Chương 59: Lời Hứa

Vị cao tăng của Thiên Âm Tự đang đối trận với Dã Cẩu Đạo Nhân trong đấu trường, đạo hạnh cao thâm, pháp bảo kim mộc ngư ông ta sử dụng kim quang rực rỡ, như đang bơi lặn trên không trung, truy kích Dã Cẩu Đạo Nhân. Dã Cẩu Đạo Nhân hết sức chật vật, pháp bảo Liêu Nha cổ quái đã xám xịt không còn phát sáng nữa, sợ rằng đã bị đối phương phá hỏng mất rồi.

Chỉ thấy tiếng mõ giữa sân rít lên từng hồi, cá chép vàng trên không trung lắc đầu vẫy đuôi, truy đuổi ngay sau lưng Dã Cẩu Đạo Nhân. Dã Cẩu Đạo Nhân thở hổn hển từng hồi, chật vật tháo chạy, bộ dạng trông rất hoạt kê. Đám người chính đạo cười rầm rĩ, Điền Linh Nhi tính khí vẫn trẻ con, thích chí cười sằng sặc mãi không thôi.

Trương Tiểu Phàm đứng bên cạnh nàng, kín đáo nhìn trộm sư tỷ, thấy Điền Linh Nhi cười tươi như hoa, trên khuôn mặt trắng như tuyết chúm chím hai lúm đồng tiền, quả thật khiến người ta vô cùng rung động. Hắn trong lòng như mê như say, chỉ mong giây phút này là vĩnh viễn.

Đột nhiên nghe thấy trong sân vang lên một tiếng hét, Trương Tiểu Phàm phóng mắt nhìn ra, thì ra là Niên Lão Đại đã phóng vọt ra, xuất thủ cứu viện. Đạo hạnh của hắn ta cao hơn Dã Cẩu rất nhiều, Xích Ma Nhãn uy lực không nhỏ, vị cao tăng của Thiên Âm Tự cũng đã ngưng cười, cận thận ứng phó.

Trương Tiểu Phàm nhìn một lúc, bỗng phát hiện ra một sự việc kỳ quái. Trong ma giáo, lúc Dã Cẩu Đạo nhân bị vây khốn, trừ Niên Lão Đại và đám người Lưu Hạo sắc mặt tỏ vẻ lo lắng ra, hầu hết đám người khác đều đứng xem náo nhiệt, có vẻ mong hắn ta gặp tai hoạ, lúc sau thấy Dã Cẩu Đạo Nhân không chống đỡ được nữa, cũng chỉ có Niên Lão Đại xuất thủ cứu viện, còn những người khác đều thúc thủ đứng nhìn. Trương Tiểu Phàm trong lòng vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ người trong ma giáo đúng là không thể dùng lẽ thường mà đánh giá được, lẽ nào trong lòng bọn họ cũng có sự tranh đua giữa các chi phái?

&&&

Kỳ thật Trương Tiểu Phàm đoán cũng chẳng sai là mấy. Niên Lão Đạo và Dã Cẩu Đạo Nhân đều thuộc chi hệ Luyện Huyết Đường, chi hệ này 800 năm trước dưới tay Hắc Tâm Lão Nhân tự nhiên phong quang vô bì (oai phong vô cùng), thanh danh lan rộng, nhưng ngày nay suy tàn đã lâu, sớm đã bị gạt khỏi các phái hệ chủ lưu của Ma giáo. Lúc này nhìn thấy Dã Cẩu Đạo Nhân lộ ra vẻ luống cuống, nhưng đám người ma giáo quân nhiều lực mạnh lại chẳng hề ứng cứu, trái lại đứng ở bên ngoài cười hi hi vừa nhìn vừa cười nói.

Niên Lão Đại dù sao cũng là trưởng hệ phái, đạo hạnh không tầm thường, chưa đầy mấy chiêu đã ngăn chặn được thế công của hoà thượng Thiên Âm Tự.

