạc tình quả nghĩa nhất trên đời.” Khẩu khí của hắn rõ ràng có ý trào phúng.
“Hai người từ trong cung thoát ra thương thế có nặng lắm không?”
Lý Mô cảm thấy đêm nay nàng có chút nhiều lời nhưng cũng không tiếc chỉ giáo: “Một người trong đó là do Tề Việt an bài, cũng là người một nhà. Mà người còn lại là Ngu Bắc Huyền, hắn tất có kế sách thoát thân.”
Thư Vương phi chấn động, kẻ tiến cung hành thích thiên tử lại là Hoài Tây tiết độ sứ? Hắn không sợ nếu thất bại bị bắt thì tánh mạng cũng khó giữ sao? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu ngay cả chuyện này cũng không làm được, phỏng chừng cũng không được Lý Mô trọng dụng. Ám sát thiên tử là việc cơ mật, giao cho người khác Lý Mô không thể hoàn toàn yên tâm.
Nếu Ngu Bắc Huyền thất bại, cùng lắm thì Lý Mô mất đi một quân cờ, người mà Tề Việt an bài sẽ phủi sạch quan hệ với Thư Vương phủ. Nếu Ngu Bắc Huyền thành công, cục diện này thiết kế quá tốt, mà hắn cũng lưu lại một nhược điểm là ám sát thiên tử trên tay Lý Mô. Xưa nay nàng đều biết tâm tư Lý Mô thâm trầm, lại không nghĩ tới tâm trầm đến mức này, ngay cả nhân tâm cũng toan tính giành giật.
Trong phòng rõ ràng có chậu than, thập phần ấm áp. Nhưng lòng bàn tay Thư Vương phi đều là mồ hôi, sau lưng lại là từng trận ớn lạnh. Nếu bản thân vô dụng, chỉ sợ cũng sẽ giống như cỏ dại, bị hắn vứt bỏ, chết như thế nào cũng không biết.
“Sắc trời đã tối, ngươi về trước đi. Bổn vương ở lại thêm một chút.” Lý Mô nhàn nhạt nói.
Thư Vương phi hành lễ, cung kính lui ra ngoài. Một tỳ nữ đến bên người Thư Vương phi, thì thầm với nàng vài câu. Thư Vương phi cả kinh, đi xa nhã tọa một chút mới hỏi lại: “Chuyện khi nào?”
Tỳ nữ lắc đầu: “Nô tỳ không biết, nhưng hẳn là không sai. Chuyện này có nên bẩm báo cho Đại vương không?”
“Không cần.” Thư Vương phi giơ tay ngăn lại. Nếu việc này là thật, Vương Thừa Nguyên hẳn là sẽ dốc toàn lực cầu xin giúp đỡ, nàng rất muốn nhìn xem, kế tiếp tình thế sẽ phát triển như thế nào.
*
Lý Diệp trở lại xe ngựa, Gia Nhu còn đang an ủi Thôi Vũ Dung. Lá gan nàng trước nay đều lớn, lần trước ở Ly Sơn gặp được thích khách cũng không có nửa điểm kinh hoảng. Nhưng đối với thâm cư khuê các nữ tử như Thôi Vũ Dung mà nói, binh hoang mã loạn trước mắt cũng đủ dọa đến nàng.
Xe ngựa thong thả di chuyển, Gia Nhu vén mành trên cửa sổ, nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: “Hình như binh sĩ càng ngày càng nhiều.”
Lý Diệp ngồi đối diện nàng, kiên nhẫn giải thích: “Vừa rồi ta có nghe Quảng Lăng Vương nói một người ở Hồng Lư Tự bỗng nhiên mất tích, nghi ngờ hắn có quan hệ với chuyện hành thích đế vương, đang truy nã khắp toàn thành. Chắc hẳn sau lưng thích khách có kẻ chỉ điểm, mà e rằng còn là thanh thế to lớn. Tối nay, chỉ sợ cả thành Trường An đều không ngủ được.”
Gia Nhu gật đầu nhưng cũng không để trong lòng. Trừ tịch vốn là ngày cả nhà đoàn viên vui vẻ, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này. Sớm biết thế này, bọn họ đã ngoan ngoãn ở yên trong phủ, ít nhất cũng không bị tra xét.
Thôi Vũ Dung lại bỗng nhiên ngẩng đầu, nói: “Xin hỏi là vị nào thế?”
