Chương 14: Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết

Editor: Thiên Nguyệt.

"Soạt" một cái, ánh lửa nổi lên bốn phía.

Người bên ngoài thần sắc căng chặt, vô ý thức hướng đi vào bên trong.

Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa quay đầu nhìn, liền thấy người từ bên trong chạy ra, nửa người bị bao bọc bởi lửa.

A cô đã biết!

Cô ngửi được mùi khét nồng đậm.

Người bị thiêu cháy là Vương Căn.

Hai người đi theo Vương Căn lấp tức chạy lại dập lửa.

Ngọn lửa rất lớn, đáng tiếc cho Vương Căn khi được mang về đã hôn mê thần chí không rõ.

Bác sĩ một mặt thở dài, "Không cứu nổi, chỉ có thể cắt đi."

Vương Căn sắp chết dột nhiên ngồi dậy, nhưng cũng không thay đổi được kết quả.

Vương Căn, biến thành Vương thái giám.

Đoạn Trân "Oa" một tiếng liền khóc.

Tô Nhuyễn Nhuyễn có chút đau lòng cho cô nàng.

Trương Chí Hạo choáng váng, thật vất vả mới leo lên được người có dị năng hệ hỏa, vậy là lại thành thái giám.

Ai.

Mấy người xem một chút, đây chính là vận mệnh pháo hôi của chúng ta.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn Vương Căn, biểu hiện như một người đã từng trải.

Các người nhìn cô đây, sớm tiếp nhận sự an bài của vận mệnh, dũng cảm đi theo vận mệnh mà đi chết, vậy sẽ không khó chịu như vậy.

"Đây là có chuyện gì?" Bác sĩ thu thập xong, quay đầu hỏi thăm tình huống.

Đánh mất một dị năng hệ hỏa, đối với đội xe mà nói đây là một tổn thất lớn.

"Có thể là dị năng mất khống chế, hại luôn cả chính mình."

Nghê Dương phân tích. Dù sao loại lửa bình thường không có khả năng đốt nhanh như vậy.

Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức gật đầu.

Pháo hôi đều là tự thiêu đốt chính mình, để tôn lên hào quang nhân vật chính.

Đột nhiên, Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửi được mùi kì quái.

Cô hít hít cái mũi nhỏ, hướng bên cạnh ngửi.

Lục Thời Minh đưa tay chế trụ đầu nhỏ của cô, cụp mắt, tinh tế hạ mi mắt, che lại cặp mắt đen nhánh hắc ám, mơ hồ lộ ra mấy phần ôn nhu.

"Nhuyễn Nhuyễn em đang ngửi cái gì vậy?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức lắc đầu, như con chim cút co về chỗ cũ.

Cô giống như ngửi thấy. . . mùi dầu?

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn Vương Căn một chút, lại nhìn Lục Thời Minh một chút, càng co lại lợi hại hơn..

Mẹ ơi, cô muốn chết!

. . .

Trời tối, tất cả mọi người chia nhau ra luân phiên nghỉ ngơi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn mơ mơ màng màng mở mắt ra, kinh ngạc nhìn thấy Nghe Dương đang ngồi ở vị trí điều khiển đang tựa người vào cửa sổ xe, trong tay cầm cái ví tiền hơi cũ.

Dựa vào ánh trăng mờ ảo bên ngoài, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy trong ví tiền có tấm hình.

Hình như là ảnh gia đình.

Nghê Dương rất cảnh giác.

Cô nghe được sau lưng động tĩnh, lập tức đem ví tiền cất đi lại, sau đó lau mặt một cái.

Tô Nhuyễn Nhuyễn biết, Nghê Dương khóc.

Tô Nhuyễn Nhuyễn không nói gì.

Nghê Dương cũng không có quay đầu, chỉ là nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Cha mẹ tôi đã qua đời khi tôi còn rất nhỏ. Tôi cùng với em gái dựa vào nhau mà lớn lên. Trước khi tận thế đến, em ấy cùng tôi cãi nhau, rồi rời nhà trốn đi."

Thân là nữ chính, Nghê Dương tính cách kiên cường, độc lập từ bé.

Ví muốn làm nổi bật tính cách nhân vật, tác giả đã cho cha me cô đều chết, rồi còn phải nuôi thêm đứa em gái còn nhỏ.

Hôm nay, Nghê Dương đột nhiên nhắc đến chuyện này, có thể thấy em trai Tiếu Bảo Bảo của Tiếu Trệ nên đột nhiên liên tưởng đến bản thân mình.

Dừng lại một chút, giọng của Nghê Dương tựa hồ có chút nghẹn ngào.

Cô đưa tay chống đỡ cái trán, che nửa mặt, tựa hồ là đang tự trách.

"Loại ngốc bạch ngọt như cô thử nói xem, tôi có thể tìm thấy nó không?"

Ánh trăng bên ngoài thanh lãnh lung linh, gió làm cấy cối xung quanh rả rích.

Sau lưng Nghê Dương truyền đến âm thanh nhẹ nhàng, mềm nhũn mang theo chút ẩm ướt, giống như mưa phùn lất phất ở Giang Nam

"Ừm, nhất định có thể tìm thấy."

Dựa theo cốt truyện, Nghê Dương sẽ tìm khắp cả tất cả các căn cứ, cuối cùng. . . Tìm thấy em gái.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Em gái của cô tên gọi là gì?"

Nghê Dương sắc mặt có chút khó coi, một lúc lâu sau mới chật vật phun ra hai chữ, "Nghê Mị."

Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy đây thật sự là một một tác giả thần kì.

"Zombie đến rồi!"

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến kêu to.

Lục Thời Minh ngồi bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức mở mắt, vô ý thức đưa tay ra, cách lớp vải cầm lấy cái rìu.

Đôi mắt kia không có chút nào là đấu hiệu của việc vừa tỉnh ngủ, ngược lại lộ ra sự sắc bén của dã thú.

Mang theo sự lười biếng khát máu.

Tô Nhuyễn Nhuyễn hưng phấn mở cửa xe chuẩn bị nhảy xuống xe chạy ra bên ngoài.

Tiểu bảo bối, tôi tới rồi đây~

Tác giả có lời muốn nói: Trệ ý là lợn.

Cho nên là Tiếu Tiểu Trư. (Tiếu Lợn Nhỏ???)