Chương 40: Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký 2019

Diệt Tuyệt sư thái dùng giọng mũi “hừ” một tiếng rồi nói tiếp:

– Giỏi thật! Lúc này mà các người còn tự nhịn là anh hùng hảo hán nữa ư? Các người muốn chết một cách nhanh chóng phải không? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế!

Nói xong, chỉ thấy Diệt Tuyệt sư thái rút trường kiếm khẽ rung động một cái, cổ tay của Kình Thọ đã bị chém đứt rời.

Không ngờ sắc mặt của y vẫn như thường, ha hả cười nói:

– Minh Giáo thay trời hành đạo, tế thế cứu dân, coi sự sống chết nhẹ như lông hồng, tặc ni muốn chúng ta khuất phục đầu hàng thì thực là ngu xuẩn!

Diệt Tuyệt sư thái càng tức giận thêm, liền múa kiếm chém thêm ba nhát nữa.

Lại có thêm ba tên Ma Giáo nữa đứng cạnh đó bị chém đứt bàn tay.

Đang muốn lại chém, Trương Siêu Quần liền nhảy đứng ra trước người Diệt Tuyệt sư thái, ngăn lại:

– Xin sư thái hạ kiếm lưu tình!

Diệt Tuyệt sư thái cau mày nói:

– Siêu Quần, ngươi không nên cản ta, đây là yêu ngiệt tà đồ, có chết đến mười lần cũng không cần phải thương hại.

Trương Siêu Quần vừa rồi mới chần chờ một chút, liền có năm người bị nàng chặt đứt cánh tay, cũng là bởi vì hắn không muốn cùng Diệt Tuyệt sư thái phát sinh xung đột, nhưng nếu lại không lên tiếng cứu giúp, những người này lại bị chém gãy mất cánh tay, xem như là thành phế nhân, cho nên cũng không nhớ tới điều gì nữa, nói :

– Sư thái, xin nể tình vãn bối, bỏ qua cho bọn họ đi!

Nhuệ Kim kỳ còn lại hơn hơn 50 người thấy hắn nhiều lần vì chính mình cầu xin, trong lòng kinh ngạc, rất là cảm kích, lúc này, có người nhẹ nhàng nói:

– Vị Võ Đang thiếu hiệp này, lúc giao thủ với chúng ta thì không chịu xuống tay ác độc, có đánh trúng thì chỉ là điểm huyệt đạo, nhưng không đã thương tính mạng huynh đệ chúng ta.

Diệt Tuyệt sư thái lúc này đã tức giận nói:

– Siêu Quần, ngươi không nên có tám lòng dạ đàn bà như thế, đám người đều là tà ma ngoại đạo, không đáng để thương hại.

Trương Siêu Quần cắn răng một cái, nói:

– Những người này mỗi người đều coi thường mạng sống bản thân đầy nghĩa khí, thật cứng rắn đúng là anh hùng hảo hán, làm sao có thể nói là tà ma ngoại đạo? Sư thái xin tha bọn họ đi!

Diệt Tuyệt sư thái cả giận nói:

– Trương thiếu hiệp, ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần che chở loại ma giáo yêu nghiệt này, là Trương chân nhân phái Võ Đang dạy ngươi sao?

Diệt Tuyệt sư thái đã phẫn nộ, không gọi hắn “Siêu Quần” nữa mà gọi là “Trương thiếu hiệp”

Trương Siêu Quần chấn động, nàng đưa Trương chân nhân ra ứng phó với hắn? Cổ nhân có câu tôn sư trọng đạo, nếu như hắn cứ cầu xin, thì chính là phản bội sư môn rồi! Trương Siêu Quần lại hơi chần chờ, Diệt Tuyệt sư thái hừ một tiếng, lắc mình qua, một chiêu kiếm chém tới, lại một cánh tay bay lên …

Trương Siêu Quần máu nóng nổi lên, lớn tiếng quát:

– Sư thái, dừng tay đi!

Thân hình hơi động, liền phóng lên kéo lấy vạt áo của Diệt Tuyệt sư thái.

Diệt Tuyệt sư thái lúc này thật sự là quá tức giận, quay người một chiêu kiếm đâm tới, Trương Siêu Quần không bao giờ nghĩ tới nàng sẽ hướng về mình mà ra tay, hắn ngẩn người ra, thân thể theo bản năng phản ứng, về bên cạnh co rụt lại, nhưng Diệt Tuyệt sư thái tốc độ cực nhanh, chiêu kiếm này, sượt qua cánh tay phải Trương Siêu Quần máu tung toé phún ra.

