Gia Nhu mang Ngọc Hồ về viện, lại mệnh Thu Nương đem hòm thuốc lại đây, kéo Ngọc Hồ ngồi ở bên người mình. Một tát kia của Lý Sưởng quả không nhẹ, nửa bên mặt của Ngọc Hồ đã sưng lớn.
Thu Nương hỏi: “Ngọc Hồ cô nương bị sao vậy?”
“Không có việc gì, ngươi đi xuống đi.” Gia Nhu phân phó.
Ngọc Hồ thấy Gia Nhu lấy vải bông tẩm rượu thuốc, muốn đắp mặt cho mình thì vội vàng duỗi tay: “Quận chúa, nô tỳ tự làm là được rồi.”
“Ngươi đừng nhúc nhích.” Gia Nhu tránh tay nàng ra, đem vải ấn lên mặt nàng: “Lưu Oanh chủ ý nhắm vào ta, là ngươi vô cớ bị liên lụy.” Gia Nhu vẫn luôn rất yêu quý Ngọc Hồ, chưa bao giờ nỡ đánh chửi nàng. Không chỉ vì hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, mà còn vì đời trước, Ngọc Hồ cùng nàng đến Thái Châu cũng ăn không ít khổ. Trường Bình biết không thể động tới nàng, liền liên tục trút giận lên Ngọc Hồ. Cho nên, đời này gả đến Lý gia, Gia Nhu thật muốn hảo hảo che chở cho nàng.
Ngọc Hồ bụm mặt: “Nô tỳ không sao cả, chỉ là không hiểu được, Lưu Oanh cùng quận chúa không oán không thù, vì sao lại muốn hãm hại ngài? Nếu nói là do chuyện của Nhị thiếu phu nhân thì phu nhân cùng huyện chủ cũng đều đi khuyên, cũng không thể chỉ nhằm vào ngài được. Hơn nữa bằng thân phận của nàng, cho dù tính cả hài tử thì cũng không mảy may làm gì được ngài đi? Nàng nháo thành như vậy là muốn làm gì chứ?”
Gia Nhu lắc đầu: “Ta cũng không biết. Nếu nàng đã dám làm như thế thì nhất định không sợ hãi. Trừ bỏ hài tử, nàng hẳn là có một lợi thế khác. Có lẽ nàng còn đang giấu con át chủ bài đi, cho nên một điều nhịn chín điều lành vẫn hơn.”
Gia Nhu còn nhớ ngày ấy khi Lưu Oanh vào phủ, ánh mắt nhìn thấy Lý Diệp thì cả người đều không được tự nhiên. Lai lịch của Lưu Oanh khẳng định Lý Giáng đã cho người điều tra, nếu có vấn đề, nhất định sẽ không lưu nàng trong nhà. Hơn nữa, Lý Sưởng cũng là người trên quan trường, không thể dễ dàng bị một nữ nhân tính toán được.
Sau lưng nàng hẳn là có lý do gì đó mà bọn họ không nhìn ra.
Gia Nhu tự nhận cũng không phải người thông tuệ, nhưng nàng lại có tính thiện nhẫn. Sau khi trọng sinh, những việc nàng làm được cũng chỉ là dựa vào mấy năm sống ở tiền sinh. Nàng nhìn không thấu nhân tâm, chỉ có thể tận lực không gây thêm phiền toái cho Lý Diệp thôi. Hoàn cảnh sinh tồn của nàng vẫn luôn đơn giản, nhưng quan hệ giữa thế gia đại tộc, nàng không thoát ra được. Mà nàng gả được đến Lý gia, hẳn cũng được coi là một cuộc hôn nhân thành công đi.
Cho dù nàng là quận chúa, Vương Tuệ Lan là huyện chủ, thì chẳng qua cũng chỉ là mất cái lá trên thân cổ thụ Lý thị này thôi.
“Còn có vị huyện chủ đại phòng kia, sao nàng lại có thể như vậy chứ? Ngày thường đều ra vẻ thông tình đạt lý, nô tỳ còn tưởng rằng nàng là người tốt đấy, thế nhưng thời điểm mấu chốt liền bỏ đá xuống giếng. May mắn là thiếu gia ra mặt, nếu không hôm nay còn không biết sẽ nháo thành bộ dáng gì.” Ngọc Hồ tức giận bất bình nói, “Coi như nô tỳ đã nhìn ra, cái nhà này trừ thiếu gia, không có ai là người tốt hết!”
