Chương 5: Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết

Editor: Thiên Nguyệt

Tô Nhuyễn Nhuyễn sợ ngây người.

Hận không thể tại chỗ này tặng cho lão đại giải Oscar.

"Tôi muốn đi đến căn cứ sinh tồn, hai người định đi đâu?"

"Chúng tôi cũng muốn đến đó." Lục Thời Minh nói.

Nghê Dương trầm tư nửa khắc, "Từ nơi này đến căn cứ, nếu thu thập được vật tư, tôi tám các người hai. Tôi bảo vệ hai người cho đến lúc đến căn cứ ."

Tô Nhuyễn Nhuyễn rướn cổ chen vào vị chí trung gian giữa hai người, nghiêm túc chỉ trích, "Tâm cô đen quá rồi."

"A." Nữ chính cười lạnh một tiếng.

Tay lái đánh, xe rẽ ngang, Tô Nhuyễn Nhuyễn liền nghe thấy chiếc cổ yếu ớt của mình kêu "Két" một tiếng.

Cô lập tức liền khóc vì đau, sau đó tìm Lục Thời Minh cáo trạng.

"Cô ấy khi dễ em. . ."

Lục Thời Minh vẻ mặt đau lòng, tiếc nuối, "Thật xin lỗi, Nhuyễn Nhuyễn, anh đánh không lại."

Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc càng thêm thương tâm.

Anh gạt người!

Lục Thời Minh đã sớm nắm được phương pháp sử dụng linh tuyền của không gian.

Anh rõ ràng âm thầm kết hợp nước linh tuyền với rèn luyện thân thể của mình trong thời gian dài.

Cứ cho nữ chính Nghê Dương là lính đặc chủng được huấn luyện chuyên nghiệp, thì mấy chuyện đánh đấm này cũng không thắng nổi anh.

Tô Nhuyễn Nhuyễn không nhịn được cảm thán, đây chính là hào quang của nam chủ a.

Đừng nhìn trông thật yếu gà, vô dụng, nhưng chỉ cần một quyền là có thể đánh chết một nữ chính.

Nghê Dương nhịn không được nói: "Thế nào?"

Lục Thời Minh gật đầu, "Được."

Cứ như vậy, tại lúc Tô Nhuyễn Nhuyễn còn đang khóc sầu trong lòng, hai nhân vật chính đã thành suy nghĩ chung.

Hai mươi mét vuông tuy thật là nhỏ nhưng cũng có thể chứa được không ít đồ.

Thỏa thuận xong mọi việc, Nghê Dương cũng chấp nhận sự tồn tại của phế vật Lục Thời Minh, ánh mắt cô chuyển sang nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Lúc này cô mới cảm thấy gì đó không đúng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: ? ? ? Tôi cảm thấy ánh mắt của nữ chính đối tôi đặc biệt có ý kiến.

. . .

Nghê Dương là một người ít nói.

Lục Thời Minh cũng không phải loại nói nhiều.

Lúc này Tô Nhuyễn Nhuyễn hoàn toàn chìm đắm trong bi thương, cũng không hề hứng thú nói chuyện.

Nửa giờ sau, Nghê Dương mới cau mày nói :"Xe của tôi vừa rồi đã đụng hỏng"

Lục Thời Minh trầm tĩnh một lúc, "Nhà bạn tôi ở gần đây. Cậu ta có rất nhiều xe."

Nghê Dương nói: "Đáng tin cậy sao?"

Lục Thời Minh ôn nhu cười một tiếng "Ừm."

Người bạn đáng tin cậy của Lục Thời Minh tên là Trương Chí Hạo, từ khi cha mẹ của anh mất, hắn trở thành người bạn tốt từ bé đến lớn của anh.

Đời trước Lục Thời Minh vẫn là một thanh niên chính trực.

Lục Thời Minh rất tín nhiệm người bạn thân này, mang Tô Nhuyễn Nhuyễn tìm đến hắn nhờ giúp đỡ.

Dựa theo kịch bản, thì Trương Chí Hạo ngoài ý muốn có dị năng hệ thổ, Lục Thời Minh vì người bạn tốt mà vui vẻ, lại chẳng thể ngờ được người mà anh coi là bạn tốt lại đoạt di vật mà mẹ anh để lại, cầm không gian đi, còn muốn cướp luôn bạn gái của anh.

"Tao chịu đủ. Mày dựa vào cái gì mọi thứ đều hơn tao? Lớn lên đẹp trai hơn tao, thành tích học tập tốt hơn tao, cũng được mọi người hoan nghênh hơn tao! Liền ngay cả Tô Nhuyễn Nhuyễn mày cũng cướp!"

