- Vũ! Em còn không mau dậy ăn cơm sao, trời sáng rồi kìa.
-Chị Yến! Em dậy ngay đây.
Hắn tại trên giướng ấm lúc này bỗng nhiên nghe tiếng gọi khiến hắn giật mình tỉnh giấc ngồi bậc dậy mơ hồ trả lời.
-Không có ai sao... rốt cuộc người nào đang gọi ta
Hắn ngồi dậy tự lẩm bẩm với bản thân.
Đã mấy tháng trôi qua khi thức giấc hắn liền nghe bên tai có tiếng người gọi, giậc mình tỉnh dậy thì đều quên hết mọi thứ.
Mùa xuân thắm thoát như thoi đưa, hắn một năm này đã cùng Trương Vân Hà quan hệ trở nên gắn kết với nhau. Ở chung một thời gian dài cuối cùng hắn cũng đối với nàng sinh tình cảm.
Mùa xuân năm 1960, lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến chống mỹ cứu nước ngày càng được nhân dân hưởng ứng nhiệt tình. Những người con trên khắp mọi miền đất nước cũng nhiệt tình hưởng ứng đăng ký, hi vọng có thể đánh đuổi giặc ngoại xâm trả lại một vùng quê yên bình.
Hắn cũng là một người con xứ Phú Yên cũng đã cùng với rất nhiều thanh niên trai tráng trong làng đăng ký lên đường nhập ngũ.
-Vũ... anh an tâm mà đi, ta sẽ ở nhà chăm sóc mẹ của anh, đợi anh quay về.
Vân Hà nhìn hắn toàn thân khoát lên trên người y phục màu xanh lá, đại diện cho tổ quốc ra trận vẻ mặt không khỏi đầy tự hào, lại có chút mất mát vành mắt đỏ hoe hướng hắn cố nặng ra một nụ cười nói.
-Ukm.
Hắn lúc này cánh tay đang khoát lên vai của bà Lệ an ủi lại nói:
-Mẹ! Con đi vài năm trở về, người bảo vệ sức khỏe.
Bà Lệ nước mắt lưng tròng gật đầu ôm hắn vào lòng nói:
-Con trai ngoan của ta, con nhất định phải giữ gìn sức khỏe.
Hai người ôm nhau một hồi Vũ cuối cùng tiếc nuối buôn bà ra, vẫy tay hướng hai người chào rồi rời đi.
-Vũ!....
Vân Hà không kiềm chế được mà vội vàng chạy đến ôm chầm lấy hắn khóc lớn.
-Vân Hà ngoan! Đừng khóc, ở nhà chăm sóc mẹ giúp anh, đợi anh trở về.
Hắn đưa tay lau đi những giọt lệ nóng trên khuôn mặt của nàng mỉm cười đầy ấm áp nói.
Một năm qua đi nàng hết thảy làm mọi việc đều hướng đến hắn, dù là bần hàn nhưng nàng vẫn một lòng cùng hắn ở chung. Con người đâu phải sắt đá, hắn cuối cùng cũng đã yêu nàng, yêu cái sự diệu dàng của nàng ấy, yêu ánh mắt của nàng ấy mỗi khi nhìn hắn, và cũng yêu mọi thứ của nàng.
-Vâng... vâng, em sẽ giúp anh chăm sóc mẹ của mình.
Nàng ta đầu liên tục gật, sau đó liền nhón chân lên trao cho hắn một nụ hôn nhè nhàng mang theo ý xuân dạt dào.
-Ưm....
Hắn lúc này có chút bất ngờ, ngay sau đó cũng cùng nàng hưởng thụ giây phút tiễn biệt này.
-Vũ... ngươi không nhận ra ta nữa sao.
Đột nhiên trong đầu hắn lại vang vọng lên hai giọng nói, một giọng ôn nhu lại một giọng cương liệt, quen thuộc lại cảm thấy xa lạ khiến hắn không hiểu nổi. Hắn vội vàng đem nàng ta đẩy ra, có chút xấu hổ mỉm cười nói:
-Đợi ta về.
Trong những năm từ tháng 4 năm 1964 đến tháng 3 năm 1973, Hàn Quốc theo sự chỉ đạo của Mỹ đã gửi ba trăm ngàn binh lính sang Việt Nam, bao gồm các lực lượng bộ binh, thủy quân lục chiến, hải quân và không quân. Và cứ như thế vào đầu năm một chín sáu mươi lăm, lần lượt các đơn vị chiến đấu của Đại Hàn đã cập bến tại quân cản Đà Nẵng nước Việt Nam và chính thức nghe theo lệnh của Mỹ tham chiến.
