Editor: Thiên Nguyệt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hít sâu một hơi, bắt đầu cuộc chiến,"Ngao ô ô ô. . . "
Cô siêu hung!
Zombie chó: . . .
Zombie chó bị Tô Nhuyễn Nhuyễn chọc giận, đột nhiên nhổ trụ lên.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ? ? ?
"Ngao ngao ngao a!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn mang theo dao phay, di chuyển chân ngắn chạy như điên.
Cô rất muốn chết a, thế nhưng là cô chịu không được a! Hiện tại Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ hi vọng kia bốn chân có thể chạy nhanh hơn hai chân một chút, sau đó lưu loát cắn cô một phát, chứ đừng có giống như nam chủ biến thái đem chặt mười bảy mười tám khúc, dày vò cô sống không bằng chết.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chạy quá gấp, "Rầm" một tiếng, ngã sấp xuống.
Zombie chó "Ngao ô" một tiếng xông lại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cầm đồ vật dưới chân lên, che mặt mình.
Ô ô ô, đừng cắn mặt.
"Ngao ô, ngao ô, ngao ô. . ."
Đột nhiên, bên tai truyền đến vài tiếng nãi thanh nãi khí.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chậm rãi mở mắt ra, phát hiện đồ mà mình vừa mới giơ lên vừa nãy là đầu của con chó con.
Chó con vui vẻ liếm nàng.
Mày vì sao lại trở lại?
Tô Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên phát hiện ra, con chó con vừa dứt sữa này nhìn thế nào cũng giống con zombie chó kia, hình như là cùng một loại.
Loại chó này kêu là gì nhỉ?
À, Husky.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn! Cô đang làm cái gì vậy!"
Nghe được động tĩnh bên này, bọn người Nghê Dương lao ra, nhìn thấy con zombie chó, biểu tình của họ như lâm đại địch.
Đời trước, Nghê Dương từng vô tình đụng phải loại zombie chó này, bọn chúng sau khi biến dị động tác di chuyễn rất nhanh, thậm chí có thể tránh được cả đạn.
Trên mặt Nghê Dương chảy mồ hôi lạnh.
Mọi người sắc mặt trắng bệch, nhìn thiếu nữ nhỏ xinh phía trước, trên mặt lộ ra thần sắc tiếc nuối.
Không ai đứng ra cứu cô.
Đây chính là tận thế tàn khốc
Tô Nhuyễn Nhuyễn vô cùng hài lòng.
Cô giơ tay giữ chó con lên, nháy nháy đôi mắt, "Hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu?"
"Cô cho rằng cái này sẽ hữu dụng? Nghê Dương hận sắt không thành thép.
Tô Nhuyễn Nhuyễn biết cái này không có tác dụng gì cả.
Zombie chó hung ác vội vàng chạy tới, nước bọt chảy ròng ròng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hưng phấn đến phát khóc.
"Ngao ô. . ." Zombie chó nhìn chằm chằm chó con, đột nhiên vung vẩy cái đuôi ngồi xuống.
Chó con cũng vung vẩy cái đuôi theo.
Cái duôi nhỏ đảo qua đảo lại trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, khiến cô hắt xì hơi một cái
"Hắt xì."
Chó con: "Ngao ô. . ."
Zombie chó: "Ngao ô ô. . ."
Nghê Dương: Chẳng lẽ đây chính là người ngốc có phúc trong truyễn thuyết?
Mọi người: . . .
Lục Thời Minh đột nhiên từ trong đám người đi đến.
Anh đi đến trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, vươn tay tới phía cô.
Gió mang theo mùi hôi thối của zombie.
Người thanh niên đứng nới đó, giống như cây trúc xanh được trồng giữa rừng rậm, ngọc dung khí khái, mặt mày như họa. Gió cuốn bay vạt áo anh, tóc đen hơi bay lên, che lại cặp ngươi đen như mực.
Trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn là bàn tay trắng nõn thon dài, tinh xảo như ngọc.
Nếu như không phải sau lưng nam chủ là bối cảnh hung tàn của tận thế, chắc Tô Nhuễn Nhuyễn sẽ tưởng đây là đang quay phim thần tượng.
Đáng tiếc đây không phải là phim thần tượng, mà là chương trình thực tế đuổi giết tại mạt thế.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nắm tay anh.
Lại lần nữa chết không thành, thật là đau lòng. Đáng tiếc JPG.
. . .
Khúc nhạc đệm ngắn qua đi, mọi người tiếp tục tiến vào siêu thị tìm kiếm vật tư.
Trong siêu thị cũng có những người khác đến tìm vật tư.
Mọi người tắt đèn pin, lạc vào trong bóng đêm mà dò hỏi nhau.
"Người?" Đối diện.
"Đúng." Bên này.
Hai bên thân thiện gặp gỡ, sau đó lướt qua nhau lại tiếp tục tiến lên.
Một lát sau.
"Người?" Bên này.
"Đúng." Đối diện.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . .
"Nếu không, mọi người cùng nhau đi cùng đi?"
Có người đề nghị.
Đối diện líu ríu thảo luận nửa ngày, có người đàn ông dẫn đầu đi tới.
"Chúng tôi không tìm thấy nhà kho."
"Ngao ô. . ."
Thì ra con zombie chó sau lưng Tô Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên gào lên một tiếng, sau đó co cẳng chạy như điên.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng bị ép chạy theo như điên.
Sau đó mọi người cùng nhau chạy như điên.
"Bang" một tiếng, Zombie chó phá vỡ cửa chính nhà kho.
Mọi người: . . .
Dù sao cũng là siêu thị lớn, nên trong khó hàng tồn vô cùng phong phú.
Lục Thời Minh được Nghê Dương yểm hộ phía sau, bắt đầu cho vật tư vào không gian.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lúc này đang. . . chọn thức ăn cho chó.
Không phải nàng không chăm chỉ, mà là thực sự là không cần thiết.
Dù sao nàng cũng sống không được lâu.
Hơn nữa trong không gian của nam chủ cái gì cũng có, căn bản không tới lượt cô động thủ.
"Thích vị nào?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn đem túi thức ăn vị bò cho chó nhét vào balo.
Nghê Dương chỉ hận sắt không thành thép mắng:"Tô Nhuyễn Nhuyễn, đi lấy nước!"
"Nha."
Tô Nhuyễn Nhuyễn đem mở túi thức ăn cho chó để xuống chỗ chó con.
Đầu con chó lớn chừng bàn tay chôn đầu vào túi thức ăn, một bên vẫy đuôi, một bên ăn.
Nước tài nguyên rất khan hiếm.
Nên nơi đó tụ tập rất nhiều người.
Thậm chí đã bắt đầu có người đánh nhau.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn hiện trường hỗn loạn, vô cùng vui vẻ chuẩn bị gia nhập.
Quyền cước không có mắt, nói không chừng cô có thể bị đánh chết.