Gia Nhu bị bộ dáng của nàng chọc cười: “Đây là nơi người trong đại gia tộc sinh sống, sẽ đơn giản sao? Nhận rõ bọn họ là người thế nào, về sau cẩn thận ứng đối một chút là được. Tóm lại, chỉ cần quận chúa ta ở đây thì mạng nhỏ của ngươi nhất định sẽ an toàn. Trở về nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay không cần ngươi hầu hạ.”
“Đa tạ quận chúa!” Ngọc Hồ đứng dậy hành lễ, đi ra ngoài cửa, vừa vặn thấy Lý Diệp cùng Vân Tùng đi tới. Ngọc Hồ vội vàng tránh ra, Lý Diệp thấy nàng dùng vải bông che lại nửa bên mặt, hỏi: “Thương thế nghiêm trọng không?”
Ngọc Hồ thụ sủng nhược kinh, vội vàng trả lời: “Quận chúa đã bôi dược cho nô tỳ, không còn quan trọng nữa ạ.”
Vân Tùng nhíu mày nói: “Nhị thiếu gia lần này quả thật xuống tay quá mạnh, sao có thể ra tay đánh một nữ tử yếu ớt….. Nếu trên mặt lưu lại vết thương thì làm sao bây giờ?”
Lý Diệp liếc hắn một cái, hắn vội vàng nhấp miệng không nói nữa.
“Không phải chỗ ngươi có thuốc tiêu sưng giảm đau sao? Mang tới cho Ngọc Hồ đi.” Lý Diệp phân phó.
Vân Tùng lúc này mới nhớ ra, liền nói với Ngọc Hồ: “Đúng vậy a, dược kia rất kỳ diệu, chỉ một hai ngày sau là khỏi rồi. Ngươi chờ ở đây, ta đi lấy cho ngươi.” Nói xong liền chạy thẳng đi.
Gia Nhu đang ở trong phòng thay quần áo, nghe được ngoài cửa có động tĩnh, liền biết là Lý Diệp đã trở lại. Nàng mới vừa mặc áo lót vào, còn chưa kịp thắt dây lưng. Cánh cửa khẽ mở, phát ra tiếng vang rất nhỏ. Có thể trực tiếp vào phòng bọn họ mà không cần bẩm báo, chỉ có thể là Lý Diệp.
Nàng vội vàng nói: “Ngươi từ từ đã, ta còn đang thay quần áo.”
Nhưng nàng vừa dứt lời, Lý Diệp đã bước tới sau bình phong. Nàng luống cuống tay chân mà quay người đi: “Ngươi!”
“Còn có chỗ nào mà ta chưa nhìn qua sao?” Lý Diệp cười nói.
Tóc nàng xõa một bên, lộ ra một đoạn cổ trắng tuyết, cong cong như trăng non, thân thể còn tải ra một mùi hoa không biết tên. Lý Diệp cảm thấy khô nóng kỳ lạ, liền đi qua ôm nàng từ phía sau: “Hôm nay khiến ngươi ủy khuất rồi.”
Gia Nhu bị hắn ôm, rúc trong lồng ngực ấm áp của hắn, nhẹ giọng nói: “Cũng không tính là ủy khuất. Đối với ta mà nói, bọn họ thấy thế nào đều không quan trọng, chỉ cần ngươi đứng về phía ta là được. Thời điểm ngươi tiến vào, cái gì cũng không hỏi, liền tin tưởng ta không đẩy Lưu Oanh sao?”
“Cũng không phải vậy. Trước khi tiến vào, Tiểu Ngư đã ngăn ta lại, nói hết cho ta sự tình mà nàng nhìn thấy. Vậy nên ta mới biết được là ngươi bị oan.” Lý Diệp cố ý trêu nàng.
Gia Nhu xoay người, đẩy nhẹ hắn ra, cả giận: “Nếu Tiểu Ngư không nói cho ngươi, ngươi sẽ nghĩ là ta đẩy Lưu Oanh ư? Uổng công ta lúc ấy còn thực cảm động!”
