- Chị Yến...
Vũ vội vàng chạy đến đem thân thể của Hồng Yến ngã xuống cho nâng lên.
Dưới áp lực khổng lồ Hồng yến tại bên cạnh đã không chịu nỗi uy áp mà ngất đi.
-Hống... hống...
Bên trong cột sáng đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt khổng lồ, hình thù so với chúng nó giống nhau.
-Không thể đánh lại á.
Bằng cổ uy áp này Vũ chắc chắn rằng lúc này hắn không địch lại được, nhưng là hắn cũng nhận ra được nó lúc này cũng không phải bản thể nên lo lắng của hắn cũng giảm nhẹ.
Khuông mặt to lớn kia cũng đang hướng Vũ nhìn lại, dường như nó đã được đám thuộc hạ bên dưới nói lại nên hai con ngươi của nó nhìn đến Vũ cũng tràn đầy sát ý cùng trêu chọc.
-Cmn chỉ có ngươi biết trừng mắt sao.
Vũ lúc này cũng thả ra uy áp hướng đối phương trừng mắt lại làm cho tên kia khuôn mặt bỗng nhiên thể hiện ra vặn vẹo như là đang hướng đến Vũ cười lạnh.
-Vù... vù... .
Cột sáng rất nhanh vận chuyển đem đám còn lại sinh vật ngoài hành tinh cuốn vào bên trong rồi biến mất, lúc này Vũ cũng đã thở ra một hơi nhẹ nhỏm, nhưng cũng có chút tiếc nuối vì không thể đem tất cả đều lưu lại, làm Vũ lúc này cũng buồn bực một.
-Em trai, chúng ta ở đây, ngươi qua cứu chúng ta.
Nhất thời tại bên kia đám người đồng nhất mặc một bộ quân phục người lính hướng về phía Vũ hô lớn.
-Ta xém tí nữa là quên những người này rồi.
Vũ vỗ tráng một cái nhỏ giọng hô, sau đó liền cõng theo nàng bước đến gần bọn họ.
-Các ngươi làm sao không có đứng lên á.
Vũ đi tới nhìn đám người này vẫn còn nằm bên dưới mặt đất bất động thanh sắc không khỏi mày nhíu lại.
-Là chúng ta bị bọn chúng truyền vào năng lượng thần bí khiến chúng ta kinh mạch bị phong bế.
-Vậy như thế nào để giải khai cho mọi người.
Vũ cũng là lần đầu gặp việc này nên cũng không biết như thế nào hóa giải, nhìn đến mọi người lúc này cũng là ngơ ngác lắc đầu hắn cũng bó tay rồi.
Đột nhiên Vũ nhớ đến một việc, nếu như là bọn chúng có thể đem chân nguyên truyền vào thân thể người khác thì hắn cũng có thể như vậy làm, đem chân nguyên của mình truyền vào mạnh mẽ xóa đi chân nguyên của bọn chúng không phải là xong sao. Nghĩ đến liền làm, hắn ngồi xuống đem chân nguyên đem chân nguyên của bản thân truyền vào người gần nhất đang ở trước mặt mình.
-Phốc....
Một người đã bị Vũ đem ra làm thí nghiệm nhưng rất nhanh liền có kết quả, tên này giống như là một sản phẩm thất bại vậy nên ngay lập tức liền phun ra một ngụm máu tươi bất tỉnh không biết chết hay vẫn còn sống.
-Haizz... khống chế lục đạo không tốt á, vẫn nên thử một thoáng.
Vũ lắc đầu cười thở dài nói.
Nhìn đồng đội của mình nằm tại dưới đất miệng không ngừng trào máu tươi, cả đám binh lính không khỏi nhìn Vũ hoảng sợ muốn lui ra, thế nhưng là toàn thân không thể di chuyển, cho nên bọn họ chỉ có thể dưới đất hét lớn:
-Đùng đến đây á.
-Cái này là cái gì tình huống, ta cũng chỉ là muốn cứu các ngươi.
Vũ có chút xấu hổ cười gãi đầu một chút.
-Không... không cần nữa, đại ca ngươi đừng.... á....
Nhìn thấy Vũ mỉm cười trên lưng vẫn còn mang theo một cô gái trẻ tuổi đi đến liền có một cái trong số đó hoảng sợ, rất nhanh người này liền hướng Vũ cầu xin nhưng cũng chỉ trong chốc lát, một lần nữa hắn đã theo đồng chí tại bên cạnh đồng dạng hi sinh.
Vũ mặt cho những tiếng la hét vang xin, hắn không chịu thua vẫn tiếp tục hướng những cái còn lại lần nữa thực nghiệm.
-Tên thứ bảy.
Vũ thở dài bất đắc dĩ hướng tên thứ bảy đi đến.
-Ngươi.... ngươi... đừng á, coi như ta xin ngươi đừng mà...
Người kia khuông mặt tái nhợt dường như đã không còn chút máu, hắn lúc này hối hận rồi, như thế nào bọn hắn lại gọi đến cái tên ôn thần này làm gì.
-Kỳ quái, ta sao lại cảm thấy không đau.
Bị Vũ đem tay co áp xuống đỉnh đầu, hắn một hồi đau khổ nhắm mắt chờ đợi nhưng là một lúc lâu sau hắn vẫn không có cảm giác gì nên nghi ngờ mở mắt,hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân đã dễ chịu hơn hẳn, không chỉ thế hắn cũng đã đứng lên hoạt động bình thường rồi.
-Thành công rồi.
Vũ nhìn thấy một màng trước mắt không khỏi vui vẻ cười thành tiếng.
