Trương Tiểu Phàm trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Không được ăn nói lăng nhăng”, nói rồi nắm chặt lấy hắn lôi đi.
Lâm Kinh Vũ vẻ mặt cam chịu, buộc phải đi theo Trương Tiểu Phàm. Đi đến gần đó, Trương Tiểu Phàm đang định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh chỗ Điền Linh Nhi và sư nương Tố Như đang nói chuyện, chẳng hiểu từ bao giờ xuất hiện một người, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái anh tuấn, đúng là Tề Hạo rồi.
Giọng Tề Hạo ấm áp nói với Điền Linh Nhi mấy câu, Điền Linh Nhi tức thì nở nụ cười, ở đâu ra lại có bộ dạng hết sức vui vẻ. Nàng khuôn mặt cười tươi như hoa, rồi không ngờ ngay trước mặt mọi người, nắm lấy tay của Tề Hạo, dẫn đến chỗ Điền Bất Dịch.
Trương Tiểu Phàm chỉ cảm thấy trong đầu vang lên những tiếng o o và hoàn toàn trống rỗng. Trong giây lắt hắn cũng chẳng nghĩ đến điều gì khác ngoài hình ảnh sư tỷ dắt tay Tề Hạo bước đi. Loáng thoáng nghe thấy Lâm Kinh Vũ ở bên cạnh vui mừng khẽ nói: “Sư phụ quả dưa lùn của ngươi vốn dĩ kiên quyết không đồng ý Tề Hạo sư huynh và Điền sư tỷ yêu nhau, nhưng Tề sư huynh khẩn cầu sư phụ. Sư phụ ta vốn xem trọng Tề sư huynh, vì thế đã nhờ chưởng môn nhân nói giúp., sư phụ ngươi buộc phải đồng ý rồi, ha ha, người xem bọn họ hiện tại đã được khai thông rồi …”
Lâm Kinh Vũ đột nhiên câm bặt, miệng há to, nhìn Trương Tiểu Phàm ở bên cạnh mình.
Lúc này Trương Tiểu Phàm giống như đột ngột biến thành một con người khác, chỉ cảm thấy sâu thẳm trong tim bỗng bùng lên một ngọn lửa cuồng nộ, như muốn thiêu đốt toàn bộ cơ thể hắn.
Hắn chỉ cảm thấy bản thân quả thật như bị thiêu sống trong ác hoả chốn cửu u, và phía trước mặt, một người con trai, bên cạnh một người con gái mà bản thân mình yêu quí nhất, tay nắm trong tay, bên nhau bước đi.
Thiêu Hoả Côn nằm kề ngay bên hông, vào lúc này cũng trỗi lên cảm giác băng giá thân thuộc, du động khắp toàn thân hắn, nhưng chẳng hề làm hạ nhiệt ngọn lửa cuồng nộ ấy đi chút nào, trái lại giống như đổ thêm dầu vào lửa, một luồng hung sát lệ khí, một cơn cuồng nhiệt khát máu, làm cho khuôn mặt Trương Tiểu Phàm trở nên nhăn nhó.
Tất cả mọi người có mặt bỗng nhiên đều ngây cả ra, bầu không khí đang hoà thuận trong giây lát đã đông cứng lại. Thế rồi mọi người nhìn thấy người tiểu sư đệ vốn dĩ hiền lành chan hoà, đột nhiên toàn thân phát ra một thứ sát khí lệ khí mà ngay cả đám người ma giáo ban nãy cũng không có được, đám người xung quanh hắn không tự chủ được đều lùi lại một bước, nhìn con người bỗng nhiên biến thành một hung thần ác sát ấy, sát khí đằng đằng bước về phía Tề Hạo, cũng là về phía Điền Linh Nhi.
Bầu trời trong xanh trên đỉnh Lưu Ba Sơn, dường như tối sầm lại.
Tống Đại Nhân là người đầu tiên đứng dậy chắn trước mặt Trương Tiểu Phàm. Hắn lập tức cảm thấy trên mình vị tiểu sư đệ mà hắn chăm sóc từ hồi nhỏ đến lớn, lúc này quả thật chẳng có lấy một điểm nào thân quen.
Cảm thấy có người đang chắn trước mặt, Trương Tiểu Phàm từ từ ngẩng đầu lên, trừng trừng nhìn Tống Đại Nhân. Tống Đại Nhân nhìn thấy mắt hắn vằn lên đầy những tia máu, bất giác vô cùng kinh hãi, gượng cười hỏi: “Tiểu Phàm, ngươi sao vậy?”