Lý Diệp cười khẽ, mạc danh lại cảm thấy thích dáng vẻ giương nanh múa vuốt này của nàng, duỗi tay ôm lấy nàng: “Lừa ngươi thôi. Cho dù có chuyện gì xảy ra, ta sẽ đều tin tưởng ngươi vô điều kiện.”
Gia Nhu hỏi lại: “Nếu có một ngày, ta thật sự lừa ngươi thì phải làm sao?”
Lý Diệp không trả lời, chỉ cúi đầu hôn môi nàng. Hắn mê luyến nàng như vậy, đừng nói là nói dối, dù nàng có đưa cho hắn rượu độc, hắn cũng nhất định sẽ uống.
Mới đầu hắn chỉ nghĩ lướt qua rồi ngừng lại, nhưng nàng lại đánh bạo, vươn đầu lưỡi khiêu khích hắn. Hắn dứt khoát đem nàng bế ngang lên, bước về phía giường, thanh âm khàn khàn: “Nguyệt sự hết rồi?”
Gia Nhu đỏ mặt gật đầu.
Bên kia, Lý Sưởng đỡ Lưu Oanh trở lại chỗ ở, vẫn cảm thấy không yên tâm nên kêu tỳ nữ đi thỉnh đại phu đến xem. Lưu Oanh dựa vào ngực Lý Sưởng, dùng tay nhẹ nhàng thuận khí cho hắn: “Lang quân, ta thật sự không có việc gì, hài tử cũng rất khỏe mạnh.”
“Vừa rồi ở nhà chính, sao ngươi lại cản ta? Rõ ràng là ngươi chịu ủy khuất, tứ phòng lại nói năng hùng hồn, ngụy biện. Mộc Gia Nhu là quận chúa nên không cần tra xét nữa sao?” Lý Sưởng đau lòng vì nàng, lại cảm thấy phụ thân xử lý bất công, rõ ràng là đang thiên vị tứ phòng, trong lòng càng tích tụ.
Lưu Oanh ghé vào ngực hắn, nũng nịu nói: “Kỳ thật ta có chịu chút ủy khuất cũng không quan trọng, quan trọng là ngài có thể nhận rõ được thực tế.”
Lý Sưởng nâng cằm nàng lên, híp mắt lại hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Lưu Oanh nắm tay hắn, ôn nhu nói: “Trước đây ta đã nói với ngài, Tứ thiếu gia về nhà hẳn là không đơn giản. Hiện tại, ngài nhìn ra chưa? Tướng gia thiên vị hắn như vậy, ngay cả tôn tử mà mình mong ngóng thật lâu thiếu chút nữa xảy ra chuyện cũng áp xuống được. Ngài nói xem, thêm một thời gian nữa, nếu Tứ thiếu gia có chức vị trong quan trường, Lý gia còn có chỗ cho ngài nữa sao? Chỉ sợ tứ phòng lại sinh được đứa cháu đích tôn nữa thì đây chính là uy hiếp lớn với ngài.”
Lưu Oanh một lời liền đánh trúng chỗ đau của Lý Sưởng, hàm dưới của hắn căng chặt, khuôn mặt tuấn tú lập tức trở nên âm trầm.
Lưu Oanh vuốt mặt hắn: “Bất quá ngài cũng không cần lo lắng. Thuyên tuyển của Lại Bộ còn khó hơn khoa cử rất nhiều, còn nữa trước kia không phải ta đã từng nói với ngài rồi sao? Ta có vị thế thức ở Lại Bộ, có thể nói được vài lời. Chỉ cần không cho Tứ thiếu gia nhập sĩ, ngài vĩnh viễn đều là nhi tử đắc lực nhất của tướng gia.”
Lý Sưởng nhéo cằm nàng: “Vị thế thúc này của ngươi thật là thần thông quảng đại, trước kia ta chọc ra chuyện lớn như vậy, cũng là hắn bình ổn lại. Vì sao ngươi không chịu nói cho ta, hắn đến tột cùng là vị đại nhân nào? Ta nhất định đến cửa bái tạ hắn một lần.”
