Chương 15: Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết

Editor: Thiên Nguyệt.

Là ai, ai lại nắm lấy cái cổ của cô.

A, lại là nam chủ à.

Còn có thể làm sao, chỉ có thể tha thứ hắn thôi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn một mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn Nghê Dương bắt đầu lái xe một cách điêu nghệ, đem các tiểu bảo bối của cô đâm bay.

Cá ướp muối thương tâm jpg.

. . .

Dị năng giả có tố chất thân thể so với người bình thường tốt hơn nhiều.

Tuy là Vương Căn giờ đã thành thái giám, nhưng dị năng của hắn vẫn còn ở đó.

Vào lức thời khắc nguy cấp, Vương Căn lập tức làm người tiên phong, ở phía trước mở đường.

Thậm chí phá nát mấy chiếc xe cá nhân chạy ở trước.

Xe vũ trang của Vương căn rất lớn, cơ hồ như là quét ngang các chướng ngoại vật.

Nghê Dương lái xe như bay theo sát, một đường mạo hiểm kích thích.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, xa xa nhìn thấy phía trước tựa hồ có một chút ánh sáng lóe lên.

"Nghê Dương, hình như phía trước có sáng lấp lánh. . ."

"Sáng mẹ cô. . . Cúi đầu!"

Nghê Dương buông lời thô tục còn chưa xong, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng.

"Phanh" một tiếng vang thật lớn, kính chắn gió vỡ nát.

Nghê Dương lắc lắc mảnh vụn trên người, trái tim nghẹn lại, có chút đau.

Nếu không phải vừa rồi có ngốc bạch ngọt nhắc nhở, viên đạn kia chắc sẽ trúng mặt cô.

"Vương Căn cái loại chó đẻ nhà mày!"

"Phanh" một tiếng, lại là một tiếng súng vang lên.

Săm lốp của bọn họ liền nổ.

Xe bắt đầu bất ổn lắc loạn cả lên.

Nghê Dương sửng sốt một chút, sau đó chửi ầm lên.

Lục Thời Minh đưa tay đè lại đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tay người đàn ông vừa mát vừa lớn, khí lực kinh người.

Cả khuân mặt của Tô Nhuyễn Nhuyễn bị dè ép trên chiếc ghế da đang ngồi, kém chút ngạt thở chết luôn tại chỗ.

"Ngô ngô ngô. . ."

"Đừng sợ, Nhuyễn Nhuyễn."

Lục Thời Minh ấn càng thêm dùng sức.

Tô Nhuyễn Nhuyễn giãy dụa lợi hại hơn.

Zombie quá nhiều, Vương Căn vì tự vệ, hướng tới những xe cá nhân làm cho nổ súng.

Một ít xe cá nhân mạnh mẽ đâm vào ven đường, lập tức liền bị zombie vây lại.

Mùi máu tươi hấp dẫn đến càng nhiều Zombie.

Nhưng số lượng zombie đưởi theo Vương Căn đã giảm bớt.

Sau khi được thả đầu ra, Tô Nhuyễn Nhuyễn không nhịn được cảm thán, thật là tiểu nhân hèn hạ âm hiểm nha.

Cô nặng nề hít một hơi, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại đem đầu của mình thả trở về.

Đến, ép đi, cô chuẩn bị xong.

Nếu thức sự ép không chết, cô có thể thử tự mình nín thở đến chết.

Lục Thời Minh: . . .

"Phốc kít" hai tiếng, lốp xe đã triệt để báo hỏng.

Nghê Dương tức mình gõ tay lái, nhìn đôi tình lữ tổ hợp như con gà yếu đuối đang ngồi yên tĩnh ở đằng sau, sau đó nhìn đàn zombie đang chậm rãi chạy đến.

"Chạy!"

Nghê Dương dẫn đầu nhảy xuống xe.

Nếu cùng nhau ngối trong xe chờ chết, còn không bằng liều mạng một lần.

Tô Nhuyễn Nhuyễn động thủ nhảy xuống xe, cô nhìn phía sau từng tiểu khả ái đang nhe răng trợn mắt chạy về bên này, vạn phần bi tráng nói :"Tôi sẽ đi hấp dẫn zombie, hai người mau chạy đi!"

Cô thực sự nghiêm túc muốn chết.

Tô Nhuyễn Nhuyễn vì người quên mình quay người đối đầu với zombie, nhìn zombie vặn vẹo người liền kinh hô một tiếng, lại xoay người trở lại chạy đi.

"A a a a!"

Thật là đáng sợ!

Đôi chân ngắn của Tô Nhuyễn Nhuyễn thoăn thoắt chạy, dẫn đầu mọi người.

Nghê Dương: . . .

. . .

Tô Nhuyễn Nhuyễn chạy đầu tiên.

Chạy theo phía sau Zombie chó.

Đột nhiên, bên cạnh xuất hiện chiếc xe đi vùng núi đang lắc lắc ung dung đi.

Thân xe địa hình xinh đẹp, tinh tế.

Nhất là người thanh niên đang lái xe, nhã nhặn tuấn mĩ, vai rộng eo hẹp, giống như đang quay quảng cáo bãi biển.

Trên vai anh còn có con chó con đang nằm sấp.

Vui vẻ đung đưa cái đuôi nhỏ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn sững sờ, "Anh lấy ở đâu loại xe này?"

Lục Thời Minh nói: "Bên trong không gian."

Nghê Dương không nói hai lời, vô cùng soái khí trực tiếp nhảy lên.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đạp đôi chân ngắn, kiên cường nhảy lên.

"Xoẹt" một tiếng, bộ đồ Lục Thời Minh đang mặc trên người bị xé rách, từ trên xuống dưới, lộ ra cơ ngực cơ bụng hoàn mĩ.

Trắng đến phát sáng.

Miếng vải rách phía dưới đón gió mà bay bay.

Tô Nhuyễn Nhuyễn:" Bộ quần áo,này. . . này của, . . . này của anh chất lượng có chút kém...A! Anh đừng đánh mặt!"

Người thanh niên một tay giữ tay lái, một tay đem Tô Nhuyễn Nhuyễn nhấc lên xe, đặt ở phía trước.

Chiếc xe vùng núi chạy nhanh hơn nhiều so với hai cái đùi.

Phía sau Zombie đi đi đi, trước mặt vùng núi xe bạch bạch bạch, rất nhanh liền đem Zombie bỏ xa.

Bất quá một chiếc xe vùng núi không thể nào chứa nổi ba người hai con chó.

Chờ đến khu vực an toàn.

Lục Thời Minh nói: "Hình như trong không gian của tôi còn có một chiếc xe."