Chương 22: Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết

Editor: Thiên Nguyệt.

Trịnh Thụ cúi đầu, nhìn "tay" của chính mình, trên mặt lộ ra thần sắc điên cuồng.

Sau này, hắn còn dùng đôi tay này để đoạt được nhiều thứ hơn nữa.

. . .

Lầu hai cũng có một zombie bảo an đang du đãng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy thì run run rẩy rẩy lên tiếng nhắc nhở ông lão ở sau lưng mình:" Ông ơi, chạy mau, zobie đến rồi!"

"Cháu bị cảm? Vậy nên mặc nhiều vào! Ai nha, ta là từ đâu đến đây?"

Ông lão không chỉ lỗ tai không tốt, còn mắc chứng si ngốc, mà hình như ánh mắt cũng không được tốt lắm.

Zombie đã gần trong gang tấc, "Hống hống hống. . ."

Ông lão lên tiếng chào, "A? Cậu tới chơi à? đi đi, cùng nhau nhau chơi."

Zombie, "Hống hống hống. . ."

Đại gia, "A? Lão á, thôi lão về nhà ăn cơm đây."

Tô Nhuyễn Nhuyễn đem ông lão đang chuẩn bị về nhà ăn cơm kéo đi vào một tiệm đồ chơi trên lầu hai.

Lần này số lượng mồi nhử rất nhiều.

Có một số người ở lại bên cạnh Trịnh Thụ, ý đồ bảo vệ mạng sống.

Có người cố gắng vượt qua sự sợ hãi, đi tìm kiếm vật tư, muốn tìm lấy một cơ hội sống sót.

Mọi người nhìn qua người thanh niên yếu đuối dễ dàng chết nhất kia, đang lên lầu hai, sau đó tiến vào cửa hàng đồ chơi.

Cửa hàng đồ chơi?

Đồ ở đây có thể làm được cái gì sao?

Lục Thơi Minh nhét vào trong tay Tô Nhuyễn Nhuyễn một con búp bê Barbie xinh đẹp.

" Em cầm tạm chơi trước."

Mọi người: . . .

Nghê Dương: Tập mãi thành thói quen jpg. Mấy người chỉ là phàm nhân chưa trải việc đời.

Đối mắt với sự hoài nghi của Tô Nhuyễn Nhuyễn, anh đưa tay bóp khuân mặt thịt của cô, còn nhẹ nhàng véo lấy.

"Mấy tháng trước, vì Nhuyễn Nhuyễn quá đói, nên ăn nửa bình thuốc ngủ, may mắn đấy chỉ là thuốc giả."

Dừng một chút, Lục Thời Minh một mặt buồn rầu, "Nhưng mà cho dù là thuốc giả thì vẫn tổn thương tới đầu óc."

Lập tức, ánh mắt xung quanh liền trở nên cổ quái.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: ? ? ? Mấy người cho rằng đầu của tôi chỉ để trang trí thôi sao? Cảnh cáo mấy người mà dùng loại ánh mắt đấy nhìn tôi, tôi sẽ cắn mấy người cho coi!

Lục Thời Minh giữ chặt Tô Nhuyễn Nhuyễn đang chuẩn bị nổi bão, "Nhuyễn Nhuyễn, uống chút nước nào."

Tốt a, uống nước xong lại đi thu thập mấy người.

Cửa hàng đồ chơi rất lớn, mười mấy người nhét chung vào một chỗ, canh giữ của thủy tinh, giằng co với zombie bảo an đứng bên ngoài.

Ông lão đang cùng với nó nói chuyện phiếm.

Nước đổ đầu vịt, vô cùng vui vẻ.

Lục Thời Minh chọn lấy một con gà biết thét lên, hé của thủy tinh ra một chút, sau đó ném ra bên ngoài.

Con gà rơi xuống lầu một, phát ra tiếng kêu thê thảm.

Zombie bảo an nện từng bước cứng ngắc, rồi lăn xuống bằng cầu thang chạy bằng điện.