Lần này, không kể là người chính phái mà ngay cả giáo chúng Ma Giáo, tất cả đều cả kinh sững sờ, chẳng ai nghĩ tới sẽ đột ngột phát sinh biến cố như vậy, chỉ duy có Tống Thanh Thư, nét mặt biểu lộ vui mừng ra ngoài.

– Trương Siêu Quần ca ca!

Mắt thấy chiến cuộc đã định, từ phía sau Chu Chỉ Nhược vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này, nàng thét lên phong nhanh đến.

Trương Siêu Quần cánh tay phải đau nhức, nhưng biết chỉ là tổn thương da thịt bên ngoài, cũng không có gì lo ngại, hắn hướng về phía Chu Chỉ Nhược liếc mắt nhìn, nói:

– Chỉ Nhược, không có chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ, Kỷ sư tỷ, Đinh sư tỷ, các người giúp tiểu đệ chăm sóc cho Chỉ Nhược nhé.

Kỷ Hiểu Phù cùng Đinh Mẫn Quân vội vàng đem Chu Chỉ Nhược kéo lại, Trương Siêu Quần toàn thân bạch y, trên cánh tay tuôn ra máu tươi khác nào hoa tươi nở rộ, nhìn rất đáng sợ.

– Sư thái, xin sư thái buông tha cho bọn họ đi…

Diệt Tuyệt sư thái cả giận nói:

– Được, nếu như ngươi hôm nay trước mặt mọi người thừa nhận không phải là đệ tử của Võ Đang, ta lập tức buông tha cho bọn họ!

Lời vừa nói ra, tất cả đều kinh hãi, Ân Lê Đình nói:

– Sư thái …

Diệt Tuyệt sư thái nói:

– Tên tiểu tử này lúc cùng Ma giáo giao đấu thì lưu thủ, không chịu giết người, chính là luôn muốn bảo vệ bọn họ, Ân lục hiệp, đệ tử phái Võ Đang đều là hành hiệp trượng nghĩa, ghét ác như kẻ thù, sao lại có loại đệ tử hoang đường này làm nhục đến sư môn?

Ân Lê Đình ngẩn ra, Diệt Tuyệt sư thái lạnh lùng nhìn Trương Siêu Quần, thấp giọng nói:

– Mau lui ra một bên, ta đáp ứng ngươi, chỉ sau khi chặt đứt một cánh tay, liền thả bọn chúng ra.

Trương Siêu Quần sắc mặt trắng bệch, nói:

– Chặt đứt cánh tay bọn họ, cùng giết bọn họ có cái gì khác nhau?

Diệt Tuyệt sư thái đôi bầu vú phập phồng cao ngất, hiện ra rất là giận dữ, hét to một tiếng, đạo bào phất phơ, trường kiếm vung lên, một giáo đồ Ma giáo bị thanh kiếm sắc bén xé ra thành hai nửa, máu huyết phun mạnh, ruột gan văng ra.

Trương Siêu Quần nhìn thấy lửa giận càng lớn, lớn tiếng nói:

– Dừng tay! Giết lung tung người, cùng Ma Giáo yêu tà có gì khác biệt? Ta Trương Siêu Quần ở đây tuyên bố, kể từ hôm nay, ta không còn là đệ tử phái Võ Đang nữa …

Lời hắn vừa nói ra, nhất thời hỗn loạn một mảnh lớn, Ân Lê Đình đứng chết trân tại chỗ, kêu lên:

– Bát sư đệ, ngươi nói cái gì vậy!

Diệt Tuyệt sư thái cũng là không nghĩ tới hắn thật sự trước mặt mọi người tự chịu trục xuất khỏi sư môn, nàng nguyên là chỉ muốn dằn hắn xuống một quân, không lường trước hắn không thể sẽ vì Ma Giáo mà phản bội lại sư môn, nào ngờ, chính mình làm hung dữ, lại xuất hiện kết quả như thế này, cho nên vừa giận vừa hối tiếc cho hắn, lớn tiếng quát lên:

– Siêu Quần, ngươi làm gì thế! Hồ đồ…. nhanh thu hồi lại lời nói mới đi!