Lý Diệp cũng không hề giấu giếm: “Là đệ đệ của Thành Đức tiết độ sứ, Vương Thừa Nguyên. Hắn vốn đang ở trong Hồng Lư Tự, nhưng sau khi xảy ra hành thích, liền có quan viên bẩm báo vào cung, nói hắn đã biến mất.”
Ngón tay Thôi Vũ Dung bỗng xoắn chặt, mặt thoáng đã trắng bệch: “Có phải đã có hiểu lầm gì không? Hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Lý Diệp nhận thấy thần sắc của nàng bất thường, hỏi: “Hai người có quen biết sao?”
Thôi Vũ Dung gật đầu: “Hắn cùng đại ca là bằng hữu, đã tới nhà ta vài lần, nhưng cũng chỉ đàm luận thơ từ ca phú. Hắn là ngươi chính trực ngay thẳng, luôn cảm kích thánh nhân hậu đãi, nhất định sẽ không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.”
Lý Diệp biết Vương Thừa Nguyên vô tội, nhưng tối nay xuất ra nhiều cấm quân như vậy, chỉ sợ Vương Thừa Nguyên có chạy đằng trời cũng không thoát. Có khi, hắn cũng cảm thấy chính mình máu lạnh, để đạt được mục đích mà có thể trơ mắt nhìn một người vô tội uổng mạng. Vậy nên, hắn không thể nói cho Gia Nhu hắn là ai, đang làm cái gì. Bởi vì hắn biết, bản thân mình như vậy không xứng được ở bên nàng.
Gia Nhu nghe bọn hắn nói chuyện, liền cảm thấy cái tên Vương Thừa Nguyên này rất quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu đó, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra.
Xe ngựa sau khi được Kim Ngô Vệ kiểm tra xong liền an toàn đi về hướng Thôi phủ. Dọc trên đường đi, sắc mặt Thôi Vũ Dung rất kém. Tới trước cửa Thôi phủ, nàng mới nói: “Gia Nhu, ngươi bồi ta đi vào được không? Ta có chút sợ hãi.”
Gia Nhu thấy ngón tay nàng cũng phát run, gật đều nói: “Hảo, ta đưa ngươi về.” Nói xong cũng không nhìn Lý Diệp, liền thẳng bước đỡ Thôi Vũ Dung đi xuống.
Thôi phủ tựa hồ còn chưa biết có chuyện phát sinh, mọi thứ đều vô cùng an tĩnh. Trở lại phòng, Thôi Vũ Dung cho tỳ nữ lui ra ngoài hết, bỗng nhiên bắt đầu cởi áo.
“Biểu tỷ, ngươi làm gì vậy?” Gia Nhu hỏi.
Thôi Vũ Dung thấp giọng nói: “Gia Nhu, không gạt ngươi, Vương công tử là người trong lòng ta. Hắn nói chờ khi trở lại U Châu, nói cho huynh trưởng rồi sẽ phái người đến cầu hôn ta. Hiện tại, cấm quân truy bắt toàn thành, ta sợ hắn….” Môi nàng trắng bệch, không thể nói tiếp.
Gia Nhu hoảng sợ: “Các ngươi ở bên nhau như vậy, mợ và mọi người có biết không?”
Thôi Vũ Dung gật đầu, ngữ khí gấp gáp: “Ta lo lắng hắn muốn rời thành Trường An nên mới bị người ta lợi dụng. Ta biết hắn trốn ở đâu, muốn đích thân đi qua nhìn một chút. Lát nữa, ngươi đi ra ngoài, nói với hạ nhân rằng ta đã ngủ, kêu không ai được tiến vào quấy rầy.”
Gia Nhu bắt lấy cổ tay nàng, lạnh lùng nói: “Hiện tại trên đường loạn như vậy, một nữ tử yếu ớt như ngươi một mình ra ngoài, nếu gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Cho dù ngươi thấy được hắn, lỡ như bị cấm vệ quân phát hiện cũng sẽ là tử tội. Nếu như phán quyết đưa ra là ngươi đồng mưu thì cả Thôi gia cũng sẽ bị ngươi liên lụy!” Thời điểm nàng nói ra những lời này, khẩu khí cũng đều run rẩy, bởi vì hết thảy đó đều là những chuyện đời trước nàng trải qua!
Từng câu từng chữ như xé miệng vết thương đã kết vảy trong lòng nàng.