Tại quy nhơn, quân đoàn bộ binh của chúng với cái tên “Mãnh Hổ” đã chính thức đóng đô tại thành phố Quy Nhơn, tiếp theo là sư đoàn bộ binh “ Bạch Mã” đóng tại Phú Yên, cùng với lữ đoàn thủy quân lục chiến “ Rồng Xanh” đóng tại Quãng Ngãi Hội An.
Với một lượng lớn quân Hàn kéo đến, được Mỹ trang bị vũ khí hiện đại, quân đội giải phóng quân Việt Nam trên khắp các mặt trận được lệnh án binh bất động chờ đợi cơ hội.
Hành động này cũng đã dẫn đến sự táo bạo cùng điên cuồn của chúng, có không ít các làng xã bị bọn chúng thực hiện nghiêm lệnh giết sạch cùng đốt sạch. Nhiều cuộc thảm sát với quy mô lớn được chúng liên tục thực hiện, như là Bình Hòa ở tỉnh Quãng Ngãi, Hà My ở tỉnh Quảng Nam, Kim Tài ở tỉnh Bình Định,... tất cả dân chúng ở nơi này đều bị đám quân đoàn mãnh thú này cho giết sạch. Khiến cho nhân dân cả nước đối với quân Nam Hàn oán khí đến tận trời.
Tại trong quân, Vũ khi nghe được tin dữ thì không khỏi vì người nhà mà lo lắng đứng ngoài không yên. Rất nhiều lần hắn một mình trốn về, nhưng là bị cấp trên bắt lại xử phạt một hồi, ngay sau đó mọi người trong quân không ngừng hướng hắn động viên cùng an ủi.
Tháng 2 năm 1967, cuối cùng quân đội giải phóng quân Việt Nam cũng đã có hành động, lực lượng đặc công Việt Nam dưới cơn phẫn nộ đã tổ chức trận đánh đầu tiên với quân thù tên gọi là “ Trận Quanq Thạnh”, đã đánh bại lữ đoàn “Mãnh Hổ” của chúng, với tiêu chí “ bắn chết kẻ thù không để tù binh”. Và ngay sau đó trên toàn bộ mặt trật cũng đã đáp lại đám cầm thú này bằng nhiều của vây giết đẫm máu của quân đội nhân dân Việt Nam ta.
Mà Vũ cũng xung phong nằm trong số đó, hắn cùng các đồng chí cách mạng đều mặt đồng phục xanh, đầu đeo vải trắng không ngừng mở ra nhiều cuộc tấn công vây quét quân thù.
Tháng 12 năm 1975, khi toàn bộ quân thù đã được vét sạch, trả lại cho Việt Nam một đất nước độc lập thống nhất, kết thúc trăm năm oai hùng chiến đấu kiên cường bất khuất của dân tộc.
Hắn cuối cùng cũng đã được trở về, với tâm trạng đầy nổi phức tạp, hắn đã chuẩn bị tâm lý xấu nhất có thể xảy ra, nhưng hắn tự hỏi liệu bản thân mình có tiếp nhận được không.
-Vũ!...
Một tiếng trầm đục kêu vang lên khiến Vũ giậc mình nhìn đến.
-Vân Hà!....
Hắn vui mừng cùng nàng chạy thật nhanh bước đến hai thân thể yêu nhau dán chặt vào nhau, trao cho đối phương một nụ hôn cháy bỏng.
Một hồi sau Vũ mới đem nàng ta buôn ra, hướng phía nàng tại trong lòng ngực nói:
-Mẹ anh sao rồi.
-Mẹ anh vẫn khỏe.
Nàng cười ngọt ngào lại nói:
-Bà ấy không lúc nào là không nhắt đến anh.
-Haha... vậy thì tốt.
Hắn vui mừng cười lớn ngay sau đó thất thố đem nàng bồng lên nghiêm túc nói:
-Vân Hà! Cảm ơn nàng.
-Đây là trách nhiệm của em
Nàng mỉm cười nói.
-Đi... chúng ta về nhà.
-Không.
Không đợi hắn nói hết nàng ta liền cự tuyệt.
-Sao vậy.
