Chương 54: Tàng Châu (Dịch)

Đợi muộn một chút, Gia Nhu phái người đến nói với Vương Tuệ Lan rằng mình đến muộn, không thể xuống bếp giúp nàng. Vương Tuệ Lan lúc ấy đang kiểm kê đồ hôm nay mới mua, nghe xong liền cho người nọ lui.

Tỳ nữ Bảo Chi đứng bên cạnh nàng nói: “Xem ra quận chúa này cũng có chút nhãn lực. Hôm qua lúc ngài nói chuyện này với nàng, nô tỳ còn thật lo lắng nàng sẽ qua đây đấy.”

Vương Tuệ Lan đem sổ sách đối chiếu với một gánh thịt heo, lấy bút ghi lại, nghiêng đầu nói với nàng: “Tới cũng không sao cả, ta tự nhiên sẽ có việc giao cho nàng. Nhưng một quận chúa được nuông chiều từ bé thì làm sao mà hiểu được việc bếp núc chứ? Ở đây không được bao lâu liền tự trở về thôi. Nhưng nếu ta không gọi nàng, vào trong mắt Tứ đệ thì chính là đại tẩu ta không có lý lẽ.” Nàng kêu hai vú già đem đồ đã kiểm kê tốt dọn vào trong, rồi lại ngồi xuống bên dưới một cây đại thụ.

Bảo Chi vội vàng bưng nước đến cho nàng: “Vẫn là ngài thông minh, như vậy cho dù người khác hỏi tới cũng chỉ cho rằng nàng lười nhác chứ không phải là ngài không kêu nàng.”

“Phía bên nhị phòng không nháo nữa sao?”Vương Tuệ Lan lại mở sổ sách, thuận miệng hỏi.

“Còn có thể nháo cái gì nữa.” Bảo Chi khẽ cười nói, “Tứ phòng cho nàng một cái chủ ý, nàng liền coi nó như là cọng rơm cứu mạng. Dù sao nhà mẹ đẻ nàng bây giờ còn vinh quang như mấy năm trước sao? Binh quyền trong tay Vệ quốc công bị thánh nhân thu hồi, mấy huynh đệ lại không biết cố gắng, quả là phượng hoàng gặp nạn còn không bằng gà rừng. Đó là còn chưa nói đến mấy năm Vệ quốc công phủ đắc thế liền áp chế Nhị thiếu gia và Lý gia thế nào. Ngài không biết đâu, ngay cả lão gia cũng không bênh vực nàng.”

Vương Tuệ Lan nghiêng đầu liếc nàng một cái, Bảo Chi vội vàng cúi đầu: “Nô tỳ nói lỡ."

Vương Tuệ Lan khép lại sổ sách, cảm khái một tiếng: “Ngươi nói cũng không sai. Người trên thế gian này, bất kể là làm việc gì cũng đều có báo ứng. Năm đó phụ thân giết chết Hồ Cơ kia, mà ta đến tận bây giờ cũng không có hài tử, hẳn là nhân quả đi. Nhị phòng không đáng nhắc tới, nhưng ngươi xem tứ phòng đi, còn chẳng phải rất được sủng ái hay sao? Nếu nàng thật sự muốn tranh chấp. một hai năm nữa liền sinh hạ một đứa con vợ cả, vị trí nội trợ này của ta nói không chừng cũng phải giao cho nàng rồi.”

Bảo Chi khịt mũi coi thường: “Nàng có bản lĩnh quản sao? Nô tỳ thấy quận chúa kia cũng chỉ là cái bình hoa, chỉ biết nũng nịu lấy lòng nam nhân, không có gì lợi hại hết.”

“Ngay cả một người thanh lãnh như tứ đệ mà bây giờ có lúc nào rời mắt được khỏi nàng đâu, như vậy còn không tính là lợi hại? Ngươi đừng chỉ thấy lang quân ngày thường kính trọng ta, đối xử với ta cũng không tồi, thực tế tâm của hắn không ở trên người ta. Nhưng tứ đệ đối với Gia Nhu lại hoàn toàn không giống vậy.”

Bảo Chi cũng chỉ là một tỳ nữ, thế nên không hiểu được, liền hỏi: “Cho dù là vậy thì Tứ thiếu gia bất quá cũng mới vừa thi đậu tiến sĩ, thân thể lại ốm yếu, trước nay trong nhà đều không ưa hắn. Phía trên còn có Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia chống đỡ gia nghiệp, lão gia sao có thể coi trọng hắn chứ?”

Vương Tuệ Lan thổi thổi ly nước ấm: “Tầm nhìn của ngươi còn quá hẹp. Ngươi đừng quên rằng Tứ đệ khi còn nhỏ đã từng danh chấn Trường An, thậm chí còn xuất sắc hơn nhị đệ. Sau này hắn lấy cớ đi chữa bệnh để trốn ra ngoài mới không ai chú ý hắn nữa. Mà nhị đệ thi ba năm mới trúng cử, thế nhưng hắn chỉ thi có một lần liền đỗ ngay. Hơn nữa, thai trong bụng Lưu Oanh cũng là hắn phát hiện ra đầu tiên. Người như vậy, ngươi có thể cho rằng hắn đơn giản sao? Chuyện sau này, không ai có thể nói trước được gì cả.”

