Tại chốn bồng lai tiên cảnh, một màu máu đỏ thắm nhộm khắp đất trời, dường như màu máu ấy đem toàn bộ sự sống cho bám lấy, khiến cho khắp nơi sự sống đều yên tĩn không thể động, như một bức tranh sơn dầu xinh đẹp. Ở nơi đó có một bóng người đứng giữa trời đất hoan vu, hắn không ngừng hướng bản thân mình lẩm bẩm:
-Ta là ai, ta đang ở đâu đây.
Đứng tại trời đất hoan vu khiến hắn có chút cô độc lạnh lẽo, hắn ý thức lúc này đã trở nên mơ mơ hồ hồ mà không biết bản thân mình là ai, không biết cội nguồn của mình từ đâu mà sinh. Hắn chỉ biết một điều là hiện tại hắn đang sống mà không biết ý nghĩa mình tồn tại.
-Ầm.........
Cả thiên địa vì lời nói này của hắn mà trở nên rạng nứt, các vết nứt tạo nên một trận thủy triều cuồn cuộn miên miên không dứt hướng về thân ảnh nhỏ bé của hắn chui vào.
-Á....nóng... nóng quá.
Hắn toàn thân căng phồng lên, da dẻ nứt nẻ sau đó liền lũ lụt tuôn trào máu tươi, như cùng với thiên địa cộng hưởng.
-Sao hắn lại ra nhiều mồ hôi như vậy.
Mà tại thời điểm này, trong phòng của Vũ có rất nhiều người ở bên trong, Mộng Kỳ tại trong số đó nhìn thấy Vũ ra mồ hôi như suối đổ liền lo lắn gọi.
Tại đám người bên dưới ngồi xung quanh là những đứa trẻ, lúc này đám người ông Kim Phú lúc này cũng có mặt cùng với bốn cô gái đang hết lòng hầu hạ Vũ đang nằm trên giường.
-Chú An! Hắn sao rồi.
Hoàng My lo lắng hướng chú An nói.
Nơi này cũng chỉ có chú An là người biết nhiều nhất nên nghe nàng hỏi vậy tất cả mọi người cũng hướng đến ông ta nhìn.
Ông ta nhìn Vũ hiện trạng mà không khỏi khiến hai hàng lông mày nhíu thật sâu, ngay sau đó cũng không làm mọi người thất vọng liền mở miệng nói:
-Haizz... tên nhóc này nuốt phải đồ vật không phải là hắn nên nuốt.
-Lão bằng hữu... ý ông là sao.
Ông Phú nghe vậy cũng không khỏi sững sờ một hồi thầm nghĩ tên tiểu tử này cũng không phải là một cái ăn bậy người, sao lại bất cẩn nuốt những thứ mà hắn không nên nuốt đây. Ông ta khó hiểu liền hỏi.
-Ta không phải là ý đó... mà thôi nói mọi người cũng không hiểu.
-Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ.
Thanh Trúc vội hỏi.
-Haizz.... lúc này cũng chỉ có thể dựa vào bản thân hắn mà thôi, chúng ta lo cũng vô dụng
Ông ta bất đắc dĩ thở dài nói.
Mà tại bên trong ảo cảnh lúc này, thân ảnh kia đã rơi vào hố đen mà xung quanh không có điểm cuối.
-Vù.... vù....
Một cơn gió nhẹ thổi qua làm cho ý thức hắn lại một lần nữa trở lại, hắn lúc này đang đứng ở cánh đồng lúa vàng óng.
-Nhóc Vũ, ngươi sao lại đứng đây còn không mau phụ chúng ta thu hoạch sao.
Một lão trung niên tuổi chừng ba mươi, nét da ngâm đen cùng hai lưng còng xuống, vì bao năm làm việc với ruộng đồng. Lúc này ông ta đang gánh những bó lúa chắc nịch trên vai lại nhìn thấy hắn đang đứng đờ người ra nhìn xung quanh, thì không khỏi hướng hắn nhắc nhở.
-Vâng.
Hắn thoáng có chút sững sờ ngay sau đó liền bừng tĩnh vội vàng cắm cán liềm khom người xuống gặt lúa, dường như đã có kinh nghiệm từ trước nên hắn gặt rất nhanh.
-Thằng nhóc này xem như ngươi chăm chỉ, nếu không phải vậy ta liền sẽ không gã con gái cho ngươi.
-Cha! Ngươi nói cái gì đó.
Tại bên cạnh lúc này là thiếu nữ mười bảy mười tám cũng đang gặt lúa, nghe thấy tiếng ông ta nói nàng ta không khỏi xấu hổ đỏ mặt lên.
-Đám cưới sao.
Hắn nghe đến cũng không khỏi sững sờ tại chỗ, sau đó ý thức lại có chút mơ hồ sinh ra cộng hưởng.
Thì ra hắn tên là Lưu Tuấn Vũ sống tại bên trong thôn làng ở dãy núi hướng đông, gia đình hắn rất nghèo lại phải nuôi một người mẹ ốm đau chỉ có thể nằm trên giường mà không đi đâu được, nên mọi trang trải của gia đình đều đặt trên vai hắn.
-Cô ta là Trương Vân Hà sao.
Hắn nhìn đến cô gái kia âm thầm đánh giá một hồi, đều giống như cha cô quanh năm làm việc với ruộng đồng nên nước da của cô có chút vàng, không thể nói là xinh đẹp lắm nhưng là nụ cười lộ ra hai má lúm đồng tiền dễ thương.