Trương Tiểu Phàm không trả lời, chỉ nói bằng một thứ âm thanh trầm thấp hơi khàn khàn: “Tránh ra.”
Ngữ điệu của hắn rất nhỏ và kéo rất dài, dường như vận dụng rất nhiều khí lực để nói ra, mọi người nghe thấy đều có ý kinh sợ.
Sắc mặt Điền Bất Dịch tức thì sa sầm lại, mọi người cũng vô cùng sửng sốt.
Sau đó, dưới sự chú ý của mọi người, Trương Tiểu Phàm nhìn Tống Đại Nhân vẫn chắn trước mặt mình, tay phải liền nắm chặt lấy Thiêu Hoả Côn, tức thì từ trên cây côn phát ra một luồng ánh sáng xanh đen lạnh lẽo, mang theo một thứ sát ý ghê rợn trước đây chưa từng có.
Mặc dù Tống Đại Nhân hết sức kinh hãi, nhưng không phải vì sát ý dữ dội, cũng không phải vì đạo hạnh của Trương Tiểu Phàm đã tăng tiến vượt bậc so với trước đây sau một tháng hạ sơn, mà là vì vị tiểu sư đệ từ nhỏ vốn kính trọng yêu mến hắn, lúc này xem ra quả thật có ý muốn giết hắn.
Hắn nhìn ra, tự nhiên Điền Bất Dịch cũng nhìn ra. Ông ta sắc mặt âm trầm bước lên phía trước, mặc dù trong lòng ông ta tuy tin tưởng Trương Tiểu Phàm tịnh không là đối thủ của Tống Đại Nhân, nhưng pháp bảo của tiểu đồ đệ này vô cùng cổ quái, hôm đó tại cuộc đại hội Thất Mạch Hội Võ đã tỏ rõ lợi hại, chỉ sợ Tống Đại Nhân không dễ đối phó.
Đúng lúc đó, Điền Linh Nhi vẻ mặt ngạc nhiên chạy đến, đứng chắn giữa Trương Tiểu Phàm và Tống Đại Nhân, ngạc nhiên nói với vị tiểu sư đệ mà nàng yêu mến nhất từ nhỏ: “Tiểu Phàm, ngươi làm sao thế?”
Khuôn mặt đã khắc vào sâu trong tim ấy, đôi mắt sáng long lanh ấy, người con gái ngày đêm mong nhớ ấy, đang đứng trước mặt, quan tâm, quan hoài hỏi han ….
Đột nhiên Trương Tiểu Phàm thẫn thờ, toàn thân ngây ra, giống như giật mình choàng tỉnh khởi cơn mơ, lệ khí bên trong cơ thể rút xuống như thuỷ triều, tuy nhiên, tuy nhiên, hắn quả thật cảm giác đau đớn đến tê liệt. Run run nhìn sư tỷ ở trước mặt, hắn có cảm giác muốn cay đắng khóc to lên.
Nàng có biết, vào lúc sinh tử quản đầu, người mà ta nghĩ đến nhiểu nhất trong lòng, chính là nàng không?
Nàng có biết, tâm tư ta triền miên mơ về Thanh Vân, cũng chỉ vì nàng không?
Nàng có biết …..
“Bốp” một âm thanh nặng nề vang lên. Điền Bất Dịch đã đột ngột xuất hiện bên cạnh Trương Tiểu Phàm rồi vung tay giáng cho hắn một cái tát. Toàn thân Trương Tiểu Phàm không theo ý muốn bắn tung lên, vẽ thành một đường cong trên không trung, rồi rơi bịch xuống tận mãi đằng xa.
Mọi người náo động.
Trương Tiểu Phàm ngã xuống mặt đất, mắt nổ đom đóm, nhưng hắn thần trí đã tỉnh táo trở lại, lúc này cảm thấy xấu hổ vô cùng. Thế nào không ngờ lại muốn động thủ với đại sư huynh người luôn chiếu cố mình từ tấm bé, hơn nữa lại động hung niệm, đúng là tội ác cực đại, mười lần đáng chết!
Hắn nặng nhọc bò dậy, nhưng thân thể chưa đứng thẳng lên được, chân cẳng đã mềm nhũn, cuối cùng lại ngã vật ra đất, nửa bên mặt đã sưng vù lên, một dòng máu tươi mầu đỏ sậm chảy xuống từ khoé miệng của hắn.