Thôi Vũ Dung một lòng nhớ Vương Thừa Nguyên, căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Bị Gia Nhu nhắc nhở, tức thời thanh tỉnh một chút, suy sụp ngồi trên giường, hai tay bụm mặt, nức nở: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ta phải bỏ mặc hắn sao? Muốn ta trơ mắt nhìn hắn….. Nếu hắn chết, ta cũng không sống nổi.”
Gia Nhu không đành lòng thấy nàng khổ sở như vậy, ngồi bên người nàng, Thôi Vũ Dung thuận thế dựa vào ngực nàng, khóc rống đến thất thanh. Yêu một người, phấn đấu quên mình để có thể cùng hắn tâm tình bên nhau, Gia Nhu cũng đã từng như vậy. Cho nên tâm tình của biểu tỷ, nàng như thế nào lại không rõ?
Nhưng nàng đã trải qua mới biết được, tình yêu không thể thay thế trách nhiệm. Nếu các nàng cô độc một mình, chẳng sợ làm sai, cùng lắm là phải trả giá bằng tính mạng. Nhưng sau lưng nàng là Vân Nam vương phủ, biểu tỷ lại xuất thân từ hiển quý thế gia đại tộc, vinh nhục của các nàng, mỗi một lựa chọn của các nàng, đều có quan hệ mật thiết với mừng lo của cả gia tộc, không thể dứt bỏ.
Nếu đời trước Vân Nam vương phủ không sớm bị Thổ Phiên tiêu diệt, lúc Ngu Bắc Huyền khởi binh, chưa chắc đã thoát khỏi việc bị nàng liên lụy.
Thôi Vũ Dung nâng hai mắt đẫm lệ lên nhìn nàng: “Thật sự không có biện pháp sao? Hắn nói với ta, huynh trưởng hắn thập phần yêu thương hắn, muốn đem vị trí Thành Đức tiết độ sứ truyền cho hắn. Sau đó, hắn sẽ mang Thành Đức tiết đến quy thuận triều đình, hắn làm sao có thể ám sát thiên tử chứ?”
Lời nàng vừa nói khiến Gia Nhu lập tức nghĩ ra. Vì đời trước nàng không chú ý tới chính sự, Ngu Bắc Huyền cũng không nói cho nàng, cho nên nàng chỉ có ấn tượng qua loa đối với chuyện trong triều.
Vương gia nhiều thế hệ khống chế Thành Đức tiết, trở thành phòng tuyến kiên cố, lập ra đế quốc ở Bắc Cảnh. Lúc này, Thành Đức tiết độ sứ Vương Thừa Tông hẳn là đang bệnh nặng, vì muốn ổn định cục diện chính trị, đành phải ẩn nhẫn, mưu đồ bí mật đem Vương Thừa Nguyên hồi U Châu.
Không biết ở giữa xảy ra chuyện gì, Gia Nhu ở Thái Châu xa xôi nên cũng không thể nắm bắt. Chỉ biết sau này Vương Thừa Nguyên trở lại U Châu, lúc ấy thì Vương Thừa Tông cũng đã chết bệnh. Các thuộc cấp vì tranh quyền mà đấu đến chết đi sống lại, toàn bộ Thành Đức tiết biến thành một mớ hỗn độn. Phía bắc chư quốc ngo ngoe rục rịch, tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Không nghĩ tới một thư sinh văn nhược như Vương Thừa Nguyên lại có bày ra khí khái lôi đình bình ổn lại phản loạn, sau đó đem Thành Đức quân quy thuận triều đình. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Hà Sóc Tam Trấn không gì phá nổi đã bắt đầu tan rã. Gia Nhu không biết đời trước có chuyện ám sát thiên tử hay không, nhưng nhân vật Vương Thừa Tuyên này chính là mấu chốt, tuyệt đối không thể chết!
Gia Nhu nói: “Biểu tỷ, ngươi nói cho ta nơi hắn trốn đi.”
Thôi Vũ Dung mở to hai mắt nhìn nàng, Gia Nhu tiếp tục nói: “Mau nói cho ta biết. Ngươi cái gì cũng không cần làm, cứ ở trong phủ chờ tin tức. Nếu ngày mai không nghe được tin tức gì của hắn, hẳn là vẫn đang an toàn, ngươi cứ làm như cái gì cũng không biết, đã rõ chưa?”
