Chương 23: Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết

Editor: Thiên Nguyệt.

Người ở lầu một nhìn thấy người từ lầu hai đi xuống đều mặc áo lông chồn, trên mặt bọn họ biểu lộ mười phần đặc sắc.

Cùng nhau cười khinh bỉ sau lưng đám người Lục Thời minh.

Mấy người đều ngu xuẩn thì biết được cái gì.

Nghê Dương hướng tới Lục Thời Minh đề nghị, "Nếu không cậu cũng nên chọn một bộ?"

Lục Thời Minh nói: "Không sao, mọi người cứ mặc đi."

Tô Nhuyễn Nhuyễn xem hiểu ánh mắt Lục Thời Minh.

Chuyện ngu ngốc như vậy tôi truyệt đối sẽ không làm.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Trong cười nhưng ngoài không cười jpg.

Sau khi xuống lầu, Tô Nhuyễn Nhuyễn ngạc nhiên phát hiện, mọi người mười phần tự giác, ngầm chia thành hai đội.

Một đội là theo chân Trịnh Thụ,binh sĩ vũ trang cùng một số người làm một nhử.

Một đôi là Lục Thời Minh lãnh đạo. . . Đội áo lông chồn giả?

Trịnh Thụ đứng trong vòng binh sĩ vũ trang.

Hắn quơ quơ dây leo chắc chắn, sắc mặt âm ngoan nhìn chằm chằm Lục Thời Minh.

Tô Nhuyễn Nhuyễn không rõ ràng vì sao Trịnh Thụ laiij kết thù với Lục Thời Minh.

Chẳng lẽ là bởi vì hào quang của nam chủ?

Lục Thời Minh tiến lên, đem vật tư trong tay đưa tới.

Trịnh Thụ nói: "Thả trên xe đi."

Lục Thời Minh dẫn đầu đi.

Sau lưng là đội áo lông chồn giả ôm vật tư, do dự theo sau.

Đột nhiên một tiếng "Phanh" vang lên, kính trước mặt Lục Thời Minh liền nát.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm lấy áo lông chồn trong tay, đem chính mình cùng Lục Thời Minh che chắn.

Mọi người nhao nhao trốn vào trong chiếc áo lông chồn.

Đội của Trịnh Thụ không có áo lông chồn che chắn bí những miếng thủy tinh văng ra làm máu tươi chảy ròng.

"Có chuyện gì xảy ra!"

Trịnh Thụ tức giận mắng.

"Zom, zombie. . . zombie kia biết phá. . . phá cửa. . . '

Cách đó không xa, có một con zombie đứng trên mui xe, đang giơ một tảng đá lớn trên đỉnh đầu, bỗng nhiên lại ném tới.

Vừa rồi cửa thủy tinh, chính là bị nó đập nát.

Thật là đáng sợ!

Zombie sau lưng, vô số Zombie giương nanh múa vuốt xông tới.

Trịnh Thụ một bên điên cuồng bay múa dây leo của chính mình, một bên hướng tới cửa sau thương trường chạy.

Binh sĩ vũ trang bên cạnh hắn cũng bị dọa đến bắn súng lung tung cả lên.

Trong lúc nhất thời, tràng diện loạn thành một bầy.

Ánh nắng nóng bao phủ xuống, tốc độ của zombie chậm hơn gấp đôi so với ban đêm.

Cửa của cửa hàng, bị phá.

Nơi này là quảng trường phồn hoa nhất.

Vô số zombe qua đường chen chúc mà tiến vào.

"A a a!"

Mọi người điên cuồng thét lên.

Đội áo lông chồn giả điên cuồng chạy tán loạn, trên người nặng nề khiến cho bọn họ mồ hôi dầm đìa, sắc mặt lúc đỏ lức trắng.

"Tôi cảm thấy mình bị cảm nắng."

"Tôi cũng cảm thấy tôi có chút chóng mặt."

"Ba kít, ba kít, ba kít. . ."

Đôi áo lông chồn giả nhao nhao bị cảm nắng mà ngã xuống.

Zombie không phân biệt được loại không có âm thanh, không có động tác liền trực tiếp lướt qua.

Đội Trịnh Thụ đang chạy trốn:. . .

Bọn họ cũng muốn giả chết, đáng tiếc lá gan không cho phép a!

"Lên xe" Không biết từ lúc nào Lục Thời Minh lấy ra xe điện nhỏ, xách Tô Nhuyễn Nhuyễn lên xe.

Tô Nhuyễn Nhuyễn khẩn trương nói: "Muốn mang mũ bảo hiểm."

Lục Thời Minh: . . .

Xe điện nhỏ khởi động, Nghê Dương ngồi ở sau cùng, Tô Nhuyễn Nhuyễn bị kẹp ở giữa, Lục Thời Min ngồi đằng trước.

Ba người giống mấy con mèo chen chúc trong hộp nhỏ.

Lục Thời Minh phụ trách điều khiển xe, Nghê Dương phụ trách cản phía sau

Tô Nhuyễn Nhuyễn phụ trách bán manh.

"A, đầu của tôi rơi rồi, đầu của ta rơi rồi!" Tô Nhuyễn Nhuyễn điên cuồng gầm rú.

"Kia là mũ bảo hiểm, không phải đầu của cô." Nghê Dương hướng tới đầu cô vỗ một phát.

". . . Nha."

Không có mũ bảo hiểm, tầm mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức được mở rộng rất nhiều.