Tuy nhiên, lúc này hắn chẳng cảm giác thấy sự đau đớn khổ sở của thể xác, chỉ là trong lòng có một nỗi sợ hãi mà trước đây chưa hề có, đang tự gào thét lên với bản thân: Tại sao, tại sao, ngươi cuối cùng là tại sao, ngươi điên rồi sao?
Hắn run run ngẩng đầu lên, nhìn mọi người trong sư môn ở phía trước, dường như những người có mặt, lúc này đều rất xa lạ. Và bọn họ nhìn hắn, cũng giống như nhìn một kẻ xa lạ chưa từng gặp gỡ.
Tất cả mọi chuyện này, cuối cùng là tại sao?
Trương Tiểu Phàm khó nhọc đứng dậy, chẳng ai nói gì, mọi người có mặt đều nhìn hắn, nhưng sắc mặt của hắn, thì mê hoặc nhiều hơn là sợ hãi, dường như tụ bản thân hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Tống Đại Nhân dù sao trong lòng rất yêu quí Trương Tiểu Phàm, quay đầu nói với Điền Bất Dịch: “Sư phụ, tiểu sư đệ hắn, hắn tịnh không có ý gi bất kính, hắn chỉ là, chỉ là ….”
“Câm miệng” Điền Bất Dịch quát lên cắt ngang, Tống Đại Nhân không dám nói nữa. Điền Bất Dịch thân thể béo lùn, lúc này trông như một pho tượng nộ thần cao chót vót, từng bước từng bước tiến về Trương Tiểu Phàm.
Trên mặt Trương Tiểu Phàm lộ vẻ sợ hãi, xét cho cùng sư phụ là người mà hắn sợ nhất từ ngày còn nhỏ, hắn thậm chí chẳng dám tưởng tượng tiếp theo hắn phải đối diện với chuyện gì?
Đột nhiên, một đạo thân ảnh màu trắng lao vút ra chắn trước mặt Trương Tiểu Phàm.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Kinh Vũ mặt lạnh như sương, đôi mày nhíu chặt, mặc dù đối diện với vị thủ toạ Đại Trúc Phong của Thanh Vân Môn danh động thiên hạ, nhưng hắn một thiếu niên, vẫn không có chút gì sợ hãi.
Hắn quần áo trắng như tuyết, đứng tại chỗ đó, giống như đóng đinh xuống mặt đất không hề có chút chuyển động, ngay cả khi phía trước mặt có một con sóng dữ dội, dường như cũng không thể lay động được hắn một phân nào.
“Keeng”, một tiếng âm thanh như long ngâm vang lên, Trảm Long bảo kiếm nhanh chóng được rút ra, quang mang xanh biếc bao trọn lấy hắn và Trương Tiểu Phàm, hai con người thân thế tương đồng. Hắn tỏ vẻ lạnh lùng, không hề để ý đến đại sư huynh Tề Hạo mà hắn rất kính trọng đang không ngừng nháy mặt ra hiệu cho hắn, quyết nhiên nói: “Ngưoi dám đánh Tiểu Phàm một lần nữa, trước tiên phải giết ta đã!”
Tề Hạo thở dài kinh hãi, liếc trộm về phía Điền Bất Dịch, chỉ thấy Điền Bất Dịch lúc này sắc mặt đã rất khó coi lại càng khó coi hơn, gần như biến thành màu gan lợn. Không cần nghĩ cũng biết, ông ta trong lòng tức giận đến mức độ nào.
Chỉ là Tề Hạo thân là đại đệ tử của Long Thủ Phong, chẳng có lý nào để mà tránh né cả, hơn nữa Lâm Kinh Vũ lại là đệ tử yêu quí của ân sư Thương Tùng Đạo Nhân, vô luận thế nào cũng không thể để hắn đó mà không lý tới.
Tề Hạo nhìn thần sắc Điền Bất Dịch, liền biết rằng muốn khuyên giải ông ta căn bản là vô dụng, chỉ có thể vội chạy đến kéo Lâm Kinh Vũ khẽ nói: “Ngươi điên à, sư đệ, đây là chuyện nội bộ của Đại Trúc Phong bọn họ, ngươi không có việc gì làm sao, dù ân sư có ở đây đi nữa, cũng chẳng nói được gì, mau cùng ta đi thôi!”