Dã Cẩu Đạo Nhân được rảnh tay rảnh chân, lấy lại tinh thần, liền lớn tiếng thoá mạ: “Con lừa trọc đầu kia, suýt nữa thì đã giết chết ông nội ngươi rồi!”. Trong lúc thoá mạ, xoay mình lại đánh tới, cùng với Niên Lão Đại hai người đánh một.

Đám người chính đạo la hét om xòm, đua nhau thoá mạ: “Ma giáo yêu nhân, hết sức vô sỉ”

Trong tiếng chỉ trích, Trương Tiểu Phàm chợt cảm thấy bên cạnh mình có tiếng gió rít lên, giật bắn cả mình, thì ra Điền Linh Nhi không chịu đứng yên, đã lao vọt ra, Hổ Phách Chu Lăng ráng quang nổi lên từng cơn, bao lấy thân ảnh yêu kiều của nàng, bay vút lên không.

“Yêu nhân vô sỉ, ỷ đông hiếp cô, Pháp Trung đại sư, ta đến giúp ngài!” Điền Linh Nhi hét lên.

Trương Tiểu Phàm lúc này mới biết vị tăng nhân trong đấu trường tên là Pháp Trung, nghe tên hình như cùng một thứ bậc với bọn Pháp Tướng Pháp Thiện, nhưng trông tuổi tác thì già hơn hai người kia nhiều.

Chỉ thấy trong sân Pháp Trung nhìn thấy Điền Linh Nhi nhảy đến, xướng lên một câu phật hiệu, nói: “Đa tạ thí chủ.”

Pháp Trung nói xong tay phải phất lên, Mộc ngư mầu vàng trên không trung lập tức lao đến Niên Lão Đại, quấn lấy hắn ta, khiến hắn ta dạt qua một bên, Điền Linh Nhi thuận thế liền tiến sát đến Dã Cẩu Đạo Nhân. Người tinh mắt để ý sẽ thấy, Pháp Trung thấy Điền Linh Nhi còn trẻ, nên nhường tên Dã Cẩu đạo hạnh còn non kém cho nàng.

Trương Tiểu Phàm bất lực nhìn Điền Linh Nhi đấu với Dã Cẩu, trong lòng lo lắng không yên, vừa định cũng lao ra giúp đỡ, đột nhiên đầu vai bị người ta ấn xuống, nhìn sang thì là đại sư huynh Tống Đại Nhân. Chỉ nghe Tống Đại Nhân sắc mặt đoan chính, khẽ nói: “Tiểu sư đệ, ma giáo yêu nhân vô sỉ, muốn ỷ đông thủ thắng, chúng ta không thèm làm vậy”

Trương Tiểu Phàm lập tức tỉnh ngộ, gật gật đầu, rồi đứng lại. Vô tình nhìn thấy vợ chồng Điền Bất Dịch, cả hai dáng vẻ đều rất chăm chú, liền nghĩ có sư phụ sư nương ở đây, Linh Nhi sư tỷ làm sao mà có thể gặp chuyện gì được? Bản thân quả thật lo lắng mù quáng quá rồi.

Trương Tiểu Phàm đỏ bừng mặt, đảo mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người xung quanh đầu đang theo dõi cuộc đấu, chẳng có ai chú ý đến thái độ sai lầm của hắn, Tống Đại Nhân cũng làm như không có chuyện gì quay đầu lại xem cuộc đấu phép trên không trung, cuối cùng hắn thấy bình tâm trở lại. Đúng lúc này hắn chợt cảm thấy có một ánh mắt, từ phía bên cạnh đang rọi lên người hắn, nhưng khi quay đầu nhìn sang, nhìn thấy đám sư tỷ Tiểu Trúc Phong đang ở đó, Lục Tuyết Kỳ cũng ở trong đám người đó, nhưng chẳng có một ai nhìn sang chỗ hắn.

Trương Tiểu Phàm trầm mặc một lúc, lắc đầu, vẫn tiếp tục đưa mắt nhìn chiến trường đang giao chiến kịch liệt phía trước.