Lúc này, phó chưởng sứ Nhuệ Kim kỳ là Ngô Kính Thọ nói:

– Trương thiếu hiệp, ân đức của thiếu hiệp, tại hạ Ngô Kính Thọ, vô cùng cảm kích, xin thiếu hiệp thu hồi thành mệnh, lời nói mới vừa rồi, chúng ta xem như là không có nghe thấy, tại hạ tin rằng tất cả mọi người cũng đều không có nghe thấy.

Trương Siêu Quần cũng biết, mình đã không cách nào quay đầu lại được nữa, nếu đã nói ra lời này, những người bên trong chính giáo này đã là rõ rõ ràng ràng nghe thấy, nếu chính mình nói đi nói lại, tất nhiên sẽ bị người khinh thường, đồng thời sau này cũng không có cách nào thu được sự hoàn toàn tín nhiệm của Minh Giáo, khi đó mới đúng là hai nẻo đường khó làm.

Nghĩ tới đây, Trương Siêu Quần ngang nhiên nói:

– Từ xưa đến nay chính tà phân chia, nhưng có đâu rõ ràng, người bên chính phái nếu là làm xằng làm bậy, so với tà ma ngoại đạo thì có cái gì phân biệt? Ngược lại, bọn họ càng thêm đáng ghét.

Nói tới chỗ này, ánh mắt hắn lơ đãng hướng về phái chưởng môn Hoa Sơn Tiên Vu Thông, liếc nhìn chưởng môn Hà Thái Xung của phái Côn Luân một chút, Tiên Vu Thông cùng Hà Thái Xung đều là trong lòng có vết, cảm thấy ánh mắt kia của hắn phảng phất đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, bọn họ có tật giật mình, đem mắt mình nhìn về phía nơi khác, giả làm trấn định.

– Nếu như trong miệng tất cả mọi người gọi cái gì là Ma Giáo, nếu như bọn họ hành động quang minh chánh đại, vậy thì như thế nào? Giáo chúng Ma Giáo thiên thiên vạn vạn, khó tránh khỏi vàng thau lẫn lộn, nhưng chúng ta cũng không thể đem hết thảy người của Ma Giáo quy nạp chung với tà ma ngoại đạo, theo ta được biết, Minh Giáo chí hướng là làm việc thiện trừ điều ác, cứu vớt thế nhân, kiên quyết đối kháng triều đình, muốn cùng với các môn phái giang hồ xưng hùng giang hồ, đối với triều đình chủ yếu là không hợp tác, bọn họ chí thú, hành vi tự nhiên cùng giang hồ có gì khác thường, chỉ là người của bọn họ lâu nay bì dồn ép, cho nên làm việc không tránh khỏi quái lạ, thần bí, cho nên võ lâm giang hồ thấy không hợp, thậm chí bị tạo nhiều sát nghiệt,cho nên bị gọi là Ma Giáo, kỳ thực, tất cả mọi người cũng đều nhìn thấy, vừa rồi bọn họ đại nhân đại nghĩa, liều mình không sợ chết, nghĩa khí nam nhi như vậy, thử hỏi, chúng ta những chính phái nhân sĩ ở đây, có mấy người có thể làm được?

Hắn lời nói này, khiến cho ngũ đại phái một số người có dành tiếng cảm thấy xấu hổ, nghĩ đến chính mình, càng là thật sự không cách nào làm được như bọn họ hy sinh vì nghĩa như vậy, thậm chí có thể khi mình bị kẻ địch cưỡng bức thì nói không chắc đồng môn bên cạnh, cũng chưa chắc gì chịu đồng sinh cộng tử.

Ngô Kính Thọ cùng với các giáo đồ Minh Giáo nhìn Trương Siêu Quần, trong ánh mắt lộ ra thần thái cảm kích.

Một đạo nhân phái Hoa Sơn cao giọng quát lên:

– Tiểu tử, ngươi bây giờ đã không còn là đệ tử phái Võ Đang, ngươi có tư cách gì mà ở đây nói hươu nói vượn, đầu độc lòng người?

Tống Thanh Thư cũng thừa cơ hùa theo:

– Trương Siêu Quần, ngươi chớ có nhiễu loạn lòng người, mọi người cùng nhau tiến lên, giết hết lũ tà ma ngoại đạo này!

Trong lúc này, quần hùng do Côn Luân phái cùng phái Hoa sơn tác động, người thủ quyền, kẻ giương chưởng, người lấy ra đao kiếm.