Lưu Oanh nằm trên đùi hắn: “Vị thế thúc này của ta là người kín đáo, không muốn lang quân báo đáp gì cả, cũng không cho ta nói ra thân phận của hắn, ngài đừng truy hỏi ta nữa. Năm đó hắn từng chịu ơn của phụ thân ta, cho nên vẫn luôn đặc biệt quan tâm tới ta. Nhưng vì sợ hiềm nghi nên người ngoài không biết tầng quan hệ này của chúng ta. Nói qua nói lại, hắn giúp ngài còn không phải là do ta nói một đống lời hay sao? Nếu chuyện lần này hoàn thành, ngài muốn cảm tạ ta thế nào đây?”
Khóe miệng Lý Sưởng gợi lên ý cười: “Khiến ngươi sinh cho ta thêm một nhi tử nữa được không?”
Lưu Oanh đánh lên cánh tay hắn: “Chán ghét, ngài thật không đứng đắn….”
Hai người đang thân thiết thì tỳ nữ ở bên ngoài bẩm báo, nói Quách Mẫn thỉnh Lý Sưởng qua đó. Lý Sưởng vốn không muốn đi, nhưng Lưu Oanh lại khuyên nhủ: “Nàng là chính thê của ngài, nếu ngài bỏ mặc nàng thì người trong thiên hạ sẽ nói thế nào? Ngài vẫn nên qua đó đi, đỡ mất công lát nữa tướng gia lại chê trách ngài.”
“Vẫn là Lưu Oanh hiểu chuyện nhất, tối nay thưởng cho ngươi thật tốt.” Lý Sưởng hôn lên mặt Lưu Oanh một cái rồi mới đứng dậy ra ngoài.
Chờ hắn đi rồi, Lưu Oanh lấy khăn ra, nhẹ nhành lau những nơi hắn hôn, ánh mắt cũng biến lạnh.
Buổi tối khai yến, Trịnh thị nghe lời khuyên của Gia Nhu mà trang điểm kĩ càng, cả người giống như trẻ ra mười tuổi. Lý Giáng nhìn nàng: “Sao ngươi lại ăn mặc như vậy?”
Trịnh thị ngồi xuống: “Có gì không thể sao? Nữ tử đều vì người mình thích mà trang điểm. Thiếp thân tuy không có ngươi để gây chú ý nhưng vẫn muốn đối xử với bản thân tốt một chút.”
Lúc nàng nói ra lời này, không còn chỉ biết vâng vâng dạ dạ như trước đây nữa, ngược lại, tự tin hơn rất nhiều. Lý Giáng lại nhìn nàng một cái rồi mới dời mắt đi.
Bởi vì ban ngày xảy ra chuyện nên thần sắc mọi người ở tiệc tối đều phong phú, cũng khó mà che giấu được không khí xấu hổ. Quanh năm suốt tháng, cả nhà khó khăn lắm mới tề tựu, nhưng bữa tiệc này lại yên tĩnh không tiếng động, không có lời nào nói với nhau. Gia Nhu trầm mê với các loại mỹ thực, nàng luôn nhẹ dạ, không rảnh hơi quản người khác nghĩ thế nào.
Yến hội này, Lưu Oanh không có tư cách tham gia, Lý Sưởng lại một lòng một dạ đều đặt trên người nàng nên chỉ ăn hai miếng, uống một chén rượu liền kiếm cớ rời đi.
Lý Giáng cũng không ngăn hắn lại, biết hắn còn để chuyện ban ngày ở trong lòng, cho rằng mình xử lý bất công.
Quách Mẫn nhìn cảnh tượng Lý Sưởng vội vàng rời đi, liền biết hắn chính là gấp không chờ nổi muốn đến chỗ của tiểu đề tử Lưu Oanh kia. Lưu Oanh lớn lên quả thật sinh đẹp, nhưng với tính tình Lý Sưởng thì một nữ nhân chỉ có mỹ mạo chưa đủ khả năng để buộc tâm hắn. Giữa hai người bọn họ, hẳn là có chuyện không để lộ ra ánh sáng. Ở trước mặt mọi người, nàng chỉ có thể ẩn nhẫn chịu đựng. Nếu không chịu nổi nữa thì nàng cũng có thể quang minh chính đại về nhà mẹ đẻ, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Lúc này, Vương Tuệ Lan nâng chén rượu lên, cười nói với Gia Nhu: “Chuyện hôm nay coi như đều là hiểu lầm. Ta lấy trà thay rượu, bồi tội với Tứ đệ muội.”