Nhưng thật ra là chính Tô Nhuyễn Nhuyễn tỏ tình trước.

Bất quá ở trong mắt Trương Chí Hạo, chuyện này cũng chẳng khác nhau là bao.

Trương Chí Hạo lại thích thế giới mạt thế này, bởi vì nơi này không bị pháp luật quản chế, nơi này tựa như là một mảnh rừng rậm nguyên thủy.

Cường giả vi tôn.

Chỉ cần ngươi có sức mạnh, ngươi liền có thể trở thành chúa tể thế giới!

Tên Trương Chí Hạo sau khi có được dị năng , lập tức trở mặt với Lục Thời Minh.

Khoa tay múa chân, vênh váo tự đắc trước mặt anh.

Lục Thời Minh đều nhịn.

Nhưng càng về sau, Trương Chí Hạo nổi tâm tử vớiTô Nhuyễn Nhuyễn, có ý đồ dùng sức mạnh ép buộc.

Nếu không phải Lục Thời Minh liều chết đem Tô Nhuyễn Nhuyễn mang ra ngoài, chỉ sợ Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng không sống được đến căn cứ sinh tồn.

Đương nhiên, sau khi không còn Lục Thời Minh che chở, Tô Nhuyễn Nhuyễn sinh sống tại căn cứ cũng không được tốt.

Ở mạt thế, cô lại quá xinh đẹp.

Một cô gái xinh đẹp mà không có bản lãnh bảo vệ bản thân thì cũng biến thành đồ chơi cho người khác.

Tô Nhuyễn Nhuyễn âm thầm thở dài một tiếng, xoa xoa chiếc cổ mảnh khảnh của bản thân, cảm thấy thế giới này như đang cố tình trêu đùa cô.

. . .

Vừa đến nhà của Trương Chí Hạo, thì hết xăng.

Nơi ở của Trương Chí Hạo là một tòa biệt thự đọc lập.

Trong sân có ba chỗ kì quái, giống như đất từ bên dưới trồi lên. Khiến cho mảnh sân đẹp đẽ tinh xảo trở nên quỷ dị.

Trước khi gõ cửa, Nghê Dương thần sắc quái dị nhìn chằm chằm mấy bức tường kia một lúc, sau đó nói: "Tôi đề nghị, không nên nói chuyện cậu có không gian tùy thân cho người khác biết."

Lục Thời Minh: "Vì sao?"

Nghê Dương trào phúng cười một tiếng.

Hai người kia còn không biết tận thế tàn khốc đến mức nào, thật sự là vừa ngây thơ vừa đáng thương.

"Có đôi khi, lòng người so với Zombie càng đáng sợ hơn."

Tô Nhuyễn Nhuyễn điên cuồng gật đầu.

Nữ chủ, cô hãy mau mở to con mắt, nhìn người bên cạnh tôi đây này, đây mới là boss cuối, lại còn là đại biến thái a!!!

Lục Thời Minh như có điều suy nghĩ, sau đó ôn hòa gật đầu nói: "Được." Một bộ dáng hiền lành mặc cho người khác suy nghĩ.

Nói xong, anh nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn, "Nhuyễn Nhuyễn, giúp anh giữ bí mật nha."

Tô Nhuyễn Nhuyễn nơm nớp lo sợ đẩy cái bao vải ra mới dán lại cạnh Lục Thời Minh

Không biết vô tình hay là cố ý, lưỡi rìu cứng rắn bên trong chống vào má cô.

Bởi vì ăn uống không đủ, cho nên Tô Nhuyễn Nhuyễn gầy đi lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn .

Eo nhỏ chỉ cần một cánh tay Lục Thời Minh cũng có thể dễ dàng ôm lấy.

Bất quá mặt cô như cũ non nớt mang chút mập mạp giống trẻ nhỏ.

Má mềm nhũn bị chọc, khuân mặt mũm mĩm kết hợp với đôi mắt mở to long lánh sương mù, trông tội nghiệp giống như gốc hải đường trơ vơ không có chỗ dựa.

"Em, sẽ giữ, sẽ giữ bí mật. . ." Tô Nhuyễn Nhuyễn liếc mắt nhìn chiếc túi vải hở ra một lỗ hổng, ẩn ẩn lộ ra một góc chiếc rìu.

Là cố ý a, nhất định là cố ý a!

Đây là uy hiếp, là uy hiếp trắng trợn!

"Nhuyễn Nhuyễn thật ngoan."

Làm phiền anh đem lưỡi rìu kia thu lại, cô không chịu đựng nổi cái khối sắt đấy đâu.