Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: Truyenyy.com
-----------------------------
Hôm nay, Tiểu Thạch Thành có mưa, cơn mưa nhẹ của phương Bắc vào tiết tháng tư khiến người ta rét cắt da cắt thịt. Thế nhưng, rất nhiều “người” ăn mặc rách rưới đi lại trong thành phố như thể không cảm nhận được cái rét ấy, chỉ có một số ít đang quỳ trên đất chăm chú nhấm nháp thứ gì đó…
Màn mưa vẫn chưa đủ để xóa đi mùi máu tanh và thuốc súng, xác chết la liệt trên mặt đất là minh chứng cho một trận quyết đấu vừa mới kết thúc. Zombie không giữ lại toàn bộ những kẻ đột nhập, để mặc chúng mang những hòn đá kia đi. Mà Zombie cũng chẳng thèm để ý những hòn đá đó là gì, cũng chẳng buồn đuổi theo những kẻ đột nhập đã bỏ đi đó, chúng muốn ăn những kẻ còn sót lại.
Ngay lúc ấy, Sở Hằng đang nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất, kinh ngạc không thôi. Hắn cứ nhìn những Zombie đi đi lại lại, trong đôi mắt tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu, tại sao? Tại sao chúng không ăn mình?
Sau khi tốt nghiệp trung cấp, Sở Hằng liền gia nhập vào hàng ngũ sĩ quan trong quân đội, không may bị nhiễm virus nhưng lại không chết, trở thành một binh sĩ được bao ăn bao ở trong tận thế.
Những binh sĩ như hắn mặc dù rất có địa vị tại căn cứ, không phải lo chuyện ăn mặc hằng ngày, thế nhưng thực chất mỗi lần đi làm nhiệm vụ lại là một lần đối diện với tử thần, đặt cược mạng sống của chính bản thân.
Cũng giống như lần này, hắn đến Tiểu Thạch Thành để tìm một mảnh thiên thạch. Hắn nhớ như in ngày kinh hoàng ấy, hằng hà vô số mảnh thiên thạch đâm thủng tầng khí quyển, rơi thẳng xuống trái đất, tạo ra vùng đất dữ như cục diện hiện tại. Sau khi nghiên cứu quỹ đạo rơi của những mảnh thiên thạch đó, các chuyên gia của cứ điểm Dương Thành đã phát hiện chúng rơi theo một quy luật nhất định, rơi ở những nơi tập trung đông người! Chính những mảnh thiên thạch ngoại lai này khiến trái đất biến thành vùng đất quỷ dữ, tia phóng xạ khiến con người biến thành Zombie, đồng thời làm nhiễu tất cả sóng điện từ, sóng điện thoại, biến ứng dụng khoa học kỹ thuật không dây thành vật trang trí, vô hiệu hóa tất cả những loại vũ khí có tính sát thương cao.
Vì vậy, sau đại hạn này, những mảnh thiên thạch mang một tín hiệu nào đó hoặc mục đích nào đó đều trở thành đối tượng nghiên cứu của những tổ chức và chuyên gia khoa học còn sống sót. Bởi xét cho cùng, sự việc này dường như do con người gây ra chứ không đơn giản là một hiện tượng tự nhiên.
Nhưng những mảnh thiên thạch này đều rơi trong thành phố, nằm trong vòng vây chật như nêm của đám Zombie, nói vậy thôi cũng đủ hiểu muốn lấy được khó nhường nào.
Những thiên thạch kiểu này cũng phải có đến hàng nghìn mảnh, nói thì nói vậy, nhưng vị trí địa lý cách Sở Hằng gần nhất là Tiểu Thạch Thành này rồi. Điều này chắc chắn là một tin vui cho các nhà nghiên cứu và lãnh đạo ở Dương Thành. Dù sao lấy được mảnh thiên thạch ở đây cũng dễ hơn nhiều những thành phố xa tít tắp, vì vậy, lãnh đạo Dương Thành đã phái binh sĩ của cả một doanh trại để đem thiên thạch về.
Binh sĩ doanh trại đều là những người mạnh khỏe, lực lưỡng, thế mà lực bất tòng tâm khi đối mặt với hơn ba trăm nghìn Zombie trong thành phố này. Cuối cùng, sau khi áp dụng hàng loạt các chiến thuật chiến đấu, phân thành đội nhỏ, một đội dụ dỗ địch, cố gắng hết sức dụ đám Zombie ra khỏi thành phố, phân tán lực lượng kẻ địch, một đội khác dùng trực thăng hỗ trợ đội còn lại, lợi dụng sơ hở tiến vào thành phố. Rốt cuộc đội của Sở Hằng đã có thể giết sạch đám Zombie chặn trước thiên thạch ngay tại trung tâm thành phố.
Sở Hằng là người đầu tiên chạm vào thiên thạch, nhưng nào ngờ, khoảnh khắc hắn chạm vào nó liền cảm thấy như có một luồng khí chạy dọc thân thể, sau đó nhanh chóng phân tán khắp nơi trong cơ thể. Vì không chịu được sự đau đớn kỳ lạ ấy cho nên hắn hôn mê ngay tại chỗ.
Những những người ngoài cuộc lại thấy Sở Hằng chạm vào thiên thạch liền bị “luồng ánh sáng” trông như một cánh tay to trắng ngần của một đứa trẻ con đánh xuống người, khiến hắn bay ra ngoài. Có một binh sĩ chạy đến thăm dò hơi thở của Sở Hằng rồi xác nhận hắn đã chết.