-Em trai, ngươi thật lợi hại.
Chúng binh sĩ còn lại đang nằm trên mặt đất nhìn đến một màng này cũng không khỏi sững sờ, ngay sau đó liền cao hứng hẳn lên, bọn hắn biết mình lúc này đã xem như an toàn rồi, rất nhanh bọn hắn liền hướng Vũ thay đổi một trăm tám mươi độ sắc mặt, không ngừng hướng Vũ dựng lên ngón tay cái.
-Tốt... ta liền đến giải khai cho mọi người.
Vũ vẽ mặt đầy đắc ý lại chạy đến một cái trước mặt đem chân nguyên rót vào.
-Phốc....
Nhất thời một cảnh tượng quen thuộc lại một lần nữa diễn ra, một cái chiến sĩ mới đầu nhìn thấy Vũ còn cao hứng niềm nỡ tươi cười, nhưng là một giây sau cũng liền thổ huyết hai mắt đến phút cuối vẫn trợn to nhìn đến Vũ như muốn nói: " cmn sao lại là ta".
-..................
Yên tĩnh, toàn trường lúc này đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ, và dường như lúc này cũng không ai nguyện ý để Vũ đến cứu giúp nữa rồi. Nhưng là họ lại không nghĩ đến Vũ lúc này đã điên rồi, mặt cho bọn hắn như thế nào cầu xin cùng khuyên ngăn thậm chí là không dứt miệng chửi rủa, thế nhưng Vũ cũng không để ý mà tập trung đem chức nghề nghiệp bác sĩ này làm cho thuần thục.
Hai giờ trôi qua, một đội tuần tra hai mươi chiến sĩ, lúc này ngoại trừ một người bị sinh vật người ngoài hành tinh kia cho giết chết mà bất hạnh bỏ mình, thì số người may mắn còn lại đã có chín cái hôn mê bất tỉnh tại Vũ trên tay.
-Mọi người không cần cảm tạ, ta đi trước.
Vũ lúc này cũng có chút xấu hổ không thôi nên rất nhanh liền xoay người mang theo Hồng Yến tại trên lưng rời đi mất.
-.............
Đám người may mắn thoát nạn lúc này có chút do dự, không biết có nên hay là không hướng hắn nói lời cảm tạ, nhưng là hắn không đợi bọn họ lựa chọn, hắn rất nhanh tại trong màn đêm đã biến mất không khỏi khiến cho họ lắc đầu thở dài bất đắc dĩ, ngay sau đó liền hướng đồng đội của họ đang bất tỉnh nằm trên mặt đất mang đi.
Mà trên đường về nhà Vũ cũng là buồn bực không thôi lẫm bẫm nói:
-Chị à! Chị có thể đừng hướng em cười nữa hay không, chị có biết là chị đang làm em tổn thương lắm không.
Vũ trong lúc truyền chân nguyên cho người khác, hắn liền phát hiện nàng đã tỉnh, nhưng vẫn im lặng nằm trên lưng hắn, đôi lúc hắn cảm thấy được cơ thể của nàng đang rung nhẹ, cho đến tận bây giờ hắn vẫn còn cảm nhận được nàng đang rung rẩy, hắn liền đoán được là nàng không phải là cảm thấy khó chịu mà là hướng hắn cười trộm.
-Hihi... em không ngờ lại xấu như vậy lai dọa cho đám người kia sợ đến phải kêu cha gọi mẹ.
Thì ra trong lúc hắn cứu người nàng cũng đã tỉnh lại nhưng là một mực không lên tiếng mà nằm trên lưng hắn hưởng thụ, thế nhưng là một màng kia khiến nàng không khỏi buồn cười, mặt dù rất áp chế nhưng là cũng đã để cho hắn phát hiện ra
-Vẫn không đến mức đó chứ.
Vũ buồn bực không thôi nói.
Nàng rất muốn nói cho hắn biết không chỉ có thế mà còn hơn thế là, có người đã vì ngươi mà quần cũng cho ướt nhẹp đấy chớ , nhưng là nàng ngại mặt mũi cũng sẽ không nói ra, nàng lại hướng hắn vui vẻ cười nói:
-Được rồi, em mau thả chị xuống chúng ta cùng về nhà.
-Không cần, chị cả đêm đều đã mệt rồi để em mang chị về nghỉ ngơi.
Vũ cự tuyệt lời nàng đề nghị nói.
-Thế nhưng em vết thương làm sao bây giờ.
Nàng lúc này đột nhiên nhớ lại Vũ đã bị thương tại trên lưng, nàng đột nhiên lo lắng hỏi.
- Chị em đã không sao rồi.
Hắn mỉm cười nói.
Nàng xấu hổ gật đầu một cái xem như nguyện ý, rồi lại hướng hắn có chút nhỏ giọng hỏi:
- Nhưng là em không mệt sao.
- Mệt chứ, chị nặng quá làm em sắp mệt chết rồi đây này.
Vũ lộ ra bộ dáng đầy đau khổ hướng nàng cười nói.
- Em cái đứa nhóc này lại dám trêu chị, coi chị xử lý em thế nào.
- Á... chị đừng có kéo lỗ tai em.
- Cho em chừa, dám chọc ghẹo chị.
Hai thân ảnh trong đêm tối lúc này không ngừng hướng nhau đùa dỡn hí hửng tại trên đường về, dường như họ lúc này đã không còn khúc mắt gì với nhau nữa cả, cũng có thể là tình cảm của họ tại đêm này đã đạt được mức tiến xa hơn mà ngay cả bản thân họ cũng không thể nhận ra.