Trương Siêu Quần cho rằng là tiểu cô nương cố ý nói hắn còn trẻ như vậy, lập tức cười nói:
– Ừ..Chỉ Nhược nói như thế nào, thì cứ nghe như thế đó vậy! Bất quá muội sau này đừng có gọi huynh là tiểu ca ca nhé!
Chu Chỉ Nhược không hiểu hỏi:
– Tại sao? Huynh vốn là so với Chỉ Nhược tuổi lớn hơn không được bao nhiêu mà!
Trương Siêu Quần cười nói:
– Không tại sao, chỉ là nghe hơi khó chịu, nếu không muội gọi tên huynh là Trương Siêu Quần, còn không thì gọi ca ca cũng được, huynh không muốn có thêm tiếng “ tiểu…”
Ân, là nam nhân ai cũng đều không thích bị người khác gọi là “ nhỏ…” tin tưởng rằng quảng đại mọi người đều là như thế.
Chu Chỉ Nhược như hiểu mà không hiểu cứ gật gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn nói:
– Biết rồi ca ca, hì hì….rốt cuộc muội cũng biết tên của huynh rồi!
Trương Siêu Quần thấy buồn cười:
– Biết tên của huynh thì có cái gì trị mà phải cao hứng, thực sự là tiểu hài tử!
Nói xong Trương Siêu Quần nhẹ nhàng dùng tay ngắt lên một bên bầu má trắng mịn của Chu Chỉ Nhược, chạm vào làn da mềm mại thật là ấm áp….
Chu Chỉ Nhược mặt cười ửng đỏ một mảnh, nũng nịu nói:
– Muội cũng nói rồi, muội không phải là tiểu hài tử, làm sao huynh vẫn còn nói, muội tức giận nha!
– Biết rồi, Chỉ Nhược là đại cô nương, cũng có thể lập gia đình rồi! Được chưa?
Trương Siêu Quần thấy trên mặt Chu Chỉ Nhược chù ụ nhăn nhó, nên nói theo ý theo của nàng, hiện giờ nếu có cơ hội trêu chọc tiểu cô nương này, hắn sẽ không bỏ qua, đây chính là người hắn định sau này lấy làm vợ, nên phải nắm lấy trái tim nàng, trước tên Trương Vô Kỵ kia trong nguyên bản Ỷ Thiên…!
Vốn tưởng rằng Chu Chỉ Nhược sẽ nhảy lên phản bác, nhưng lần này tiểu cô nương mặt đỏ tới mang tai, giọng nói nhỏ như muỗi:
– Ca ca sau này có muốn Chỉ Nhược làm thê tử không vậy?