Bảo Chi líu lưỡi, huyện chủ xưa nay vẫn là người thông tuệ nhất Vương gia. Tuy rằng tạm thời Bảo Chi còn không nhìn ra cái gì nhưng huyện chủ đã nói như vậy, hẳn cũng có lý do của nàng. Xem ra về sau cũng nên lưu ý động tĩnh của tứ phòng nhiều hơn mới được.

“Ta kêu ngươi đi thỉnh Mạc đại phu tới, như thế nào đã thỉnh mấy tháng mà vẫn chưa thấy người đâu?” Vương Tuệ Lan lại hỏi. Theo lý thuyết, nàng cũng Lý Huyên mỗi tháng chung phòng cũng không ít, thân thể cũng không có khuyết điểm lớn, các phương thuốc cổ truyền cũng lôi ra dùng hết, như thế nào mà đã mấy năm rồi vẫn chưa có hoài thai? Nàng biết việc này không thể gấp gáp, đều tùy ý trời. Nhưng sau khi Mộc Gia Nhu gả vào, nàng quả thực cảm giác được nguy cơ.

“Mạc đại phu kia nổi tiếng khó thỉnh, gần đây hắn ở chữa trị ở điều dưỡng bệnh phường, ngay cả bóng người cũng không thấy đâu. Lúc trước Thành Quốc công phủ còn phái người đến tam thôi tứ thỉnh mà còn không thỉnh được hắn đâu.” Bảo Chi bẹp miệng, ủy khuất nói.

Vương Tuệ Lan nhẹ nhàng đặt cái ly xuống: “Tiếp tục thỉnh, bất luận là phải dùng đến biện pháp nào cũng phải mời hắn tới. Mạc đại phu lúc còn ở thái y viện đã nổi danh khắp thiên hạ, học trò của hắn đều vào được Thượng Dược Cục, nhất định hắn có thể giúp ta hoài thai.”

Lúc này, một vú già hoang mang rối loạn chạy tới, ghé vào tai Vương Tuệ Lan thấp giọng bẩm báo hai câu.

“Phu nhân giữ nàng lại?” Mày đẹp của Vương Tuệ Lan hơi chau, khẩu khí lạnh lẽo.

Vú già phía sau lưng lạnh cả người: “Ban đầu là phu nhân nói cuối năm rồi, nhất định phải gặp nàng, lão thân cũng chỉ có thể dẫn người qua. Hiện tại, phu nhân muốn giữ người, lão thân cũng không thể cưỡng chế đem người đi. Ngài nói xem nên làm gì bây giờ?”

“Ngươi tùy tiện bịa ra cái cớ rồi đem nàng về.” Vương Tuệ Lan nói xong, lại giơ tay nói, “Thôi, hôm nay mọi người trong nhà đều tụ họp, không cần nháo đến khó coi, cứ để nàng ở nơi đó đi, đỡ khiến người ta hiểu lầm là ta khắt khe với nàng.”

Vú già vâng lệnh lui xuống, Bảo Chi vội vàng nói: “Ngài không sợ tiểu thư ở bên ngoài nói loạn sao?”

Vương Tuệ Lan vịn Bảo Chi đứng dậy, nhếch khóe miệng: “Nàng có thể nói cái gì chứ? Ta là không cho nàng ăn hay không cho nàng mặc? Vị ở Bắc viện kia bất quá cũng chỉ là mẹ kế, nói nàng muốn quản chuyện của đại phòng chúng ta, nàng dám sao?” Khẩu khí của nàng chứa vài phần khinh miệt, “Dù sao chuyện đứa bé kia nói cũng không có ai tin.”

“Ngài nói đúng.” Bảo Chi nịnh nọt, “Phu nhân ngay cả Nhị thiếu phu nhân cũng không dám đắc tội, vậy thì càng không dám đắc tội ngài đi. Ngài là ai cơ? Có Võ Ninh hầu phủ, Thành Quốc công phủ, còn có Vi Quý phi chống lưng cho ngài, so với Nhị thiếu phu nhân thì ngài mạnh hơn nhiều.”

Vương Tuệ Lan hơi hất cằm: “Đừng nói đến những chuyện này nữa, thu xếp tiệc tối nay thật tốt mới là việc nên làm.”

*

Lý Diệp bị Lý Giáng gọi vào thư phòng, Gia Nhu đành một mình đi thỉnh an Trịnh thị. Nàng để ý thấy Trịnh thị chỉ có hai ba bộ quần áo mặc đi mặc lại liền lệnh cho Ngọc Hồ đến nhà kho chọn một ít tơ lụa chất lượng rồi cùng nhau mang qua.

Trịnh thị bình thường không trang điểm, trâm trên đầu đa số cũng là trâm bạc, trong phòng cũng bài trí đơn giản. Gia Nhu vốn tưởng rằng tính nàng tiết kiệm, sau lại vô tình nghe Thu Nương nhắc tới mới biết được Trịnh thị đem phần lớn tiền tiêu vặt của mình đi trợ cấp nhà ngoại, còn lén đem đồ mình thêu thùa đi bán, trong tay thật sự là không có tiền.

Nàng cũng không dám hỏi Lý Diệp, chỉ cảm thấy bà mẫu này rõ ràng là phu nhân tướng gia, lại ngay cả Liễu di nương trong vương phủ ngày trước cũng không bằng. Nàng chỉ lớn hơn Thôi thị vài tuổi, mà nhìn cứ như lớn hơn mười mấy tuổi vậy.