Thôi Vũ Dung không biết Gia Nhu có biện pháp gì, Gia Nhu lại ngăn nàng nói: “Cái gì cũng đừng hỏi, ngươi chỉ có thể tin tưởng ta.”
“Gia Nhu, ta không thể khiến ngươi vì ta mà lao vào vòng nguy hiểm….” Thôi Vũ Dung lắc đầu nói.
“Không chỉ là vì ngươi. Ta có chừng mực, ngươi yên tâm.” Khẩu khí Gia Nhu kiên định. Thôi Vũ Dung cảm thấy trên mặt nàng ẩn chưa một loại sức mạnh khiến bản thân tin phục, liền thấp giọng nói cho nàng biết địa điểm. Phút cuối cùng còn dặn dò nàng ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Sau một lúc, Gia Nhu từ phòng Thôi Vũ Dung bước ra, đóng cửa lại. Tỳ nữ của Thôi Vũ Dung hỏi: “Quận chúa, nô tỳ vừa rồi nghe được trong phòng có động tĩnh không đúng lắm, là tiểu thư khóc sao? Gần đây, tâm sự của tiểu thư luôn nặng nề, tối nay cùng thiếu gia đi ra ngoài, cũng không cho nô tỳ đi theo. Quận chúa nên khuyên nhủ nàng một chút.”
“Ta đã khuyên rồi. Nàng nói rất mệt, muốn ngủ một chút, các ngươi cứ canh giữ bên ngoài đi.” Gia Nhu thần sắc như thường nói.
Tỳ nữ hành lễ, kêu người đưa Gia Nhu ra khỏi phủ. Gia Nhu tâm loạn như ma, tuy vừa rồi nói với Thôi Vũ Dung như thế nhưng nàng nào có năng lực gì đưa Vương Thừa Nguyên rời khỏi Trường An? Nơi này cũng không phải Nam Chiếu. Có khả năng làm như vậy, e là chỉ có vị kia…. Gia Nhu hạ quyết tâm, đi xuống thềm đá Thôi phủ, ngồi lên xe ngựa.
Lý Diệp đang nhắm mắt suy nghĩ sự tình, nghe được tiếng nàng trở về, mở to mắt, cầm lấy ấm lô đưa cho nàng: “Sao lại đi lâu như vậy? Mặt đều đã lạnh đến đỏ ửng rồi.” Nói xong lại phân phó Vân Tùng bên ngoài, “Hồi phủ.”
Gia Nhu nói với Lý Diệp: “Ta biết là không ổn. Nhưng… ta có thể thỉnh cầu ngươi giúp một chuyện được không?”
Lý Diệp gật đầu, không chút nghi ngờ. Nàng tiếp tục nói: “Hiện tại ta muốn gặp Quảng Lăng Vương hoặc Ngọc Hành tiên sinh.”
Trước giờ nàng chưa hề biểu lộ ra biểu tình nghiêm túc như vậy. Lý Diệp dừng một chút, hỏi: “Ngươi vì sao lại muốn thấy bọn họ?”
Xe ngựa lay động một chút, giống như vấp phải đá. Thân thể Gia Nhu lảo đảo, Lý Diệp liền lấy tay đỡ lấy nàng.
Gia Nhu ấn lên cánh tay gầy nhưng rắn chắc của hắn, thở dài: “Ta biết chỗ ẩn thân của Vương Thừa Nguyên, muốn Quảng Lăng Vương bí mật đưa hắn ra khỏi thành.”
Nàng biết quan hệ cá nhân giữa Lý Diệp và Quảng Lăng Vương không đơn giản. Kiếp trước, sau khi Nguyên Hòa Đế đăng cơ cũng không có lập hậu, chứng minh rằng Quảng Lăng Vương phi không phải người mà hắn âu yếm nể trọng. Một khi đã như vậy liền không tồn tại khái niệm yêu ai yêu cả đường đi. Như vậy, Lý Diệp năm lần bảy lượt lui tới với Quảng Lăng Vương chắc chắn không liên quan tới Quảng Lăng Vương phi.
Quảng Lăng Vương nắm trong tay một nửa Thần Sách Quân, nếu nói có thể cứu được Vương Thừa Nguyên, e là chỉ có hắn. Vậy nên nàng mới muốn thỉnh Lý Diệp dẫn nàng đến gặp Quảng Lăng Vương, hoặc là Ngọc Hành cũng được.