Không hiểu tại sao hắn trong lòng lại dân nỗi bất an.
-Không gì cả... vì hôm nay em có việc không thể cùng anh về được.
-Được rồi, vậy em cứ đi lo việc của em đi.
Hắn không có miễn cưỡng nàng mà để nàng ta rời đi.
Đi một hồi hắn cuối cùng cũng đã đến nhà, cũng như vậy là mái nhà tranh vách đất, khung cảnh hiện lên sự nghèo túng, thế nhưng là chứa chấp tình cảm ấm áp mà hắn mong muốn.
-Đã đến lúc nên sửa nhà đón cô dâu mới về rồi.
Hắn mấy năm nay gian khổ, chính phủ đảng cũng có tiền trợ cấp và một mảnh đất ở quê, đủ để hắn trang trải cho cuộc sống.
-Khụ khụ... ai đấy.
Bên trong nhà, một giọng nói già nua mang theo tiếng ho khan truyền ra.
-Mẹ, là con đã trở về.
Hắn vội vã bước vào nhìn gian nhà bên trong có chút đơn sơ, bà Lệ đang ngồi trên bàn rót ly nước cho bản thân, thấy bà vẫn còn khỏe hắn liền chạy đến đưa bà một cái ôm đầy ấm áp.
-Hài tử về rồi sao.
Bà hai mắt lóe lên sự kinh hỉ sau đó có chút ảm đạm đỏ lên lại nói:
- Con về trễ rồi, đứa bé ngốc kia không chờ được con trở về.
-Mẹ, chuyện này là sao.
Hắn lo lắng hỏi.
Bà Lệ lúc này hai mắt đầy lệ nóng kể lại mọi việc cho hắn nghe.
Kể từ khi hắn rời đi, hai người ở nhà cũng sống rất tốt, ngay sau đó ông Trương vì bệnh nặng mà qua đời. Mẹ con hai người lại phải tự trang trải cho bản thân, gia đình của Vân Hà cũng là nhà khá giả, nên lúc đầu cũng cuộc sống cũng không lắm trở ngại. Nhưng là bà Lệ lại bệnh nặng quanh năm, trải qua thời gian rất lâu rốt cuộc nàng ta cũng đã vì túng thiếu mà đã đem không ít ruộng đất ra cho cầm để mua thuốc cho bà.
Tại một đêm trời mùa mưa gió rét, bà Lệ trong người có bệnh đã không chịu nỗi được cơn lạnh mà trở nên yếu ớt, chỉ có thể nằm trên giường không đi đâu được. Nàng ta đành phải quyết định đem bà lên bệnh viện tĩnh để chữa trị.
Kinh phí tại trong bệnh viện lúc này rất đắc, nàng tìm đủ mọi cách cũng không xoay sở được cho bà. May nhờ đất nước lúc này đã thống nhất nên nàng cũng tìm được một ít trợ cấp mà chữa bệnh cho bà.
Cứ ngỡ là mọi việc đã tốt đẹp, thế nhưng không ngờ phó bí thư chi đoàn mới nhận chức trong thành phố nói tiền này ngân sách bên trên chưa có gửi xuống, tiền mà nàng ta đang cầm là tiền của nhà hắn, ép buộc nàng ngay lập tức phải trả, nếu không thì nàng sẽ hướng hai người gây khó dễ.
Trải qua một tháng bị bọn họ không ngừng tìm đến gây sự vô cớ, nàng vì sợ bà Lệ chịu không nổi nên đến nhà hắn ta thỏa hiệp. Nhưng không ngở tên này lại vô sỉ như vậy ép buộc nàng ta phải lấy đứa con của hắn, không còn cách nào khác nàng cũng chỉ đành gật đầu.
-Phanh...
Hắn tức giận vỗ bàn thật mạnh đứng lên lại hỏi.
-Mẹ! Con lúc này đi tìm cô ấy.
Hắn không muốn hối hận cả đời, hắn nợ nàng ấy rất nhiều, hiện tại hắn đã về sẽ không để nàng ấy phải chịu nổi uy khuất này nữa.
-Con mau đi đi... khụ khụ.... khụ khụ....
Bà Lệ mỉm cười nói, nhưng đột nhiên bà ta không ngừng ho khan, ngay sau đó cả người tê liệt từ trên ghế ngã xuống.
-Mẹ....
Hắn giật mình vội vàng đưa tay cho đỡ lẫy bà ấy.