Tới viện của Trịnh thị, nàng quả nhiên lại mặc kiện váy đàn sắc thêu phúc văn. Trong số xiêm y của nàng, bộ này cũng xem như là tốt nhất rồi. Lý Tâm Ngư ngồi bên người Trịnh thị, búi tóc tên bên, mặc một chiếc áo màu hồng đào thêu lăng vân, tay áo lỡ, phối với chiếc váy dài eo cao, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm mỹ lệ động lòng người. Trịnh thị nắm tay nhỏ của nàng, cùng nhau nói chuyện, nhưng nhìn nàng thế nào cũng không thấy vui vẻ.

Thấy Gia Nhu đến, Trịnh thị liền sai Tô Nương mai Lý Tâm Ngư ra ngoài ăn điểm tâm. Lúc Lý Tâm Ngư đi qua Gia Nhu liền liếc nhìn nàng một cái, nhưng rồi vẫn cúi đầu đi theo Tô Nương ra ngoài.

Gia Nhu nhịn không được hỏi: “Mẫu thân, đứa nhỏ này dường như có tâm sự gì đó.”

Trịnh thị nói: “Ngươi đừng để vẻ ngoài của nàng lừa gạt, nàng là một con quỷ tâm tư đấy. Trước kia nàng nói với Đại Lang là mẫu thân nàng đối xử với nàng không tốt, nhưng nào có việc này chứ? Nắm trước do nàng hư hỏng, đem Ngọc Quan Âm do Vi Quý phi trong cung ban cho huyện chủ đập nát. Huyện chủ bất quá chỉ phạt nàng quỳ một canh giờ, nàng liền khóc sướt mướt. Đại Lang không biết ngọn nguồn sự việc liền lớn tiếng với huyện chủ một trận, sau mới biết được nguyên do. Đứa trẻ này tâm tư mẫn cảm, lại không chịu quản giáo, nếu nàng có nói cái gì thì ngươi cũng đừng nên tin.”

Gia Nhu vốn tưởng rằng Vương Tuệ Lan ngược đãi Lý Tâm Ngư nên Lý Tâm Ngư mới muốn nàng cứu. Nhưng nghe Trịnh thị nói như vậy, mọi chuyện có lẽ không giống như nàng nghĩ. Chẳng lẽ là do nàng đa tâm? Đứa bé kia chỉ là muốn được người khác chú ý tới nên mới cố tình tỏ ra đáng thương như vậy?

Nàng lại kêu Ngọc Hồ đem vải dệt đưa cho Trịnh thị: “Ta chọn cho ngài mấy cuộn vải, ngài xem xem có thích không.”

Trịnh thị vốn đang uống trà, nhìn đến mấy cuộn vải Ngọc Hồ mang đến đều là tơ lụa tốt nhất, nhịn không được mà mở to hai mắt: “Ngươi làm gì vậy? Ta quang năm suốt tháng không ra khỏi cửa, không dùng đến những thứ này đâu. Ngươi cứ giữ lại mà may cho mình mấy bộ xuân thường đi.”

“Mẫu thân, màu sắc của vải này hơi thâm, hợp với ngài hơn. Mẹ ta thường nói, nữ nhân không nên bạc đãi chính mình. Ngài may cho mình mấy bộ quần áo mới, chính mình cũng cảm thấy vui vẻ, nói không chừng còn có thể khiến phụ thân nhìn ngài bằng con mắt khác.” Gia Nhu cười nói.

Nghĩ kĩ lại thì từ lúc nàng gả qua đây, Trịnh thị cũng chưa hề làm khó nàng. Tuy lần trước, Trịnh thị nói phải nạp thiếp cho Lý Diệp, còn đưa cho nàng Hồi Xuân Đan, nhưng cũng chỉ là muốn giúp phu thê bọn họ gia tăng tình cảm.

Trịnh thị nghi xong lời nàng nói, biết đây là một phen hảo ý của nàng, liền nâng một bàn tay lên ấn ở trên nửa mặt mình, vô cùng cảm khái. Nàng vất vả lắm mới nuôi lớn được một đôi nhi nữ, thanh xuân tươi đẹp cũng cứ thế mà trôi qua, bây giờ cũng đã là một bà thím trung niên. Nàng vẫn luôn sống vì người khác, vì nhi nữ, vì nhà mẹ đẻ, trước nay đều không có nghĩ tới chính mình.

Cẩn thận mà ngẫm lại, từ sau khi nàng gả đến Lý gia, Lý Giáng lúc nào cũng nhìn nàng bằng nửa con mắt. Nghe nói, Quách thị là một đại mỹ nhân, cho nên Lý Giáng chẳng qua cưới nàng về chẳng qua là để chăm sóc cho hai đứa con vợ cả, căn bản là không có cảm tình. Gia Nhu vừa nói như vậy, tâm của Trịnh thị liền rung lên, thật muốn xem bộ dáng của Lý Giáng bị dọa nhảy dựng lên như thế nào.

Gia Nhu lại nói tiếp: “Da của ngài rất trắng, nếu mặt một bộ đồ màu sắc tươi sáng một chút nhất định sẽ rất đẹp. Nếu đeo thêm một ít trang sức bằng vàng cùng vòng ngọc thì càng thêm ung dung hoa quý. Hay là gia yến đêm nay, ngài thử một chút xem?”