Không ngờ hôm nay Lâm Kinh Vũ lại khác hẳn thường ngày, hừ lên một tiếng, đáp: “Đệ mà đi, Tiểu Phàm không biết sẽ bị lão ấy hành hạ đến mức nào nữa. Hắn và đệ thân thế cô khổ, nếu đệ không bênh vực hắn, trên thế gian này cũng chẳng có ai bênh vực hắn.” Vừa nói ánh mắt vừa loé lên như điện nhìn thẳng vào đám môn hạ Đại Trúc Phong, mặc dù biết rõ thực lực kém rất xa, nhưng nhìn tinh thần của hắn xem ra chẳng hề tiếc mạng sống vì người huynh đệ phía sau lưng mình.
Tề Hạo cứng họng, thấy Lâm sư đệ bướng bỉnh cãi lại thỉ trong lòng quả thật nóng như lửa đốt. Đúng vào lúc nước sôi lửa bỏng này, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai của Lâm Kinh Vũ.
Lâm Kinh Vũ giật mình quay đầu lại, thì thấy Trương Tiểu Phàm đứng ngay sau lưng hắn, một nửa bên mặt sưng vù, nhưng trong mắt đã rưng rưng mấy giọt lệ nóng hổi, giọng nghẹn ngào nói: “Kinh Vũ, tâm ý của ngươi ta xin nhận. Hôm nay là ta không đúng, ta phải tạ lỗi với sư phụ ta, ngươi theo Tề sư huynh về trước đi nhé!”
Lâm Kinh Vũ chau mày, đang định nói gì đó, nhưng nghe thấy Tề Hạo ghé vào tai nói rất nhanh: “Lâm sư đệ, ngươi còn ở đây, chỉ sợ sẽ làm cho Điền sư bá càng thêm tức giận, đâm ra thành hại Trương sư đệ đấy, đi, đi mau!”
Nói rồi lôi hắn đi. Lâm Kinh Vũ đang cự nự, nhưng thấy Trương Tiểu Phàm ánh mắt có vẻ khẩn cầu, trong lòng do dự, người giằng kẻ kéo, mãi một lúc sau Tề Hạo khó khăn lắm mới kéo được hắn đi. Khi đi, cứ một bước hắn lại ngoái đầu lại nhìn Trương Tiểu Phàm đến ba lần.
Điền Bất Dịch sắc mặt khó coi vô cùng, nhìn chằm chằm vào từng khuôn mặt của đám đệ tử Đại Trúc Phong, không ai dám nói câu nào.
Trương Tiểu Phàm lặng lẽ đi đến trước mặt sư phụ, rồi quỳ xuống, đầu cúi rạp xuống mặt đất, lặng im bất động.
Điền Bất Dịch cười nhạt một tiếng, nói “A! Ta quả không dám nhận, cái này dành cho ai đấy chứ! Đạo hạnh cao như vậy, sát khí lớn như vậy, người trong mắt còn có người sư phụ là ta sao?
Trương Tiểu Phàm thân hình run lên, chỉ dập đầu ba cái thật mạnh, đầu cũng không ngửng lên, cứ cúi rạp xuống đất.
Đám người Tống Đại Nhân đều thương mến gã tiểu sư đệ này, nhìn bộ dạng hắn, sớm đã quên đi thái độ kỳ quái của Trương Tiểu Phàm lúc ban nãy, lần lượt quay sang Điền Bất Dịch nói đỡ: “Sư phụ, tiểu sư đệ hắn ….”
Điền Bất Dịch phẩy tay, lời nói của mọi người đều nghẹn lại ở cổ họng. Điền Bất Dịch nhìn Trương Tiểu Phàm một lượt, hừm một tiếng tức giận rồi lạnh lùng nói: Không ngờ ta mấy năm nay lại dạy được một tên nghịch đồ!”
Ông ta nói xong quay mình bỏ đi chẳng thèm ngoái đầu lại, chẳng thèm để ý đến Trương Tiểu Phàm nữa.
Tố Như thở dài, bước đi theo ông ta, mọi người bất đắc dĩ cũng phải đi theo, nơi này chỉ còn lại mỗi mình Trương Tiểu Phàm, cô độc lẻ loi quì trên mặt đất.
Đầu hắn vẩn chẳng hề ngẩng lên.
&&&
Trời đã tối, đám người chính đạo lần lượt kéo nhau về sườn núi phía nam của Lưu Ba Sơn để nghỉ ngơi. Ở đó có mấy chục cái động đá tự nhiên, vô cùng tiện lợi. Hôm trước lên núi, đám người chính đạo đã phát hiện thấy những động này.