-Vũ! Ngươi nhìn cái gì đó, còn không mau làm việc.
Nàng thấy hắn nhìn qua không khỏi khiến nàng trở nên xấu hổ cuối đầu thấp, đối với hắn không vui oán trách
-Đúng.
Hắn mặt dù đối với nàng chứa đầy hảo cảm,nhưng hắn biết ông ta cũng chỉ hướng hắn nói dỡn mà thôi, người nghèo như hắn có thể ăn được một bữa no bụng là tốt rồi, đâu dám nghĩ đến việc cưới vợ sinh con. Với lại mẹ của hắn đang bệnh nặng, hắn cần số tiền làm thuê này để mua thuốc, cũng không nghĩ nhìu nữa hắn liền cặm cụi làm việc.
Tại những năm 1960, khi nước Việt Nam dân chủ cộng hòa đang kháng chiến chống Mỹ dành lại nên độc lập cho dân tộc. Nhân dân Việt Nam đều trên dưới đồng lòng, góp người, góp của cùng nhau đứng lên đấu tranh. Nhưng là vì đất nước liên tiếp chống giặc ngoại xâm nên lúc này nhân dân ta phải trải qua cuộc sống cơ hàn.
Hắn đang sống tại thời đại này, cha của hắn đã mấy năm trước vì tổ quốc hi sinh, chỉ để lại hắn cùng người mẹ đang ốm nặn. Ngôi nhà bốn tường đều đắp đất, mái ngói lợp tạm bằng rơm của hắn đã không đủ che mưa tránh gió cho hai mẹ con.
-Mẹ! Người làm gì, còn không mau vào trong nhà, những việc này cứ để con làm là được.
Vừa về đến nhà, nhìn đến mẹ của mình đang ở bên ngoài do gạo chuẩn bị nấu cơm, hắn vác trên người năm cân lúa mà ông trương đã cho vội vàng đặt xuống, chạy đến người phụ nữ gầy gò ốm yếu kia vẻ mặt nghiêm túc nói.
-Khụ... khụ... con đã làm việc cả ngày vất vả rồi, những việc này cứ để mẹ làm là được rồi.
Bà ta không ngừng ho khan có chút khó khăn lại nói tiếp:
-Kìa sao con lại khóc... khụ khụ...
Thì ra khi hắn chạm đến khuôn mặt quen thuộc kia, lại có chút mất mát, không hiểu sao hai hàng lệ nóng tuông trào không dứt.
-Không có! Con chỉ cảm thấy dường như chúng ta đã xa cách rất lâu rồi.
Hắn đưa tay vội vàng lên lau đi, sau đó nhìn bà nở một nụ cười nói.
-Đứa trẻ ngốc này! bệnh của mẹ cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ ta có thể thấy con cưới vợ thì mẹ chết cũng yên lòng rồi.
Bà bước lại gần hắn, đưa tay lên cưng chiều vuốt ve khuôn mặt non nớt của hắn mỉm cười nói.
-Vâng.
Hắn gật đầu mỉm cười áp vào lòng bà nói.
Cuộc sống giữa hai mẹ con cứ thế trôi qua, mấy ngày sau đó Trương Vân Hà cũng đã đến chơi, nàng ta và mẹ hắn nói chuyện rất hợp nên mấy ngày kế tiếp nàng ta cũng thường hay ghé qua.
-Ngươi cứ để cho ta làm cho.
Nhìn thấy Vũ đang loay hoay với một ít gạo nếp, nàng mỉm cười chạy ra phụ giúp hắn.
-Cảm ơn.
Vũ nói lời cảm tạ rồi cũng để cho nàng ta giúp đỡ.
Ngày mai là ngày giỗ của phụ thân hắn, vì vậy ngày hôm nay rất bận rộn, Vân Hà cũng biết nên từ sáng sớm nàng ta cũng tìm đến phụ giúp mẹ con hai người.
Nhìn đến một trai một gái làm việc rất ăn ý với nhau không khỏi khiến bà vui vẻ, mặt dù làm việc mệt nhọc nhưng bà ấy cả ngày cũng đều nhìn hai người cười tươi như hoa.
Ngày hôm sau, ông Trương cũng có đến nhìn thấy Vũ một thân tháo vát khiến cho ông ấy cũng mỉm cười hài lòng không thôi. Ông ta chỉ có một đứa con gái nên ông ta cũng muốn có một cái con rể có bản sự một chút, cũng không cần giàu sang.
Hai gia đình loay hoay với nhau không khí ấm áp vô cùng, nhưng lúc này hắn lại rơi vào trầm tư nghi ngờ mình hình như đã quên cái gì đó rồi.
-Vũ! Ngươi làm cái gì ngây ra như vậy.
Vần Hà đi đến bên cạnh hắn mỉm cười nói.
-Không có gì.
Vũ lắc đầu rồi lại hướng nàng ta nghi hoặc nói.
-Ngươi thích ta sao.
Không hiểu tại sao hắn lại hỏi một câu như thế khiến nàng có chút xấu hổ đỏ mặt hướng hắn nói:
-Đúng đấy.
-Vậy ngươi thích ta ở điểm nào.
Hắn nói.
-Ta không biết, thích chỉ là thích vậy thôi.
Nàng nhìn hắn khuôn mặt nghiêm túc nói.
Hắn sững sờ vì câu trả lời của nàng, mọi sự vật cùng sự việc diễn ra tại thời điểm này diễn ra rất trôi chảy, nhưng là hắn lại nói không rõ sự mập mờ bên trong.