Trịnh thị biết mắt thẩm mỹ của Gia Nhu rất tốt, mỗi ngày nàng tới thỉnh an đều ăn mặc vô cùng xinh đẹp. Vô luận là màu sắc đoan trang hay tươi trẻ, nàng mặc lên đều vô cùng đẹp, khó trách nhi tử lại mê luyến nàng như vậy.

Gia Nhu ngồi lại một lúc liền cáo từ với Trịnh thị.

“Quận chúa, trên đời này quả thật khó mà tìm được con dâu tốt như ngài đấy.” Ngọc Hồ thở dài, “Lần trước phu nhân còn định cho Tứ thiếu gia nạp thiếp đấy, sao ngài có thể không chút so đo vậy chứ?”

“Ta đây là đang lấy lòng nàng, khiến nàng ngượng ngùng vì nói ra lời kia.” Gia Nhu nói, “Ngọc Hồ, ta trước kia cảm thấy nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Nam nhân nào trên đời mà chẳng như vậy? Ngay cả cha, không phải cũng có Liễu di nương sao. Nhưng sau khi ở chung với hắn, ta lại phát hiện ra mình không có rộng lượng như vậy, ta không muốn hắn có nữ nhân khác. Ngươi nói xem, có phải ta quá ích kỉ hay không?”

“Như thế nào lại vậy chứ? Theo nô tỳ thấy, Tứ thiếu gia là rất thích ngài. Ngài càng hẹp hòi với hắn, hắn lại sẽ càng cao hứng hơn. Thế nên ngài chỉ cần quản hắn thật chặt, không cho nữ nhân khác bắt được cơ hội là tốt rồi.” Ngọc Hồ nhếch khóe miệng nói.

Gia Nhu lấy ngón tay chọc trán của nàng: “Nha đầu nhà ngươi, miệng lưỡi càng ngày càng linh hoạt. Bình thường cũng toàn khi dễ Vân Tùng, nhanh mồm dẻo miệng như vậy, hắn làm sao đấu lại ngươi?”

Ngọc Hồ thè lưỡi: “Là hắn tay chân vụng về. Tứ thiếu gia thông minh như vậy, sao lại có một tùy tùng vụng về như hắn chứ?”

Gia Nhu biết Vân Tùng không phải là trì độn, chỉ là tính tình hắn tốt, thấy Ngọc Hồ là tỳ nữ bên người nàng nên mới không so đo thôi. Hơn nữa, có vẻ như Vân Tùng quả thật có chút yếu ớt, lần trước Lý Diệp kêu hắn dọn một chậu hoa đến thôi mà hắn làm xong thì cũng thở không ra hơi.

Khi các nàng sắp ra khỏi viện thì lại thấy Lưu Oanh đứng trước mặt Lý Tâm Ngư, giống như đang quở trách nàng. Nhìn thấy Gia Nhu bước đến, Lưu Oanh lập tức thay đổi sắc mặt, cười hàn huyên: “Quận chúa, vài ngày rồi không thấy ngài.”

Ta nàng vô tình cố ý mà vuốt ve bụng mình, khuôn mặt càng ngày càng đẫy đà, trên thân khoác một bộ lông cừu càng thêm ra dáng quý phụ nhân. Chỉ là tươi cười của nàng không chạm đến đáy mắt.

Gia Nhu thấy hốc mắt Lý Tâm Ngư ửng đỏ, liền hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Lưu Oanh giành nói trước: “Không có gì quan trọng hết. Đứa nhỏ này vừa rồi chạy tới, thiếu chút nữa đụng vào bụng ta, ta nhắc nàng về sau để tâm một chút. Không còn việc gì nữa, ngươi đi chơi đi.” Vừa nói, nàng còn vừa làm bộ thân mật mà xoa đầu Lý Tâm Ngư.

Lý Tâm Ngư né ra, nhíu mày nhìn nàng: “Ngươi vừa nói sẽ đi nói cho mẫu thân, còn muốn ta phải xin lỗi ngươi. Ta không nói, ngươi sẽ không cho ta đi.”

Lưu Oanh liếc Gia Nhu một cái, tươi cười phai nhạt vài phần: “Ta là cho ngươi đi chơi, đứa nhỏ này sao còn chưa chịu đi?”

Lý Tâm Ngư cảm thấy nữ nhân này lật mặt còn nhanh hơn lật sách, mình nhất định phải cách thật xa nàng mới tốt, nghĩ vậy liền chạy ra chỗ khác.

Lưu Oanh thấy nàng chạy xa rồi mới nói với Gia Nhu: “Quận chúa đến chỗ của phu nhân thỉnh an sao? Sao lại không ngồi lại một lát nữa mà đã rời đi rồi.”

Gia Nhu vốn không thích Lưu Oanh, cho nên khẩu khí thực lãnh đạm: “Phòng của ta còn có việc.” Nàng bước qua người Lưu Oanh, Lưu Oanh đột nhiên nhẹ giọng nói: “Nghe nói là ngươi đưa ra chủ ý cho Nhị thiếu phu nhân, nói rằng ta phải sinh được nam hài mới đồng ý cho ta vào cửa làm thiếp?”