Vương Tuệ Lan vẫn luôn đóng vai chính diện, cho người ta một cái tát thì cũng đồng thời cho người ta một viên mứt táo, cả nhà trên dưới có ai không ca tụng nàng hiền huệ chứ? Hơn nữa nàng nói coi như là hiểu lầm, thì ngụ ý vẫn là Gia Nhu đẩy Lưu Oanh.
Trước mặt Gia Nhu vốn có một bầu rượu trái cây nhưng không biết khi nào đã bị người ta cầm đi mất, nàng chỉ có thể giơ ly không, nhàn nhạt nói: “Đại tẩu luôn xử sự công minh, lời này quá lời rồi.”
Lời của nàng có hàm chứa một tia châm chọc, Vương Tuệ Lan xấu hổ cười cười, uống rượu xong liền buông cái ly xuống. Hôm nay nàng làm như vậy kỳ thật là muốn thử xem giới hạn chịu đựng của mấy người trong nhà ở đâu, Lý Giáng của Lý Diệp phản ứng như nàng dự đoán, nhưng thái độ của Lý Sưởng đúng là ngoài ý muốn. Chỉ là một thiếp thất mà lại khiến Lý Sưởng bảo vệ nàng như vậy, thiếu chút nữa còn trở mặt với Gia Nhu. Rốt cuộc Lưu Oanh này có chỗ nào đặc biệt mà khiến hắn coi trọng như vậy?
Mặc kệ nói như thế nào, Lý Diệp về nhà đã hơn một tháng nay, mà tâm của Lý Giáng cũng đang dần nghiêng về phía hắn.
Hay phải nói rằng trong lòng Lý Giáng vẫn luôn thiên vị đứa con út này, chỉ là chưa tìm được thời cơ đưa hắn về thôi. Chờ đến ngày Lý Diệp điều hành Lý gia, e là đại phòng cùng nhị phòng đều không có chốn dung thân. Vốn dĩ Lý Giáng cũng không xuất thân từ dòng mạnh nhất của Triệu Quận Lý thị, mà tài nguyên trong thế gia đại tộc lại chỉ đến tay của người ưu tú nhất mà thôi. Phải đến khi Lý Giáng làm Tể tướng mới có thể đem toàn bộ đồ tốt trong gia tộc nắm vào tay.
Lý Huyên cùng Lý Sưởng cũng có cạnh tranh, nhưng dù sao cũng là một mẹ đẻ ra, còn là một văn một võ, cho dù một người đắc thế cũng không bỏ mặc người còn lại. Nhưng với Lý Diệp thì lại khó nói.
Tâm tư Vương Tuệ Lan đã suy nghĩ xong vài lượt, Gia Nhu vẫn còn đang đi tìm rượu trái cây của nàng, nhìn từ trên án đến dưới án.
Lý Diệp nắm tay nhỏ của nàng dưới tay áo, hỏi: “Đang tìm gì thế?”
“Ngươi có thấy ai động vào rượu trái cây của ta không?” Gia Nhu hỏi, “Vừa rồi rõ ràng ta còn thấy ở trên án.”
“Không được uống rượu.” Lý Diệp lời ít ý nhiều nói.
Gia Nhu nghe vậy liền biết là Lý Diệp giấu đi rồi, bất mãn nói: “Đó là rượu trái cây mà, uống vào sẽ không say. Cho ta nếm thử một chút thôi!” Từ khi gả về Lý gia, ngay cả bầu rượu nàng cũng không có sờ qua. Thiết nghĩ bây giờ là ăn tết, lại chỉ là rượu trái cây, uống một ít sẽ không sao, ai biết được Lý Diệp lại quản nghiêm như vậy.
Lý Diệp nghiêng đầu nhìn nàng, thái độ kiên quyết: “Chỉ cho phép uống trà.”
Gia Nhu thở dài, ngoan ngoãn nâng chén trà lên. Xong rồi, tiếp tục thế này thì sớm muộn nàng cũng bị Lý Diệp ăn đến gắt gao.