Gió hè nóng bức xen lẫn mùi tanh hôi của zombie, xông vào mũi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi gần phía trước, ngửi được hương vị thanh lãnh như tuyết trên người Lục Thời Minh.

Cô nhịn không được hít hít, sau đó lại hít hít.

"Tích tích tích. . ."

"Tiếng gì vậy?" Tô Nhuyễn Nhuyễn tỉnh người lại, sắc mặt ửng đỏ, hơi hốt hoảng đem mặt mình từ trên lưng Lục Thời Minh rời khỏi.

Sau đó nhìn thấy mặt cô in dấu trên lưng người thanh niên.

Đây là trời quá nóng, cho nên cô mới có thể ra nhiều mồ hôi như vậy, không thể trách cô được.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay chà xát, sau đó vừa vò vừa chà xát.

Không chà sạch được, ngược lại làm cho làm cho dấu mặt lại càng thêm tiêu chuẩn, tựa như là khóc.

"Hết điện rồi." Chân dài của Lục Thời Minh chống xuống đất, dừng chiếc xe điện lại.

Nghê Dương dẫn đầu nhảy xuống xe.

Lục Thời Minh cũng đi theo xuống dưới.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lung lay chăn ngắn, hắc hưu hắc hưu. . ."A!"

Thân hình chiếc xe điện trôi chảy đổ rạp xuống đất theo tiếng kêu của cô, đè trên đùi Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Nghê Dương đem xe điện nhấc lên

"Không có sao chứ?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn đang chuẩn bị nhảy nhót đứng lên, đột nhiên trong lòng nảy ra một kế.

Một cơ hội tìm chết tốt như thế, cô sao có thể bỏ lỡ!

"A a a, chân của tôi gãy rồi, nó gãy rồi! Hai người bỏ tôi lại đây đi!"

Tôi van cầu hai người!

Lục Thời Minh đang chuẩn bị đi lướt qua:" Không được, Nhuyễn Nhuyễn, Anh sẽ không bỏ em lại đây."

Không, anh phải nhanh chóng bỏ tôi lại, nếu không coi chừng tôi cắn anh!

"Hống hống hống!" Sau lưng Zombie hưng phấn vung lấy cánh tay đuổi theo.

"A a a!" Tô Nhuyễn Nhuyễn phát ra kêu sợ hãi, hai cái chân ngắn đạp một cái, sau đó "Ba kít" một cái ngã sấp xuống.

Anh anh anh, chân của nàng giống như thật gãy rồi.

"Không có việc gì,chân chỉ bị trật khớp mà thôi."

Bác sĩ Lục Thời Minh dùng tay không chuẩn bệnh, rồi nói ra kết quả, sau đó chậm rãi từ bên trong không gian lấy ra dây thừng, thuần thục đem Tô Nhuyễn Nhuyễn buộc trên người mình.

Tô Nhuyễn Nhuyễn xách chân, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc treo trên người Lục thời Minh.

Lục Thời Minh nói: "Không sao đâu Nhuyễn Nhuyễn, đây là cách buộc dùng cho lợn sống, rất chác chắn, mặc kệ em có giãy dụa thế nào, cũng sẽ không rơi xuống."

Tô. Bị ép lợn sống. Nhuyễn Nhuyễn: . . . Tôi biết anh là cố ý.

Đột nhiên, ở cửa ra vào cửa hàng truyền đến một tiếng lớn giống như lòa dã thú gào thét.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy con zombie vừa rồi phá cửa, đang tru lên.

Những con zombie vốn đang chơi vui vẻ lập tức liền cúi dầu ủ rũ quay trở về.

Trở về muộn còn bị con zombie đứng đầu kia đánh cho một trận.

Một nháy mắt, cả con đường không mọt bóng zombie.

Đây thật là. . . Quá thần kỳ.

Nghê Dương sắc mặt lạnh lùng nói: "Zombie bắt đầu biến dị."

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, "Biến dị?"

"Người sẽ có dị năng, Zombie cũng sẽ có dị năng."

Nhớ tới chuyện đời trước, Nghê Dương thâm trầm thở dài một tiếng

Người dị năng sẽ càng ngày càng mạnh.

Nhưng Zombie tiến hóa cũng là không thể nào ngăn cản.

Một ngày nào đó, nhân loại cùng Zombie, sẽ trở thành đối thủ chân chính của nhau.

. . .

Mọi người trở về xe vu trang ở gần đó.

Trịnh Thụ đang ngồi ở trong xe vũ trang thở mạnh.

Trải qua trận Zombie triều này, hắn hiện tại càng giống một bộ thây khô, bị rút cạn hơi nước.

Binh sĩ vũ trang bên cạnh hắn cũng không khác gì.

Chung quanh toàn bộ đều là những đoạn cây leo bị đứt tán loạn.

Rơi trên mặt đất, còn tại nhúc nhích.

Lục Thời Minh cõng Tô Nhuyễn Nhuyễn, ngồi xuống.

Chân Tô Nhuyễn Nhuyễn chạm đất, bị ép tạo thành chữ mở.

Người anh em à, khi đặt tôi xuống có thể thông báo sớm một tiếng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn run rẩy bắp chân, cố gắng khép chân lại.

Lục Thời Minh nhặt lấy một viên hạt giống màu xanh lục, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, khép bàn tay lại.

Lúc mở ra, viên hạt giống đã không còn bóng dáng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Anh sao lại luôn thích nhặt những đồ vật kỳ kỳ quái quái như vậy.