Gia Nhu dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, khẩu khí vừa rồi của nàng giống như là của một người khác vậy. Lưu Oanh bắt lấy tay Gia Nhu, kéo nàng qua, tiếp tục nói: “Vì sao phải xen vào việc của người khác như vậy? Ta cùng ngươi là nước sông không phạm nước giếng, ngươi giúp Quách Mẫn giúp đỡ ta, đã từng nghĩ tới hậu quả hay chưa?”

Sức lực của nàng rất lớn, bóp đến Gia Nhu cảm thấy đau đớn. Vốn là nàng có thể phất tay đẩy ra, nhưng nàng sợ tổn thương đến hài tử nên chỉ nói: “Buông tay.”

Lưu Oanh nhất định không buông, ngược lại càng thêm dùng sức, niết đến xương cốt của Gia Nhu cũng muốn nứt ra.

“Lớn mật, ngươi còn không chịu buông tay!” Ngọc Hồ quát lớn, tiến lên bắt lấy tay Lưu Oanh. Lưu Oanh lại giống như chỉ chờ điều này, lập tức lảo đảo, mấy tỳ nữ cùng vú già vừa vặn tiến vào, vội vàng đỡ lấy nàng. Lưu Oanh sợ hãi nói: “Các ngươi đừng để chuyện này lộ ra ngoài, không liên quan gì đến quận chúa hết, đều là do bản thân ta bất cẩn.”

Nàng không nói liền không sao, nhưng lại nóng lòng giúp Gia Nhu rửa oan thế này quả thật giống như kẻ yếu sợ cường quyền, lập tức khiến người ta động lòng trắc ẩn. Vú già bên người nàng vội nói: “Quận chúa, chúng ta đều thấy hết rồi. Dù cho Lưu thiếu phu nhân có ngàn sai vạn sai thì cũng là người có thai. Sao ngài lại để cho tỳ nữ đẩy nàng chứ?”

“Các ngươi nói hươu nói vượn cái gì! Rõ ràng là tự nhiên nàng nắm tay quận chúa không buông, ta còn chưa kịp kéo nàng ra, là chính nàng….” Ngọc Hồ còn muốn biện giải, Gia Nhu lại dùng ánh mắt bảo nàng không cần nói nữa. Lưu Oanh chính là cố ý để người khác thấy một màn như vậy, ở đây có ba người, hai người các nàng lại là chủ tớ, càng giải thích càng khiến người ta nghi ngờ thôi.

Lưu Oanh dựa vào ngực vú già, không dám nhìn Gia Nhu, còn liên thanh nói các nàng mau rời đi. Vú già an ủi nàng, sai người đi tiền viện thỉnh Lý Sưởng lại đây.

Phụ tử Lý Giáng bốn người còn đang ở nhà chính viết bùa đào, mỗi người viết một bộ, sau đó mới chọn ra bộ tốt nhất treo ở cửa. Mọi năm đều như thế, chẳng qua năm nay có thêm Lý Diệp.

Lý Giáng đã viết xong từ lâu, ngồi nhìn ba con trai đang viết, tò mò đi qua nhìn. Nét chữ thư pháp của Lý Huyên cứng cáp, nhưng thiếu phần khí khái. Lý Sướng quá đặt nặng tự cốt, thiếu đi vài phần khí phách thiết họa ngân câu.

Hắn đi đến bên người Lý Diệp, ánh mắt hơi sáng lên, vuốt râu nói: “Chữ của Tứ Lang là đẹp nhất. Ngày mai liền lấy bùa đào của hắn treo lên đi.”

Lý Huyên cùn Lý Sưởng nghe xong đều cảm thấy không phục. Người nghiêm khắc như phụ thân làm sao có thể dễ dàng khen người khác. Hơn nữa, chỉ là một con ma ốm viết thư pháp, có thể đẹp đến mức nào chứ? Bọn hắn liền đi đến trước án của Lý Diệp xem, sau khi thấy rõ tự hắn viết, đều lắp bắp kinh hãi. Hắn chính là viết “Loan tường phượng chứ chúng tiên hạ, san hô bích thụ giao chi kha”, đây vốn là dung thạch cổ, dùng đầu bút lông kỳ lệ mà viết ra những nét chữ tưởng động mà không động, mà hắn lại vô cùng thuần thục áp dụng kỹ xảo này.

Lý Diệp đặt bút xuống, thần sắc đạm nhiên, không màng hơn thua.

Tay Lý Sưởng trong tay áo nắm chặt thành quyền, vừa muốn mở miệng lại bị Lý Huyên đè lại bả vai, lắc đầu. Từ nhà chính đi ra, Lý Sưởng hỏi: “Đại ca, huynh vừa rồi vì sao không cho ta nói?”

“Ngươi không nhìn ra sao? Hắn đã trở lại.” Lý Huyên sâu kín mà nói.

“Cái gì đã trở lại?” Lý Sưởng nhíu mày.

“Lúc trước tại sao hắn rời khỏi nhà, ngươi hẳn là biết rõ ràng nhất. Hiện tại hắn đã trở lại, hơn nữa còn minh bạch nói cho chúng ta biết, chỉ cần hắn muốn, không có gì mà hắn không làm được. Nhị đệ, ngươi nên chấp nhận hiện thực đi.” Lý Huyên lắc đầu nói.