&&&

Bên phía chính đạo, chúng đệ tử Long Hồi Phong tụ tập địa phương.

Trong Thanh Vân Môn thất mạch, Long Thủ Phong gần với chưởng môn Thông Thiên Phong, rất nhiều môn hạ đệ tử, vô số tinh anh, thực lực cường đại, thủ tọa Thương Tùng Đạo Nhân là người có uy tín cao. Chuyến này đến núi Lưu Ba, Thanh Vân Môn tới bốn chi mạch, thụ tọa đến hai người, nhưng có thể thấy rõ Long Thủ Phong cầm đầu.

Thương Tùng Đạo Nhân và môn hạ đệ tử đều đứng ở đây, xem giao đấu trong chiến trường, vẻ mặt bình tĩnh. Chỉ là mắt luôn nhìn xung quanh, thấy chỉ có Tề Hạo đứng ở bên cạnh mình, không hiểu sao cau mày, cất tiếng hỏi Tề Hạo: “Kinh Vũ đâu?”

Lúc này Tề Hạo đang chuyên tâm nhìn đấu pháp giữa Điền Linh Nhi và Dã Cẩu Đạo Nhân trong sâu đấu, thiên Phú tu đạo của hắn cực cao,

Lúc này nhìn một chút, hắn đang nhìn vào trận giao chiến giữa Điền Linh Nhi và yêu nhân ma giáo Dã Cẩu trong chiến trường, không có đáp lời. Chỉ là hắn đối Điền Linh Nhi cũng là thật tâm yêu nồng nàn, quan tâm tắc loạn, trên mặt hắn không khỏi lộ ra chút lo lắng, đến mức Thương Tùng Đạo Nhân gọi hắn lần thứ hai, hắn mới phản ứng lại.

Thấy ân sư dùng sắc mặt kỳ quái nhìn mình, Tề Hạo không hiểu và có chút xấu hổ, cười ha ha một tiếng, đôi mắt nhìn xung quanh một lúc, sau đó nghĩ đến cái gì liền chuyển ánh mắt nhìn về phía xa, rồi trả lời Thương Tùng Đạo Nhân: “Lâm sư đệ đi tới chỗ Đại Trúc Phong bên kia, tìm bạn tốt Trương sư đệ của hắn.”

Ánh mắt của Thương Tùng nhìn về phía Đại Trúc Phong nhất mạch, ồ lên một tiếng, cũng không nói điều gì, chỉ là ánh mắt nhìn trên người Tề Hạo.

Tề Hạo ho khan một tiếng, đứng bên cạnh Thương Tùng Đạo Nhân, sắc mặt nghiêm nghị, khí độ đường hoàng, lập tức toát ra khí thế của một cao đồ Long Thủ Phong, hơn nữa tướng mạo hắn tuấn tú, phong thái tiêu sái, nhìn vào quả nhiên là nhân trung long phượng.

Ngay cả Thương Tùng Đạo Nhân, nhìn vào đệ tử này, trong mắt cũng hiện lên vài phần hài lòng.

Có chút bất đắc dĩ, Thương Tùng Đạo Nhân luôn uy nghiêm lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía xa, sau khi lướt qua đám yêu nhân Ma giáo phía trước, ánh mắt của hắn không thu hồi, ngược lại nhìn về phía xa hơn đám yêu nhân Ma giáo.

Không biết hắn nhìn thấy cái gì, tuy nhiên Tề Hạo có thể cảm giác được, sắc mặt của sư phụ bỗng nhiên lạnh đi.

“Tề Hạo.” Thương Tùng Đạo Nhân bỗng nhiên gọi.

“Có đệ tử.”

“Sau này nếu có một ngày, Long Thủ Phong này rơi vào tay ngươi…”Giọng nói của Thương Tùng Đạo Nhân bình thản và ôn hoà, nhưng không lớn, chỉ có Tề Hạo ở bên cạnh ông ta mới nghe thấy. Tề Hạo kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sư phụ.