Lý Diệp nhíu mày, kéo nàng đến trước mặt: “Ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Vương Thừa Nguyên bây giờ chính là phản tặc, nếu dính dáng đến hắn, hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.”
Khẩu khí của Lý Diệp nghiêm túc dị thường, Gia Nhu cũng biết lời của mình không khác gì kẻ điên. Nhưng nàng là người rõ ràng nhất kiếp trước đã xảy ra chuyện gì. Mặc kệ là vì Thôi Vũ Dung hay vì an toàn của Bắc Cảnh, nàng đều không thể nhắm mắt làm ngơ.
Kỳ thật nàng nghĩ đến xa hơn, Hà Sóc Tam Trấn quy hàng, triều đình liền có thể thu hồi binh lực, ứng phó với phản loạn các nơi. Thời điểm Thổ Phiên xâm lấn biên giới, triều đình cũng không đến mức không có binh lực để ứng phó. Nếu sự tình lần này thành công, tương lai nàng cũng có thể mở miệng yêu cầu Quảng Lăng Vương xuất binh giúp Nam Chiếu.
Nàng nhìn Lý Diệp, nói: “Chẳng phải ngươi đã nói dù bất kể là chuyện gì, ngươi cũng sẽ tin tưởng ta vô điều kiện sao? Ta muốn gặp Quảng Lăng Vương hoặc Ngọc Hành tiên sinh, ngươi giúp ta đi.” Nàng lặp lại một lần nữa.
Ngọc Hành tiên sinh nhìn xa trông rộng, nhất định có thể hiểu được nguyên do của nàng! Nàng không phải là không muốn nói cho Lý Diệp mà là nói với hắn cũng vô dụng, dù sao hắn cũng không thể thay Quảng Lăng Vương quyết định.
Nàng đúng thật là chơi xấu, còn đem lời hắn từng nói ra uy hiếp. Lý Diệp nghe nàng năm lần bảy lượt nhắc tới Ngọc Hành, có vẻ như rất để ý người này. Nhưng lúc này, trong mắt thiên hạ, Ngọc Hành cũng chỉ là đệ tử của Bạch Thạch Sơn Nhân, căn bản chưa bộc lộ năng lực gì đáng kể. Bởi nếu để Thư Vương biết nội tình, tất nhiên sẽ càng thêm kiêng kị. Nhưng nàng ở mãi Nam Chiếu xa xôi, lấy lý do gì mà tín nhiệm Ngọc Hành như vậy?
Lý Diệp nghĩ trăm lần cũng không ra.
“Quảng Lăng Vương bây giờ hẳn đã tiến cung, sẽ không ở trong phủ, ngươi đến cũng không gặp hắn. Còn Ngọc Hành tiên sinh….. Cũng không ở Trường An. Có chuyện gì ngươi cứ nói với ta, ta sẽ phái người đến nói với Quảng Lăng Vương.” Lý Diệp nhẹ nhàng nhượng bộ một chút.
Khoảng cách giữa hai người hiện tại quá ngắn, hắn không có biện pháp cùng nàng nói chuyện nghiêm túc. Hiện tại hắn nghiêm túc yêu cầu bản thân phải thật bình tĩnh, không thể để sắc đẹp của nàng dao động.
Gia Nhu còn đang do dự, nếu truyền đạt qua người khác, làm sao có thể thuyết phục Quảng Lăng Vương?
Lý Diệp dường như biết được băn khoăn của nàng, nói: “Nếu ngươi có thể thuyết phục ta thì ta cũng có thể thuyết phục hắn. Tại sao ngươi lại muốn cứu Vương Thừa Nguyên? Các ngươi hẳn là không quen biết.”
Tuy rằng hắn sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định, nhưng hắn vẫn muốn nghe xem tiểu nữ tử này rốt cuộc muốn nói gì. Hắn vốn dĩ cho rằng nàng là do cha mẹ quá mức sủng ái nên có chút tùy hứng kiêu căng, nhưng bản tính lại thiện lương. Bất quá, dường như nàng cũng không đơn giản như vậy.
Điều này khiến hắn không thể không suy nghĩ kỹ càng lại một lần nữa. Những người như bọn họ, chỉ một bước sơ sảy sẽ thua hết cả một bàn cờ, thậm chí là đầu thân hai nơi, sợ nhất chính là tin tưởng sai người. Kỳ thật hắn cũng là người vô cùng cảnh giác, nhưng là vì thích nàng nên ngay từ ban đầu đã không phòng vệ nàng. Nhưng chuyện nàng làm tối nay thật sự có chút quỷ dị.
