Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: Truyenyy.com
-----------------------------
Lúc này Sở Hằng giống như chạy đua với gió... Khoan đã. Hình như có gì đó sai sai ở đây. Tuy rằng trước đây thể lực của hắn cũng coi như khá tốt, nhưng tốc độ chạy không thể nào nhanh được như bây giờ. Đây vốn dĩ không phải tốc độ của một người bình thường!
Vừa chạy vừa phải chú ý tránh các vật cản và xác chết, đồng còn quan sát được các kiến trúc xung quanh hai bên.
Hắn phát hiện tốc độ của mình không chỉ nhanh lên, ngay cả thị lực và phản xạ thần kinh cũng cải thiện một cách rõ rệt.
Quái, rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra???
“Mau tập trung chạy đi, đừng có phí thời gian suy nghĩ vớ vẩn nữa. Còn cái thân thể này hả? Ngươi đã trở thành ký chủ của ta, tất nhiên phải cải tạo lại thân thể này một phen. Thể lực của ngươi bây giờ mới chỉ xem như cơ bản của loài người. Nhưng so ra cũng khá hơn ngươi lúc trước.” Zero đúng lúc lên tiếng giải đáp nghi vấn của Sở Hằng.
“Ra thế.” Sở Hằng cũng hiểu rằng đây không phải là lúc thích hợp suy nghĩ lung tung. Việc hắn cần làm lúc này là chạy! Phải lập tức rời khỏi nơi này.
Thị lực của hắn ngay từ đầu đã không tồi, trải qua nâng cấp thì càng nhìn rõ thêm sự vật xung quanh. hắn đột nhiên phát hiện một khẩu súng lục 92. Chẳng cần nghĩ ngợi, hắn đã nhanh chóng chuyển hướng về phía đó, nhặt lấy khẩu súng kia.
Là súng lục sử đụng đạn đường kính 9mm, bên trong không ngờ vẫn còn 10 viên đạn. Xem ra chủ nhân của khẩu súng này đã chết hoặc vô tình đánh rơi nó.
Ai mà biết được. Dù sao cũng giúp Sở Hằng vô tình có được vũ khí phòng thân.
Đóng chốt an toàn, xong. Dấu súng vào thắt lưng, xong. Ok, tiếp tục khởi động chế độ chạy trốn.
Lúc đi ngang qua siêu thị nhỏ gần đó, phát hiện bên trong vẫn còn khá nhiều hàng hóa, Sở Hằng nhanh chóng tìm balo rồi vội vàng nhét đồ vào bên trong.
“ Này này, ngươi có thể đừng phí hơi sức nữa không? Nhặt những thứ vô dụng này làm gì?” Zero không vui lên tiếng hỏi.
“Còn phải hỏi? Nơi này cách Dương thành hơn 80 cây. Trên đường đi, ta có thể không đói không khát sao? Lẽ nào ta có thể không cần ăn uống mà vẫn sống như ngươi?”
“Được được, ngươi cứ nhặt đi. Dù sao ta cũng nói rồi. Đợi ngươi đến nơi an toàn, ngươi sẽ biết những thứ này đều là vô dụng.” Giọng của Zero lúc này lại mang theo vài phần hài hước.
Sở Hằng chẳng thèm để ý đến Zero. Tuy rằng đồ trong siêu thị còn rất nhiều, nhưng thời gian bây giờ chính là vàng bạc. hắn dùng chưa đến 3 phút lấy đi những đồ ăn có hàm lượng protein và calo cao, lấy thêm 2 chai nước khoáng rồi rời đi.
Đoạn đường sau đó không xảy ra thêm chuyện gì nữa. Sở Hằng vội vã rời khỏi Tiểu Thạch trấn. Bởi vì chiếc lược dẫn dắt của bộ đội tiến công trước đó, xung quanh phụ cận Tiểu Thạch trấn còn không ít zombie vẫn quanh quẩn đâu đây, cho nên Sở Hằng chỉ có thể cắm đầu chạy trốn.
Hắn chạy mãi đến khi chạy tới một ngôi nhà tranh cũ nát cách Tiểu Thạch trấn 2 cây số mới dừng lại. Đây có lẽ là do người nông dân nào đó vì để tiện chăm sóc cho đồng ruộng của mình mà xây nên, bốn phía đều là đồng ruộng bao la bằng phẳng. Thoạt nhìn đằng sau đã không còn thấy bóng dáng con zombie nào nữa.
Mặc dù thể lực đã được cải thiện không ít, nhưng cũng chẳng thể ngay lập tức biến Sở Hằng thành một siêu nhân. Hơn 20 phút điên cuồng chạy vẫn khiến cả người hắn đầy mồ hôi, dường như còn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Cảm thấy nơi này có lẽ đã ra khỏi vùng nguy hiểm, hắn quyết định dựa vào tường của ngôi nhà tranh nghỉ ngơi trong chốc lát.
Từ trong balo lấy ra một hộp thịt có được từ siêu thị lúc nãy, vội vàng ăn mấy miếng rồi lại uống sạch một chai nước khoáng.
Nghỉ ngơi được vài phút, Sở Hằng lúc này đã dần hồi phục trở lại. hắn nhận thấy sự biến hóa rõ rệt của cảnh vật xung quanh. Ban đầu mọi thứ như có ánh sáng nhẹ phát ra, sau đó như vệt nước bị hong khô, từ từ tản ra rồi biến mất.