Thương Tùng Đạo Nhân mỉm cười với hắn, thần sắc luôn uy nghiêm hiếm khi lộ ra vài phần ôn hoà và yêu thương, nói: “Nếu thực sự có ngày đó, con định làm thế nào?”

Tề Hạo thở hơi gấp, nhưng rất nhanh đã đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt Thương Tùng đạo nhân, nói: "Nếu thật sự có ngày đó, đệ tử nhất định không phụ sự dạy bảo của sư phụ, xử sự chu toàn, tận tâm tận lực, tuyệt đối không để Long Thủ Phong chúng ta suy yếu."

Thương Tùng đạo nhân nhìn hắn chăm chú, ánh mắt lóe lên, sau một lúc lâu chậm rãi gật đầu, mỉm cười.

Lại qua một lúc, chỉ nghe hắn thản nhiên nói: "Những chuyện này đều là chuyện con nên làm, nhưng chuyện con nên làm, có lẽ không chỉ có vậy..."

Tề Hạo ngẩn ra, nói: "Đệ tử ngu dốt, xin sư phụ chỉ dạy."

Thương Tùng đạo nhân khoát tay, nói: "Thời gian còn dài, con cứ từ từ học."

Tề Hạo suy nghĩ một chút, gật đầu cung kính nói:

"Vâng."

&&&

Lúc này trên không trung, Điền Linh Nhi sử dụng Hổ Phách Chu Lăng vô cùng linh hoạt, xuất thần nhập hoá, hiển nhiên trong thời gian này đạo hạnh của nàng lại tinh tiến hơn. Chỉ thấy trong muôn ngàn tia sáng, Dã Cẩu Đạo Nhân hoa mắt chóng mặt, chỉ cảm thấy trên dưới trái phải trước sau bốn phương tám hướng đều là những sợi tơ hồng, trói chặt mình ở giữa, không thể thoát ra, chỉ e lát nữa mình sẽ bị những sợi tơ này cuốn thành bánh chưng mất.

Điền Bất Dịch thấy con gái thể hiện, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ đắc ý, người trong Chính đạo cũng có nhiều lời khen ngợi. Điền Linh Nhi vốn xinh đẹp, Dã Cẩu đạo nhân thì xấu xí, hai bên so sánh với nhau quả thực khác biệt một trời một vực, đến sau này không chỉ người Chính đạo vỗ tay, mà ngay cả Ma giáo bên kia cũng có người cười lớn, khen ngợi Điền Linh Nhi.

Dã Cẩu nghe thấy, nhất thời thẹn quá hóa giận. Đạo hạnh của hắn không cao lắm, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại hơn xa tiểu cô nương Điền Linh Nhi, hắn đảo mắt nhìn Điền Linh Nhi vài lần, rồi lớn tiếng nói:

"Con nha đầu kia, nhìn ngươi còn trong trắng, không ngờ ngươi lại dan díu với lão hòa thượng này!"

Người hai phái Chính Ma đột nhiên im lặng, một lát sau người Chính đạo đều mắng to, người Ma giáo thì cười vang, còn có kẻ háo sắc lớn tiếng nói: "Nói đúng lắm, nói đúng lắm, thật không nhìn ra!"

Điền Linh Nhi vừa tức vừa xấu hổ, nói: "Ngươi... Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Dã Cẩu chỉ tay, vẻ mặt "chính nghĩa", ra vẻ đau lòng thay trời hành đạo nói: "Hừ! Nếu ngươi không dan díu với lão hòa thượng này, sao lại nhảy ra giúp hắn?"

Lời này nói ra ngay cả Pháp Trung cũng biến sắc, niệm Phật hiệu "A Di Đà Phật". Điền Linh Nhi càng tức giận đến mức mặt mày trắng bệch, kỳ thật nàng cũng biết đây là kế khích tướng của Dã Cẩu, nhưng nàng là một cô nương mười tám tuổi, đột nhiên bị sỉ nhục trước mặt mọi người như vậy, sao không tức giận? Nhất thời sơ hở trong lúc điều khiển pháp bảo.