Trên đường khắp nơi đều là Kim Ngô Vệ đi điều tra, xe ngựa dừng ở trước cửa Thôi phủ quá lâu cũng không ổn, Lý Diệp liền phân phó Vân Tùng cứ tiếp tục đi. Thời điểm bọn họ nói chuyện cũng phải giảm thanh âm tới mức thấp nhất. Cách một tầng miên mành dày nặng, ngay cả Vân Tùng cũng không nghe rõ lắm.
Trên đường, Gia Nhu mở miệng nói: “Thật ra ngươi là mưu sĩ của Quảng Lăng Vương đúng không?”
Lý Diệp thần sắc như thường, không tỏ ý kiến, trong lòng lại đột nhiên trầm xuống. Gia Nhu tiếp tục nói: “Thật ra ngươi rất thông minh, cha ta từng nói, trên đời này người thông minh nhất chính là kẻ có thể nắm bắt nhân tâm. Ngươi nhìn xem, ta mới gả qua cho ngươi chưa đến một tháng mà bất tri bất giác đã bị ngươi nắm mũi dắt đi rồi. Quảng Lăng Vương nhìn trúng ngươi, tuyển ngươi làm mưu sĩ của hắn, sau đó dùng quan hệ với Quảng Lăng Vương phi để che giấu tai mắt, có đúng không?”
Lý Diệp cười khổ, thế mà bị nàng nói đúng hơn phân nửa! Cái nha đầu này thật sự quá nhạy bén! Hắn không phủ nhận, Gia Nhu liền biết mình nói trúng rồi. Vốn dĩ chỉ là nàng hoài nghi, nhưng vừa rồi Lý Diệp lại vô thức nói rằng, chỉ cần nàng thuyết phục được hắn, hắn liền có thể thuyết phục Quảng Lăng Vương, quả nhiên chứng thực ý nghĩ của Gia Nhu.
Nếu hắn là người của Quảng Lăng Vương, nói cho hắn cũng không sao.
“Trước đây ta từng nghe Ngu Bắc Huyền cùng thủ hạ của hắn nói qua một chút chuyện.” Gia Nhu chỉ có thể lấy Ngu Bắc Huyền ra làm cái cớ, nếu không, nàng ở mãi Nam Chiếu xa xôi, làm sao có thể biết được những chuyện này, “Thành Đức tiết độ sứ Vương Thừa Tông dưới gối không con, mấy năm nay đều cáo ốm không đến Trường An hạ triều, mọi người đều cho rằng hắn diễn kịch. Thật ra thân mình hắn thật sự không tốt, hắn mắc một loại quái bệnh, hai chân sưng vù, ngay cả đi đứng cũng thập phần khó khăn.”
Ánh mắt Lý Diệp nhìn Gia Nhu có chút đông lạnh. Người như Ngu Bắc Huyền, quyền cao chức trọng, thế nhưng ngay cả những lời này đều nói ngay trước mặt nàng, quan hệ giữa bọn họ nhất định không tầm thường. Nhưng hiện tại không phải là thời điểm nghĩ đến những chuyện này, hắn hỏi: “Cho dù là như thế thì có liên quan gì đến sự tình tối nay?”
“Vương Thừa Nguyên đã cùng biểu tỷ ta nói qua, huynh trưởng hắn muốn để hắn trở về thừa kế Thành Đức chức vị Thành Đức tiết độ sứ. Mà hắn lại muốn đem quân Thành Đức đến quy thuận triều đình. Sự tình tối nay không phải do hắn làm, là do có người cố ý hãm hại. Thánh nhân bị ám sát, triều đình chắc chắn sẽ dụng binh với Thành Đức tiết. Nếu không đánh mà thắng, có thể thu hồi Thành Đức tiết, tại sao lại phải ép Vương Thừa Nguyên chết?”
Lý Diệp từ trong lời nàng nói liền nghe ra quan hệ giữa Thôi Vũ Dung cùng Vương Thừa Nguyên cũng không đơn giản. Khó trách vừa rồi thần sắc Thôi Vũ Dung khác thường như vậy, thì ra là thế. Nha đầu này thường ngày không nói những chuyện chính sự, hiện tại từng câu từng chữ lại vô cùng chấn động, may mắn người nghe được là hắn.
Nàng rốt cuộc còn biết gì nữa?