Tay Lý Sưởng nắm trong tay áo cũng vang lên tiếng kêu của xương: “Hắn thì coi là cái gì chứ…..”

“Nhị đệ!” Lý Huyên cảnh cáo nhìn hắn một cái, “Chuyện Lưu Oanh đã chọc giận đến phụ thân. Tuy ngoài mặt hắn không nói gì nhưng trong lòng đã bất mãn với ngươi. Nếu ngươi cứ vô cớ đi sinh sự trước mặt hắn, hắn thật sẽ không quở trách ngươi sao? Hôm nay là trừ tịch, ngươi để ta yên tĩnh chút đi.” Nhị đệ này của hắn, ngày thường cũng là một người vô cùng khôn khéo, nhưng chỉ cần đụng tới Lý Diệp liền hoàn toàn mất hết lý trí.

Hai người đang nói chuyện thì có một tùy tùng chạy đến trước mặt Lý Sưởng: “Nhị thiếu gia, hậu viện truyền đến tin tức nói Lưu thiếu phu nhân hình như bị động thai khí ở chỗ phu nhân, ngài mau đến xem một chút đi.”

Lý Huyên cùng Lý Sưởng đều cả kinh, hai người đồng thời đi đến hậu viện.

Lưu Oanh được đỡ vào nhà chính của Trịnh thị, Trịnh thị ngồi bên người nàng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Vú già bên người Lưu oanh liếc nhìn quận chúa một cái, nói: “Lưu thiếu phiêu nhân ở trong viện xảy ra xung đột với quận chúa, tỳ nữ của quận chúa liền đẩy nàng, không biết có động thai khí hay không.”

Trịnh thị cả kinh, ngẩng đầu nhìn Gia Nhu, Gia Nhu thần sắc lại trấn định tự nhiên. Trịnh thị lại nói với Lưu Oanh: “Có phải có hiểu lầm gì không? Tỳ nữ của quận chúa sao có thể vô cớ mà đẩy ngươi?”

“Phu nhân.” Lưu Oanh lôi kéo ống tay áo Trịnh thị, “Ngài đừng nghe các nàng nói bậy, là do ta bất cẩn, thật sự không liên quan đến quận chúa.”

“Mấy người chúng ta đều tận mắt nhìn thấy, sao có thể là giả?” Vú già không cam lòng mà nói thầm một câu. Lưu Oanh trách mắng: “Ngươi đừng nói nữa! A….. Đau quá.” Nàng ấn bụng, sắc mặt tái nhợt, trán ứa ra mồ hôi lạnh.

Trịnh thị vội vàng kêu người thỉnh đại phu tới, lại đỡ Lưu Oanh nằm lên giường. Lý Giáng vô cùng coi trọng đứa nhỏ này, ngàn lần dặn dò không thể để xảy ra sơ xuất gì.

Một lát sau, Lý Huyên, Lý Sưởng cùng Vương Tuệ Lan đều chạy tới. Lý Sưởng nhìn thấy bộ dáng Lưu Oanh nhu nhược ủy khuất như vậy, trong lòng liền bạo khởi, giận không thể át hỏi: “Đến tột cùng chuyện này là như thế nào!”

Vú già liền đem sự tình nói cho Lý Sưởng, Lý Sưởng liền đi đến trước mặt Gia Nhu, thấy Gia Nhu lạnh lùng nhìn hắn, hắn giơ tay liền cho Ngọc Hồ một cái tát: “Tiện tỳ nhà ngươi!”

Ngọc Hồ rốt cuộc cũng chỉ là hạ nhân, vội vàng quỳ trên mặt đất, kiên cường nói: “Không biết nô tỳ làm sai điều gì?”

“Ngươi còn dám giảo biện? Người đâu, đem tiện tỳ này kéo ra ngoài, dùng loạn côn đánh chết!” Lý Sưởng ra lệnh.

“Chậm đã. Ngọc Hồ là người của ta, xử trí định đoạt thế nào cũng là do ta, chỉ sợ nhị ca lần này không thể xen vào.” Gia Nhu che ở trước mặt Ngọc Hồ.

Lý Sưởng duỗi tay chỉ vào nàng: “Mộc Gia Nhu, cho dù ngươi là quận chúa thì cũng là con dâu Lý gia. Ta là huynh trưởng của ngươi, sao ngươi có thể rắp tâm hãm hại hài nhi của ta?”

“Nhị ca cũng đã nói ta là con dâu của Lý gia. Nếu ta hại nàng thì ta có chỗ nào tốt? Đôi tay này của ta từ nhỏ đã kéo cung kỵ mã, sức lực không hề nhỏ. Nếu ta thật muốn hại nàng, nàng còn có thể êm đẹp ngồi đây mà khóc lóc sao? Ta vốn không có động đến một ngón tay của nàng, mà Ngọc Hồ cũng thế.” Gia Nhu từng câu từng chữ nói rõ ràng.

Vương Tuệ Lan ở bên cạnh nói: “Có phải là do chuyện của Nhị đệ muội nên các ngươi mới nổi lên tranh chấp?”

Gia Nhu nhìn nàng một cái. Hay cho một Vương Tuệ Lan bất động thanh sắc mà bỏ đá xuống giếng, hẳn là ngày thường mình vẫn còn xem thường nàng. Trong nhà ai mà không biết, Quách Mẫn là do Gia Nhu khuyên bảo nên mới ra được chủ ý trước không cho Lưu oanh qua cửa, mới bình ổn được một hồi phong ba kia. Trong mắt người ngoài, Gia Nhu hẳn là đứng về phía Quách Mẫn, không ưa gì Lưu Oanh nên khả năng động thủ cũng rất cao.