Bởi vì nhóm của Sở Hằng chỉ lái một chiếc xe đến đây nên họ không có thời gian để kéo xác đồng đội về, chỉ kịp vơ vét súng, đạn dược và những mảnh thiên thạch to nhỏ rồi nhanh chóng rời đi. Nói gì thì nói, cảm giác bị hơn ba trăm nghìn Zombie bao vây chẳng vui vẻ gì, cho nên, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đội quân bắt buộc phải bỏ lại binh sĩ đã hy sinh.
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Sở Hằng suy nghĩ là tại sao Zombie không ăn thịt mình?
Một người sống sờ sờ nằm ở đây chẳng phải là món ăn tuyệt vời của chúng sao? Nghĩ đến đó lông người hắn dựng đứng hết cả.
Haizzz!
Mình bị bỏ rơi lại thành phố này rồi!
Lũ khốn nạn! Bình thường thì anh anh em em, vậy mà lại vứt bỏ mình hắn ở lại trong hoàn cảnh này!
Tuy nhiên hắn đâu biết, trong thâm tâm, họ nghĩ hắn đã chết rồi.
Nhưng sau vô số lần quyết đấu với Zombie, Sở Hằng đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, bây giờ hắn có thể chắc chắn rằng mặc dù đang ở giữa đám Zombie nhưng hắn vẫn tạm thời an toàn.
Bởi vì Sở Hằng cảm nhận được trước mặt mình có một vầng ánh sáng thần bí bao trùm, khiến cho đám Zombie dường như không nhận thấy được sự tồn tại của hắn. hắn đưa tay ra chạm nhẹ vào luồng sáng đó, ấm áp, mềm mại, có tính đàn hồi, chỉ cách hắn khoảng 2 mét. Hắn không khỏi cảm thán sự thần kỳ của luồng sáng này.
“Nếu ta là ngươi thì sẽ không tần ngần ở đây thế này đâu. Nếu không muốn trở thành thức ăn của đám Zombie, vậy hãy mau nhanh chóng rời khỏi đây đi. Luồng năng lượng bảo vệ này chỉ tồn tại trong khoảng thời gian nhất định, đến lúc nó vô hiệu, hẳn sẽ vui lắm đây.” Một giọng nói trẻ con đột nhiên vang lên trong đầu khiến Sở Hằng giật nảy mình.
“Ai đó?” Sở Hằng cất giọng hỏi, đồng thời nhìn quanh bốn phía để xác định ở đây ngoài đám Zombie ra thì chẳng có một sinh vật sống nào cả.
“Ngươi có thể gọi ta là Không. Còn về việc ta là ai và tại sao giọng nói của ta xuất hiện trong đầu hắn thì đợi hắn an toàn rồi ta sẽ nói sau. Ta nhắc nhở ngươi, tầng bảo vệ này chỉ có hiệu lực trong vòng 27 phút nữa. Trong thời gian này nếu ngươi không nhanh chóng thoát thân đến một thành phố an toàn thì chắc chắn sẽ có một kết cục rất thảm đấy.” Giọng nói có chút vui mừng khi người khác gặp họa.
Cái gì!!!
Hai mươi bảy phút!
Từ trung tâm thành phố đến ngoại ô tầm 4,5 km, may mà vẫn còn thời gian để nghĩ ngơi.
Sở Hằng lập tức đứng dậy, nhưng với bản tính cảnh giác, hắn vẫn hỏi thêm một câu: “Chỉ cần luồng ánh sáng này tồn tại thì sẽ an toàn sao?
“Tất nhiên rồi, tầng năng lượng này hoạt động dựa trên nguyên lý của màng bọc bảo vệ và khúc xạ ánh sáng của trái đất các người, từ đó có thể cách ly hoàn toàn mùi hương cơ thể và giúp tàng hình. Chỉ cần ngươi đừng rảnh rỗi sinh nông nổi, tự tìm đường chết thì đám Zombie sẽ không nhận ra đâu.”
“Hiệu quả bảo vệ thì sao?”
“Đạn thông thường không thể đâm thủng được, nhưng có lẽ mấy loại súng bẳn tỉa vẫn có thể khiến ngươi bị thương.” Ngữ điệu của Không vẫn mang chút thích thú như chờ xem kịch hay.
Sở Hằng thở phào nhẹ nhõm, khởi động chân tay, nói: “Giờ thì ta yên tâm rồi, chỉ cần 15 phút là ta có thể rời khỏi đây.”
Hắn chuẩn bị chạy, thành tích chạy việt dã của hắn vẫn luôn đứng đầu đội.
Sở Hằng làm nóng người xong mới ngờ ngợ hình như cơ thể sạch sẽ, gọn gàng quá thì phải. Lũ khốn nạn, coi như hắn chết rồi thì có nhất thiết phải lục soát cẩn thận thế hay không!
Ba lô, đạn dược, súng, đồ ăn, thậm chí cả 2 thanh sô cô la chống đói hắn để trong túi quần cũng bị móc nốt. Đúng là lũ khốn nạn.
Đành vậy, Sở Hằng ngẩng đầu nhìn mặt trời, xác định phương hướng rồi bắt đầu chạy thật nhanh về hướng đã định.