Editor: Thiên Nguyệt.
Người mở cửa là bạn gái của Trương Chí Hạo.
Cô ta có mái tóc xoăn cuộn sóng, trên mặt còn trang điểm nhẹ.
Hiển nhiên người này có cuộc sống không tệ tại mạt thế.
"Lục Thời Minh?"
Người phụ nữ đứng sau ba bức tường kia, hé cánh cửa, nhìn ra bên ngoài bằng ánh mắt kinh ngạc.
Lục Thời Minh, hỏi: "Đoạn Trân, Chí Hạo ở đây đúng không?"
Đoạn Trân nhìn thoáng qua ba người một thân chật vật ở ngoài cửa, không dám mở cửa cho vào.
Sau lưng Đoạn Trân xuất hiện một người đàn ông đi tới, nhìn dáng vẻ không tồi, bất quá đôi lông mày hướng lên trên, nhìn không giống như là một người tốt.
"Thời Minh, sao cậu lại tới đây?"
Trương Chí Hạo có chút ngoài ý muốn.
Hắn còn tưởng loại người công tử bột, yếu gà như Lục Thời Minh sớm đã bị zombie cắn chết rồi chứ.
Lục Thời Minh lộ ra nụ cười tái nhợt :"Ừm."
Mắt của Trương Chí Hạo đầu tiên là nhìn qua nghê Dương, sau đó dừng lại trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Thiếu nữ mặc bộ đồ rằn ri rộng, sợ hãi đứng sau lưng Lục Thời Minh, để lộ ra cặp mắt sạch sẽ xinh đẹp.
Là Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Hai mắt Trương Chí Hạo sáng lên.
Trước tận thế, Tô Nhuyễn Nhuyễn là hoa khôi của trường, khuân mặt thanh thuần như tiểu tiên nữ, không biết bao nhiêu chàng trai thầm thương trộm nhớ.
Đương nhiên trong đó cũng có cả Trương Chí Hạo.
Nhưng đáng tiếc là, nữ thần trường lại cùng nam thần vườn trường kết giao, cũng chính là Lục Thời Minh.
Đối mặt nữ thần, Trương Chí Hạo không nói hai lời, liền muốn nhường đường cho ba người đi vào nhà.
Đoạn Trân có chút không vui.
"Ai biết bọn họ có bị Zombie cắn hay không!"
"Vậy thì kiểm tra một chút đi."
Trước kia, Trương Chí Hạo hay đi theo bên cạnh Lục Thời Minh, luôn nghe anh chỉ huy.
Hiện tại, hắn đã thay đổi rõ ràng.
Hiển nhiên, hắn đã đem chính mình đặt vào vị trí người lãnh đạo.
Nam kiểm tra nam , nữ kiểm tra nữ .
Không có phát hiện dị thường gì hết, Trương Chí Hạo liền hào phóng nhường đường cho mọi người tiến vào.
Lục Thời Minh ba người bọn họ mặc dù không bị Zombie cắn, nhưng trên người vẫn có một chút vết thương nhỏ.
"Bạn gái của tôi là y tá. Để cô ấy bôi ít thuốc cho mọi người đi."
"Tôi gọi Đoạn Trân." Địch ý của cô ta đối Tô Nhuyễn Nhuyễn hết sức rõ ràng. Rốt cuộc ánh mắt của Trương hạo quá mức lộ liễu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngầm lùi về sau một bước.
Nghê Dương nói: "Cô sao vậy?"
"Cô ấy nói mình tên Đoạn Trân."
Nghê Dương nghe không hiểu.
Lục Thời Minh lại nghe hiểu.
Anh vươn tay, giống như bất đắc dĩ sờ lên gáy Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Đôi mắt xinh đẹp nheo lại, mang theo hàn ý thâm trầm
"Tự tôi tới bôi thuốc cho Nhuyễn Nhuyễn đi."
Lục Thời Minh chính là học tập tại trường y giỏi nhất trong nước. Bởi vì quá ưu tú, quá thiên tài, hào quang nam chủ bắn sáng chói, cho nên anh còn bị mấy kẻ giáo sư cao hơn đỉnh đầu tranh giành cướp đoạt một trận.
Nhưng dù vậy, cũng không thể thay đổi được hiện tại anh chính là bác sĩ hàng thật giá thật.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn đang một mực suy nghĩ.