Trương Siêu Quần lớn tiếng nói:

– Sư thái, người đã nói, chỉ muốn vãn bối không thừa nhận làm đệ tử phái Võ Đang, sẽ liền buông tha bọn họ, bây giờ vẫn giữ ý định đó chứ!

Diệt Tuyệt sư thái trên mặt biến ảo không ngừng, một lát mới nói :

– Ngươi thật tình là muốn như vậy sao?

– Nam nhân đại trượng phu, đã nói như nước đổ ra, không cách nào thu hồi, một mình vãn bối vinh nhục đổi lấy mấy chục nhân mạng những nghĩa khí sâu nặng hảo hán tử này, cũng đáng giá!

Diệt Tuyệt sư thái thở dài một tiếng, nói:

– Đã là như vậy, ta cũng không lời nào để nói, ta nói rồi buông tha bọn họ, nhưng ta chỉ có thể đại diện cho phái Nga Mi, còn những môn phái khác muốn sao thì làm vậy, ta quản không được, từ hôm nay cho đến về sau, ngươi chính là kẻ địch của chúng ta rồi!

Dứt lời, Diệt Tuyệt sư thái phất tay áo lui lại.

Trương Siêu Quần nói:

– Xin sư thái chậm đã!

Diệt Tuyệt sư thái nói:

– Chuyện đến nước này, ngươi có lời gì để bàn luận?

Trương Siêu Quần nói :

– Siêu Quần cuối cùng chỉ xin nhờ sư thái giúp cho một chuyện, xin sư thái giúp vãn bối, chăm nom giùm Chi Chỉ Nhược!

Diệt Tuyệt sư thái chỉ hơi trầm ngâm, hỏi:

– Chu cô nương không phải là đệ tử Võ Đang sao? Làm gì mà còn cần đến ta chăm nom?

Trương Siêu Quần cười nói:

– Chỉ Nhược tâm địa đơn thuần, vãn bối lo lắng có người sẽ có tà niệm đối với nàng, cho nên nếu Chỉ Nhược ở lại phái Nga Mi, vãn bối sẽ yên tâm hơn chút, dù như thế nào, xin mời sư thái đáp ứng vãn bối một điều thỉnh cầu cuối cùng

Diệt Tuyệt sư thái gật gật đầu, lạnh lùng thối lui.

Chu Chỉ Nhược bị Kỷ Hiểu Phù cùng Đinh Mẫn Quân ngăn giữ lại, từ lâu khóc ròng nói:

– Trương Siêu Quần ca, muội muốn đi cùng ca ca a!

Trương Siêu Quần hướng về Chu Chỉ Nhược thật sâu liếc mắt nhìn, nhanh chân quay đầu lại, đi tới trước mặt Ngô Kính Thọ, nói:

– Xin cho tại hạ mượn thanh kiếm dùng một chốc!

Ngô Kính Thọ lệ nóng cũng doanh tròng, nói:

– Trương thiếu hiệp, ta phó chưởng sứ Ngô Kính Thọ từ hôm nay về sau, chính sẽ là người của thiếu hiệp rồi!

Trương Siêu Quần sợ hết hồn, nổi lên một thân nổi da gà, cái gì… cái gì gọi chính là người của ta? Ông trời a, ta chỉ đối với mỹ nữ thì mới có hứng thú! Vậy mà Ngô Kính Thọ vừa dứt lời, năm mươi mấy người thuộc hạ của Nhuệ Kim kỳ tất cả đều lớn tiếng gọi lên:

– Trương thiếu hiệp, tất cả chúng ta sau này đều là người của ngươi rồi!

– Trương thiếu hiệp, xin thiếu hiệp hãy làm chưởng kỳ của chúng ta đi!

Trương Siêu Quần tê cả da đầu, chuyện này cũng quá bất hợp lý chứ? Ta Trương Siêu Quần một con người tốt, không có loại ham mê đồng giới kia a!

Trương Siêu Quần liền ôm quyền, cất cao giọng nói:

– Các vị, ta không phải là người của Minh Giáo, xin đừng nên nói như vậy, do kính trọng tinh thần nghĩa khí các người, cho nên mới không đành lòng nhìn mọi người bị mất mạng, chúng ta đều là những người trọng tình trọng nghĩa, quyết không phải làm bộ làm tịch, ta không có muốn làm chưởng kỳ sứ đâu......!!!!!!@@

Làm sao mà có thể làm cái gì nho nhỏ chưởng kỳ sứ này đây? Nếu muốn làm, ta sẽ làm giáo chủ thì mới là.....^=^