“Không, bây giờ cũng tạm coi như an toàn rồi, có thể nói cho ta biết lai lịch của ngươi không? Cuối cùng thì ngươi ở chỗ nào trong thân thể ta?” Sở Hằng lúc này giống như nhìn lên bầu trời nói chuyện một mình.
“Phải gọi ta là đại nhân, Zero đại nhân. Có hiểu không!” Zero đáp lại bằng giọng không đồng ý.
“À, hiểu hiểu, Zero” Muốn Sở Hằng gọi một thứ có giọng trẻ con này là đại nhân? Quá miễn cường đi. Nói cho cùng thì đến bây giờ vẫn không biết thứ này hình dáng méo tròn ra sao.
“Zero đại nhân không phải là một thứ.” Zero rõ ràng có thể đọc hiểu suy nghĩ lúc này của Sở Hằng.
“Được được, Zero đại nhân. Nếu ngài không phải là đồ vật thì ngài là gì? “ Sở Hằng thực sự chịu không nổi nữa, quyết định tạm thời gọi theo ý muốn của nó.
Zero cảm thấy Sở Hằng làm theo ý mình nên mới thôi không dây dưa vấn đề này, nói tiếp: “Ta là gì? Nói theo cách của người Trái Đất các ngươi thì ta là một trung tâm hệ thống, một chiếc máy tính có trí tuệ nhân tạo. Đúng rồi, với người Địa Cầu thì ta chính là một sản phẩm của công nghệ kỹ thuật cao. Ngươi nghe hiểu không?”
Sở Hằng nghe xong bỗng có một suy nghĩ: Lẽ nào Zero có quan hệ với mảnh thiên thạch kia, bản thân lại đụng phải nó rồi kích hoạt vô tình kích hoạt.
Zero hiểu được suy nghĩ của Sở Hằng nên lên tiếng: “Ngươi nghĩ đúng rồi, ta đúng là có quan hệ với mảnh thiên thạch đó, nhưng chỉ là quan hệ gián tiếp. Ta là một máy tính có trí thông minh nhân tạo đến từ hành tinh Nguyên Bảo, nhưng trên đường di chuyển lại bị những mảnh thiên thạch này va phải. May là năng lực sống của ta khá mạnh, nhanh chóng bám vào nó. Kết quả sau đó chắc ngươi cũng biết.”
Sở Hằng há hốc miệng: “Này này, ngươi có thể đừng đọc suy nghĩ của ta được không? Ta nghĩ gì mà ngươi cũng biết thì ta làm gì có sự riêng tư nữa?”
Sở Hằng cực kì không thích cảm giác này, giống như hắn đang khỏa thân trước mặt Không vậy.
“Được rồi được rồi, ta cũng chỉ tạm thời ở trong cơ thể ngươi. Đợi tới khi ngươi kích hoạt hệ thống của ta, ta sẽ trở về đó. Nói cho cùng ở trong cơ thể ngươi đến thực thể ta còn không có. Ta mới là người nên kêu ca ở đây”
“Thật chứ?”
“Đương nhiên, Zero đại nhân trước nay đều không biết nói dối là gì.”
“Vậy làm sao để ta kích hoạt hệ thống của ngươi?”
“Việc này phải kể từ cách đây hơn 200 năm trước, khi người của Hành tinh Nguyên Bảo bắt đầu nghiên cứu chế tạo ta..”“Có tin ta đâm đầu chết ở đây không? 200 năm trước? Ngươi giết ta luôn đi.”
Sở Hằng cảm thấy Không quá thích lảm nhảm. Bắt hắn nghe chuyện từ 200 năm trước không bằng trực tiếp giết hắn luôn cho xong.
Zero không vui đáp lời:” Vậy được rồi, ta sẽ kể đơn giản hơn.”
“Ta là một hệ thống mua bán do người của hành tinh Nguyên Bảo chế tạo ra, là hệ thống mua bán trực tiếp vô cùng văn minh. Cho dù đến bất kì tinh cầu nào cũng có thể cùng người ở tinh cầu đó mua bán. Vô cùng tiện lợi”
“Nói như vậy ta cũng có thể trực tiếp mua bán với hành tinh Nguyên Bảo? ”
“Không thể.”
Mẹ nó! Sở Hằng còn đang ảo tưởng có thể mua phi cơ chiến giáp gì gì đó đi giải cứu Trái Đất thì đã bị 1 câu của Không phá vỡ hoàn toàn.
“Tại sao?”
“Bởi vì toàn bộ hệ thống phân thành hai bộ phận. Một bộ phận phụ trách mua bán, một bộ phận phụ trách vận chuyển. Bất hạnh là bộ phận vận chuyển đã bị hỏng trong lúc va chạm với mảnh thiên thạch kia.”
“Mẹ. Ý là bây giờ ngươi trở nên vô dụng rồi?”
Mất cả nửa ngày, hóa ra hệ thống mua bán thần bí gì đó chỉ là một thứ đồ không hoàn hảo.
“Ha ha, ai nói ta không hoàn hảo? Ngươi đã vô tình kích hoạt hệ thống mua bán độc lập của ta. Trong thời gian ngươi cải thiện thể lực, ta đã kịp điều tra về hành tinh này. Ta phát hiện mình có thể trở thành một hệ thống mua bán độc lập giống như một hệ thống đã tồn tại ở Trái Đất.”
“Hệ thống gì?”
“Siêu thị. Ta có thể trở thành một hệ thống siêu thị vô cùng lớn.”