Nam chủ anh chặt đầu lưu loát như bổ dưa hấu vậy , tại sao không đến trại nuôi heo phát huy sở trưởng bản thân vậy?
Dường như là nhìn ra suy nghĩ của Tô Nhuyễn Nhuyễn, Lục Thời Minh ôn nhu đổ nửa bình sát trùng vào vết thưởng của cô.
"A!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn nắm chặt lấy tóc của Lục Thời Minh, tiếng khóc phát ra như tiếng lợn kêu.
Bên kia, Nghê Dương nghi ngờ nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn một chút, sau đó hướng Đoạn Trân, nói: "Nghê Dương."
"Cô thế nào mắng chửi người a!"
Đoạn Trân lập tức nhảy dựng lên.
Nghê Dương tựa hồ đã thành thói quen, cô lãnh khốc nói: "Ta họ Nghê, Nghê trong manh mối. Dương trong ánh sáng mặt trời."
Đoạn Trân: . . .
"Cha mẹ cô thật kì quái, lấy cho cô cái tên. Nghê Dương, mẹ ngươi. . ."
Nghê Dương nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Trương Chí Hạo, "Xe của chúng tôi bị hỏng, muốn một chiếc xe khác để đến cắn cứ sinh tồn." Nghê Dương đi thẳng vào vấn đề.
"Các ngươi muốn đi căn cứ?" Trương Chí Hạo cười nói: "Vừa vặn, chúng tôi cũng chuẩn bị đi căn cứ. Có thể cùng nhau đi."
Nghê Dương không nghĩ tới, muốn có một chiếc xe, lại thêm hai người vướng víu tay chân.
Trương Chí Hạo cũng nhìn ra được Nghê Dương có thực lực rất mạnh.
Nhưng cho dù có mạnh hơn nữa, cũng không thể bằng hắn có được dị năng.
Nghĩ tới đây, Trương Chí Hạo vô ý thức nhìn thoáng về phía Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh nhìn rất suy yếu, cũng rất sa sút tinh thần, tựa hồ là cảm thấy e ngại, tuyệt vọng đối với mạt thế này.
Chỉ khi nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn mới lộ ra điểm ôn nhu.
Dù sao cũng là đại thiếu gia, không chết đã là thắp nhang cảm tạ trời đất rồi.
Trương Chí Hạo thần sắc kiêu căng.
Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn cũng có thể giẫm đạp Lục Thời Minh dưới lòng bàn chân.
Trương Chí Hạo ưỡn ngực, ánh mắt di chuyển đến Tô Nhuyễn Nhuyễn
Tô Nhuyễn Nhuyễn thay sang mặc bộ quần áo của Đoạn Trân.
Là một bột quần áo thể thao màu trắng.
Đoạn Trân dáng người cao gầy, Tô Nhuyễn Nhuyễn so với cô nàng thì thấp hơn một ít, còn gầy hơn rất nhiều.
Nên nhìn cô mặc bộ quần áo này trông ngoan ngoãn, khéo léo, ngồi trên ghế salon, cúi cúi đầu, để lộ ra một đoạn chiếc cổ trắng nõn tinh tế.
Tóc đen dán vào cổ trắng, làm lộ ra đôi tai có đường cong xinh đẹp.
Làn da trắng như sữa, vừa ngây thơ vừa mê hoặc người khác.
Trương Chí Hạo nuốt một ngụm nước bọt.
Đoạn Trân hừ một tiếng, cũng không dám nói cái gì.
Lục Thời Minh mười phần tri kỷ lấy ra một bình nước đưa cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn buông mi mắt, vặn.
Vặn không ra. . . cô vặn lại. . . ân ân ân . . . vẫn không ra.
Tô Nhuyễn Nhuyễn sử dụng ra toàn bộ sức mạnh.
"Để anh."
Lục Thời Minh cầm lại chai nước, dễ dàng vặn ra, đưa lại cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy nhất định người thanh niên này cố ý.
Quả nhiên, khi cô ngẩng đầu, lập tức liền nhận được mấy cái ánh mắt khinh bỉ.
Trong đó, Nghê Dương là nổi bật nhất.
Cô không phải, cô còn chưa có làm gì hết, cô đây là bị hãm hại!