Dã Cẩu nắm lấy cơ hội, vội vàng thoát khỏi vòng vây của Hổ Phách Chu Lăng. Lúc này mới thấy hắn thoát ra, chỉ nghe ầm một tiếng, hồng lăng đầy trời ầm ầm hạ xuống, nếu người này còn ở giữa, e rằng đã bị kẹp nát vụn! Hắn không khỏi le lưỡi, nói:

"Con nha đầu độc ác!"

Điền Linh Nhi tức giận đến cực điểm, khuôn mặt vốn trắng nõn đỏ bừng, không nói nhiều, Hổ Phách Chu Lăng bay lên, như tia chớp, lần nữa lao về phía Dã Cẩu đạo nhân. Dã Cẩu kinh hãi, ôm đầu bỏ chạy, người Ma giáo thấy hắn chạy về, la ó, bỗng nhiên không biết là ai dẫn đầu, trong tiếng "vù vù", vậy mà từng người một bay đi, không ai ra tay giúp đỡ.

Trong nháy mắt, người Ma giáo chỉ còn lại đám người Luyện Huyết Đường, Niên lão đại đứng đó nhìn, sắc mặt âm trầm, trong lòng căm hận, nhưng chung quy biết nơi đây không nên ở lâu. Lập tức Xích Ma Nhãn liên tục phát ra ánh sáng đỏ, bức lui Pháp Trung vài trượng, thoát ra, vẫy tay một cái, mọi người cũng bỏ chạy.

Điền Linh Nhi còn muốn đuổi theo, chỉ nghe thấy phía sau phụ thân Điền Bất Dịch nói: "Linh Nhi, đừng đuổi nữa."

Điền Linh Nhi dừng bước, mặt vẫn đỏ bừng, quay đầu nói với Điền Bất Dịch: "Cha, cha nghe tên yêu nhân kia nói bậy..."

Điền Bất Dịch mỉm cười, Tô Như lại đi tới kéo nàng xuống, mỉm cười nói: "Lũ yêu nhân Ma giáo kia, chuyện ác gì cũng làm được, huống chi là nói lời thô tục, chúng ta cứ coi như không nghe thấy là được."

Lúc này phần lớn người Chính đạo đều phụ họa, nói: "Đúng vậy, đúng vậy."

"Điền cô nương đừng để trong lòng."...

Điền Linh Nhi lúc này mới nguôi giận, người Chính đạo thấy yêu nhân Ma giáo đã tản đi, cũng đều giải tán. Mấy ngày nay thường xuyên giao đấu với người Ma giáo như vậy, đánh rồi tản, tản rồi lại đánh.

&&&

Trương Tiểu Phàm đang định bước lên nói chuyện với Linh Nhi sư tỷ, bên vai bỗng nhiên bị người ta vỗ một cái, ngoảnh đầu nhìn lại, đãng trí giây lát, rồi lập tức mặt mày hớn hở. Chỉ thấy Lâm Kinh Vũ đứng ngay sau lưng mình, sắc mặt vui mừng, đã lâu không gặp, hắn toàn thân quần áo trắng tinh, xiên xiên trên vai thò ra Trảm Long bảo kiểm, lông mày sắc nhọn mắt sáng như sao, tuấn lãng phiêu dật, đúng là xuất chúng.

Kể từ sau kỳ thi đấu Thất Mạch Hội Võ, Trương Tiểu Phàm mới lần đâu tiên gặp lại người bạn từ thủa thiếu thời. Thời gian trước đây, hắn phiêu bạt giang hồ, mỗi khi sinh tử quan đầu, trong đầu không lúc nào không có hình ảnh của Lâm Kinh Vũ.