Vương Tuệ Lan chí công vô tư mà nói: “Đệ muội nhìn ta như vậy là có ý gì? Ngươi là quận chúa, nhà này quả thật không có người dám động vào ngươi. Nhưng trọng bụng Lưu Oanh có hài tử, phụ thân cũng vô cùng coi trọng nó, chuyện này chúng ta phải nói cho rõ ràng mới được.”

“Các ngươi ở chỗ này nhốn nháo cái gì!” Bên ngoài truyền đến tiếng quát lớn của Lý Giáng, trong phòng lập tức an tĩnh lại, tất cả mọi người đều đứng lên.

Sau Lý Giáng là đến Lý Diệp tiến vào. Lý Giáng đi thẳng đến chủ vị, ngồi xuống, chau mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Diệp đi đến bên người Gia Nhu, đem nàng ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: “ Chiêu Chiêu, có ta ở đây, ngươi không cần sợ hãi.”

Gia Nhu rúc vào trong ngực hắn, vừa rồi bị Lý Sưởng làm khó cũng không cảm thấy gì, thế mà Lý Diệp vừa đến bảo hộ nàng, nàng lại cảm thấy trong lòng chua xót. Nàng không sợ bị oan uổng, kiếp trước nàng cũng từng trải qua mùi vị bị chúng bạn xa lánh, trải qua cực hình ngũ mã phanh thây. Nàng còn tưởng không có gì có thể khiến nàng chùn bước nữa. Nhưng Lý Diệp vừa đến, cái gì cũng không hỏi, đã bày ra tư thế bảo vệ nàng. Điều này chứng tỏ rằng hắn tín nhiệm nàng vô điều kiện.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy, bản thân mình không nhất thiết phải kiên cường như vậy, chỉ cần trốn trong ngực hắn, mọi chuyện cứ giao hết lại cho hắn là được rồi.

Lý Diệp thấy hốc mắt nàng đỏ ửng, lạnh lùng nhìn về phía Lý Sưởng, lại nhìn đến Lưu Oanh đang nằm trên giường, nói: “Ta rất hiểu cách làm người của Gia Nhu, ngày thường nàng đều dạy bảo hạ nhân rất hợp đạp lý, tuyệt sẽ không đi làm khó một người đang có thai. Nếu các ngươi đã nói là tỳ nữ của nàng đẩy Lưu Oanh, khiến Lưu Oanh động thai khí, vậy thì không bằng chúng ta mời Mạc đại phu am hiểu về khoa sản nhất thành Trường An đến, vừa hỏi liền sẽ biết nguyên do ngay.”

Vương Tuệ Lan nghe hắn nói muốn thỉnh Mạc đại phu tới, lập tức nói: “Tứ đệ, Mạc đại phu y thuật cao siêu quả không sai, nhưng Thành Quốc công phủ đã thỉnh hắn ba tháng mà hắn còn không đến, hiện tại sao có thể thỉnh được hắn…..”

“Những việc này không cần đại tẩu nhọc lòng.” Lý Diệp nhìn Lưu Oanh, “Mạc đại phu bắt mạch vô cùng chuẩn, còn có thể nhìn ra nguyên nhân bị động thai khí. Nếu Lưu Oanh thật sự động thai khí liền không nói, nhưng nếu nàng có ý bịa chuyện, khiến gia trạch không yên, thỉnh phụ thân làm chủ, đuổi nàng đi.”

Lý Giáng nhíu mày nói: “Nhất định phải nháo đến như vậy sao?”

Lý Sưởng cảm thấy buồn cười: “Lý Diệp, nữ nhân của ngươi là quận chúa thì có thẻ đem nữ nhân và hài tử của ta làm bậy sao? Rõ ràng là do nàng làm sai, nhưng qua miệng ngươi sao lại là Lưu Oanh sai rồi? Ngươi cho rằng mọi người ở đây đều mù sao?”

Lưu Oanh không biết vị Mạc đại phu kia có lợi hại như vậy thật không, chỉ cần bắt mạch là biết chân tướng sự tình. Nàng tới bây giờ cũng chỉ muốn giáo huấn Mộc Gia Nhu một chút, thuận tiện khiến Lý Diệp cảm thấy đây là một nữ nhân tâm địa độc ác. Nhưng nàng không nghĩ tới Lý Diệp cư nhiên lại tín nhiệm Gia Nhu như vậy, không hề hoài nghi chút nào.

“Tướng gia! Tiện thiếp chưa bao giờ nói là do quận chúa làm, đều là mấy người kia lắm miệng nhiều chuyện, càng chưa bao giờ nghĩ sẽ kinh động đến ngài. Đây đều là hiểu lầm, thỉnh ngài làm rõ.” Lưu Oanh chống tay lên giường, cúi đầu nói.

Lý Huyên cũng nói: “Từ khi ta tiến vào cũng không nghe được nàng nói một câu rằng quận chúa sai. Là do nhị đệ quá nóng giận, đánh tỳ nữ của quận chúa. Quận chúa cũng không có tổn thương gì, Tứ đệ không cần phải chuyện bé xé ra to.”