Giải quyết xong zombie bảo an, Lục thời Minh mở cửa hàng đồ chơi ra, tiếp tục đi lên lầu.

Lầu ba là khu quần áo dành cho trẻ nhỏ.

Lục Thời Minh cầm lấy mấy cái vày nhỏ xinh đẹp.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Không nghĩ tới anh thế mà còn có loại đam mê này.

Lục Thời Minh nói: "Về sau cho con gái chúng ta mặc."

Tô Nhuyễn Nhuyễn: ! ! !

Tô Nhuyễn Nhuyễn mở cửa sổ cạnh người, mặt không thay đổi nhô ra nửa cái đầu.

Thật cao a, cô có chút sợ độ cao.

Tự tử bằng cách nhảy lầu này độ khó có chút cao.

Tô Nhuyễn Nhuyễn yên lặng đem đầu rụt trở về.

Chuẩn bị tìm kiểu chết kế tiếp.

Lầu bốn là khu thời trang cho nữ giới.

Lục Thời Minh chọn cho Tô Nhuyễn Nhuyễn mấy cái áo lông vũ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn kiên định cự tuyệt, nhìn trúng một cửa tiệm khác.

Nghê Dương đè ép thanh âm mắng, "Cô muốn làm cái gì chứ?"

"Tôi muốn mặc áo lông chồn."

"Đang mùa hè cô mặc áo lông chồn làm gì chứ!"

Sau tận thế, thời tiết thay đổi rất quái dị.

Không còn là bốn mùa nữa

Chỉ có hai mùa chính.

Bếp lò cùng trời đông giá rét

Hiện tại chính là mùa bếp lò.

Bất quá mọi người vì tránh bị zombie lây nhiễm, nên đều lựa chọn áo dài quần dài.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm lấy áo lông chồn không thả, "Tôi muốn mặc, tôi muốn mặc!"

"Đây là lông chồn giả!"

"Tôi vẫn muốn, tôi vẫn muốn!"

"Mặc dày như vậy! Zombie tới cô chạy thế nào?"

Chính là vì không có khả năng chạy nha.

Tô Nhuyễn Nhuyễn chớp mắt to, không chịu thả áo chồn.

"Zombie đến rồi!"

Đột nhiên, không biết ai kinh hô một tiếng.

Cách đó không xa có bác gái zombie đang đi ra từ trong nhà vệ sinh.

Nghê Dương giơ súng lên định bắn, sau đó đột nhiên phát hiện súng của mình thế mà bị hỏng.

Hỏng? Cái này sao có thể!

Nghê Dương đưa tay móc vào bên trong ống súng lấy ra mấy dây leo màu lục.

Dây leo. . . Là Trịnh Thụ làm!

Mọi người đã chạy loạn tứ phía.

Ông lão đi ba bước thì lùi hai bước, nên vẫn đứng tại chỗ không xê dịch.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đi qua túm lấy ông.

Bác gái zombie nhắm ngay vào Tô Nhuyễn Nhyễn trắng nõn, đi lên liền cắn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm giác được trên cánh tay của mình có áp lực, hưng phấn run rẩy.

Rốt cục, cô cũng chết!

"Tô Nhuyễn Nhuyễn!"

Nghê Dương quát to một tiếng, một cước đạp bay zombie kia.

Tô Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ cúi đầu, sau đó phát hiện bác gái làm nhân viên quét dọn dù tuổi còn trẻ , thế mà đã bắt đầu dùng răng giả.

Chất lượng còn không tốt, treo ở trên áo lông chồn mà cô yêu quý, một chút cũng không trúng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Siêu không vui.

Chung quanh trầm mặc nửa khắc, đột nhiên bắt đầu tranh nhau khoác áo lông chồn.

Nghê Dương lặng im nửa khắc, cũng đi theo chọn lấy một cái.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . . Các người tôn trọng tôi một chút.