Thanh Vân Môn chia làm bốn nhóm chiếm lấy bốn động. Đại Trúc Phong nhân số ít nhất, ở tại sơn động ngoài cùng phía tây, một bên là rừng cây rậm rạp, phía bên kia lần lượt là Long Thủ Phong, Triểu Dương Phong, Tiểu Trúc Phong. Quá một chút nữa là sơn động của Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc, và nơi ở của các nhân sĩ chính đạo khác.
Lần này Trương Tiểu Phàm quay về, đã trông thấy Pháp Tướng và Pháp Thiện của Thiên Âm Tự, Tề Hạo cũng đã đến chào hỏi, Lục Tuyết Kỳ đứng trong đám người của Tiểu Trúc Phong vẫn chưa bước đến, chỉ không thấy Lý Tuân và Yên Hồng của Phần Hương Cốc đâu cả.
Nhưng lúc này hắn chẳng có lòng nào mà nghĩ về những chuyện đó, theo mọi người quay về, nhưng hắn không dám vào trong động, liền quì trên phiến đá bên ngoài động suốt từ chiều đến tối. Quỳ suốt bốn canh giờ, nhưng Điền Bất Dịch chẳng hề có ý mềm lòng chút nào cả.
Đệ tử của các chi phái khác trong Thanh Vân Môn và nhiều người của Thiên Âm Tự, Phần Hương Cốc bước ra xem, quây thành một nhóm, đứng đằng xa xa chỉ chỉ trỏ trỏ, loáng thoáng nghe thấy tiếng cười chế nhạo.
Trong lòng Trương Tiểu Phàm ngượng ngùng xấu hổ, nhưng cuối cùng lại không dám đứng lên. Chỉ quỳ như thế rất lâu, đầu gối đau đớn vô cùng.
Đột nhiên từ sơn động bên cạnh, nơi đệ tử Long Thủ Phong ở, truyền đến tiếng ồn ào huyên náo. Trương Tiểu Phàm không ngửng đầu lên, nhưng loáng thoáng nghe thấy tiếng Lâm Kinh Vũ đang nói đầy phẫn nộ, hình như hắn không thể nhịn được nữa, nhất định đòi xông đến, nhưng bị Tề Hạo và những đệ tử khác sống chết ngăn cản.
Chính từ trong tiếng huyên náo ấy, ở sơn động bên cạnh đột nhiên vang lên một thanh âm uy thế rất mạnh mẽ: “Kinh Vũ, ngươi lại đâu, ta có chuyện nói với ngươi.”
Trương Tiểu Phàm biết rằng đó là thanh âm của Thương Tùng Đạo Nhân thủ toạ Long Thủ Phong, đám đệ tử Long Thủ Phong ở chỗ đó lập tức im bặt, có thể thấy Thương Tùng Đạo Nhân thường ngày rất uy nghiêm. Lâm Kinh Vũ cuối cùng chẳng dám kháng lệnh sư phụ vội vàng bước vào trong động, lúc sau không thấy hắn quay trở ra nữa.
Màn đêm lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh, đám người xem náo nhiệt cũng dần dần giải tán, chỉ còn lại mỗi mình Trương Tiểu Phàm vẫn quì ở đó, phủ phục ngay cửa sơn động.
Thế rồi lúc này, nơi sơn động của Đại Trúc Phong lại vang lên thanh âm của đám Tống Đại Nhân, Hà Đại Trí, Đỗ Tất Thư đang cầu xin Điền Bất Dịch, nhưng bị Điền Bất Dịch nổi nóng trách mắng mấy câu, đám người đó lại chẳng dám nói gì nữa.
Nhưng chưa yên được một khắc, lại truyền đến tiếng nói kích động của Điển Linh Nhi: “Cha, cha làm sao thế? Tiểu Phàm đã quì ngoài đó năm canh giờ rồi, hắn thực ra đã làm sai chuyện gì? Là đả thương đại sư huynh hay là giết huynh ấy, hắn đã nhận lỗi rồi mà, cha vẫn không cho hắn vào …”
“Uỳnh” một âm thanh vang dội, mảnh đá bắn tung toé, chắc là Điền Bất Dịch tức giận vô cùng, đánh một chưởng vào hòn đá cứng rắn, làm cho đá bị đánh vỡ tan ra. Nhưng Điền Linh Nhi hình như vẫn muốn nói tiếp, nhưng nghe sư nương Tố Như khẽ nói mấy câu gì đó, rồi kéo nàng đi, sau đó chẳng còn một thanh âm nào cả.