“Lang quân, ngài đừng truy cứu nữa được không? Ta thật sự không sao cả.” Lưu Oanh càu xin Lý Sưởng. Nhưng Lý Sưởng lại không chịu được khi thấy bộ dáng ủy khuất vì toàn cục của nàng, rõ ràng là bản thân động thai khí mà vẫn muốn bảo vệ người khác, thật sự quá thiện lương.

Trong phòng lâm vào giằng co, lúc này Trịnh thị nhỏ giọng nói một câu: “Vậy rốt cuộc là có thỉnh Mạc đại phu nữa hay không?”

“Thật sự không cần! Ta trở về nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Lưu Oanh vội vàng nói. Lý Sưởng còn muốn nói tiếp, Lưu Oanh liền lôi kéo tay áo hắn, không biết là cùng hắn nói cái gì, Lý Sưởng liền không tiếp tục kiên trì nữa.

Lý Giáng nhìn về phía Lý Diệp: “Tứ Lang, ngươi nói thế nào?”

Gia Nhu cũng ngẩng đầu nhìn Lý Diệp, nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng chỉ cần hắn tin tưởng là đủ rồi, Lưu Oanh có như thế nào thì nàng cũng không muốn quan tâm nữa. Hơn nữa, quả thực Lưu Oanh không hề ở trước mặt mọi người nói ra một câu nàng không phải, hơn nữa còn hoài hài tử của Lý Sưởng, cho nên Lý Giáng cũng cố kỵ vài phần. Cùng lắm thì cũng chỉ phạt được vú già bên người nàng lắm miệng, còn nàng chỉ là quản giáo không nghiêm.

Lý Diệp minh bạch ý tứ của nàng. Thật ra vừa rồi hắn cũng chỉ là hù dọa Lưu Oanh, cho dù Mạc đại phu là chân thần cũng không thể bắt mạch là có thể nhìn ra nguyên nhân động thai khí. Hắn nói với Lý Giáng: “Phụ thân, nể mặt hài tử, chuyện này liền cho qua đi. Nếu Lưu Oanh đã nói là hiểu lầm, nhị ca lại không hỏi rõ trắng đen mà đánh tỳ nữ của Gia Nhu, vậy thì ta cũng muốn xử trí người bịa đặt sinh sự kia. Người đâu, đem vú già vừa rồi lắm miệng kéo xuống đi.”

Mọi người đều cảm thấy Lý Diệp quá khác trước. Trước đây, hắn an an tĩnh tĩnh, là một người không tranh đua, rất dễ bị người khác bỏ quên. Nhưng hiện tại hắn khí thế áp người, khẩu khí cường ngạnh, còn lộ ra vài phần đáng sợ. Kỳ thật trong số ba người con vợ cả, người giống Lý Giáng nhất chính là hắn.

Vú già bên cạnh Lưu Oanh nghe xong, vội vàng quì xuống: “Những gì lão thân nói đều là sự thật, quả thực không hề bịa đặt!”

“Phụ thân!” Lý Sưởng kêu một tiếng. Lý Giáng giơ tay nói: “Kéo xuống đi, kẻ nháo đến nội trạch không yên như vậy còn giữ lại làm gì? Ngươi cũng không cần nhiều lời nữa.”

Vú già kia lớn tiếng xin tha nhưng cuối cùng vẫn bị mấy người kéo đi. Lý Giáng đứng dậy nói: “Nhị Lang đỡ Lưu Oanh trở về nghỉ ngơi, việc này dừng ở đây. Sau này đều an phận một chút, không cần lại gây chuyện thị phi.” Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Lưu Oanh một cái rồi khoanh tay rời đi.

Lý Diệp cùng đi ra ngoài, nói: “Phụ thân, sau khi tiệc tối kết thúc, ta muốn dẫn Gia Nhu ra ngoài một chút.”

Lý Giáng còn tưởng hắn muốn nói đến chuyện của Lưu Oanh, lại nghe được không phải, mới giãn mày ra. Lý Giáng ở trong quan trường, lục đục đấu đá đã sớm nhìn quen, thủ đoạn của phụ nhân hậu trạch nhiều ít thì hắn cũng nhìn ra điểm mấu chốt. Lưu Oanh rất cao minh, miệng vẫn ngậm chặt không nói gì nhưng lại mượn được lời từ mấy hạ nhân. Tứ Lang che chở Mộc Gia Nhu, Nhị Lang che chở Lưu Oanh, xử trí thế nào thì anh em hai người đều sẽ không phục.

Việc hôm nay thật thật giả giả, Lý Giáng không muốn tiếp tục truy cứu nữa. Gia trạch không yên, anh em bất hòa, truyền ra ngoài thì chính là nề nếp gia đình của Lý gia bại hoại. Hắn chính là không có để một cái Lưu Oanh nho nhỏ này ở trong mắt, sai thêm người canh chừng nghiêm ngặt là được. Chờ sau khi sinh hài tử xong thì sẽ có biện pháp xử trí nàng. Tứ phòng mới bị ủy khuất, nói lên một chút yêu cầu thế này cũng hẳn là nên cho phép đi.

Lý Giáng đáp ứng: “Trên đường náo nhiệt, ngươi nên mang theo nhiều người một chút, còn phải nhớ trở về sớm.”