Lâm Kinh Vũ nhìn hắn hồi lâu, sắc mặt đầu tiên rất hoan hỉ, rồi lại kích động, đột nhiên lao đến ôm chầm lấy Trương Tiểu Phàm, ôm hắn chặt cứng, một lúc lâu sau mới lỏng tay ra. Trương Tiểu Phàm tâm tư khích động vô cùng, lại nhìn thấy trong mắt Lâm Kinh Vũ hình như thoáng có mấy giọt nước mắt.

“Tiểu Phàm!” Lâm Kinh Vũ cất lời, quả thật có chút nghẹn ngào, bàn tay bóp chặt lấy vai hắn mãi không thôi, gần như khiến cho Trương Tiểu Phàm cảm thấy đau.

Nhưng Trương Tiểu Phàm hoàn toàn không để ý, sau khi nhìn thấy Lâm Kinh Vũ, hình như nỗi sợ hãi tuyệt vọng bên bờ của sự sống và cái chết mà bản thân đã trải qua trong thời gian vừa rồi, tất cả chỉ có người huynh đệ này là có thể hiểu được, chỉ có trước mặt người huynh đệ này, bản thân hắn mới có thể thực sự thư thái.

Lâm Kinh Vũ bóp vai hắn chặt cứng, khẽ nói: “Tiểu Phàm, ta, ta, ta đã nghĩ sẽ không thể gặp lại ngươi nữa …”Nói đến đây, hắn ta tâm tư hết sức khích động, đôi môi khe khẽ run run, cuối cùng lại chẳng nói được gì.

“Ta, ta cũng vậy.” Trương Tiểu Phàm nhìn hắn ta giống như vậy, rất lâu, đột nhiên hai người nhìn nhau bật cười, một tràng cười thật thật dài.

“Quay về là tốt rồi, chúng ta sau này quyết sẽ cùng nhau quét sạch ma giáo, cùng nhau báo cừu nhé!” Lâm Kinh Vũ bóp vào đầu vai của Trương Tiểu Phàm, mỉm cười nói.

“Được.” Trương Tiểu Phàm gật đầu chắc nịch.

Tâm trạng Lâm Kinh Vũ từ từ ổn định trở lại, sắc mặt cũng đã trở lại bình thường rất nhiều, trông thấy khuôn mặt Trương Tiểu Phàm bây giờ lộ ra mấy nét phong trần, đột nhiên giữa hai chân mày có mấy nét buồn chán, nói: “Nghe nói ngươi sau khi hạ sơn, ta vừa mừng cho ngươi, vừa giận bản thân mình. Không ngờ uổng phí mong đợi của sư phụ mấy năm nay dành cho ta, nhưng thành tựu lại không được như ngươi.”

Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên, lắc đầu nói: “Kinh Vũ, ngươi sao có thể nói thế, ai mà không biết ngưoi tư chất hơn ta mười lần. Lần đại thí vừa rồi nếu gặp phải ngươi, nhất định là thua rồi. Chẳng qua ta chỉ có chút may mắn mà thôi.”

Lâm Kinh Vũ thở dài, thật thà cười: “Nói vậy thôi, sau này ta sẽ nỗ lực tu hành, ta không tin sẽ không thắng được ngươi, bất quá ngươi cũng không được nghỉ ngơi nhé.”

Trương Tiểu Phàm cười lớn, gật đâu thật mạnh

Hai người bọn hắn nói chuyện về những ngày đã qua, ở phía đằng kia Điền Linh Nhi vẫn đang phụng phịu hờn dỗi với mẹ, Tố Như khẽ cười an ủi nàng

Trương Tiểu Phàm trò chuyện với Lâm Kinh Vũ hồi lâu, nhìn ra chỗ sư môn, rồi nắm tay Lâm Kinh Vũ nói: “Lại đây, ta dẫn người lại gặp sư phụ sư huynh của ta.”

Không ngờ Lâm Kinh Vũ hừ một tiếng, thấp giọng nói: "Sư phụ quả dưa lùn của ngươi á, để xem đã!”