Editor: Thiên Nguyệt.
Trước khi tiến vào siêu thị, Lục Thời Minh đột nhiên giữ chặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Nhuyễn Nhuyễn, em phải bảo vệ tốt chính mình."
Sau đó đưa cho cô một cái. . . Dao phay? Hình như còn không được sắc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy bản thân trong ánh mắt của nam chủ thấy được con đường dẫn đến Thiên quốc.
Nam chủ vì muốn tìm đường chết cho cô thật sự là hết lòng hết sức, vắt óc tìm mưu tinh kế nha.
Tô Nhuyễn Nhuyễn một mặt cảm động ôm lấy con dao phay kia, bảo đảm nói: "Em đã biết."
Cô nhất định sẽ chết sớm, sớm siêu sinh.
Vương Căn cười nhạo một tiếng, "Nhuyễn Nhuyễn. Em đi theo anh đi, anh đây sẽ bảo vệ em."
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức cầm dao phay hướng sau lưng Lục Thời Minh tránh.
Bộ dáng rụt rè lập tức kích thích ý muốn bảo hộ của người đàn ông.
Vương Căn đỏ mắt nhìn Lục Thời Minh.
Âm thanh Lục Thời Minh chậm chạp nhẹ nhàng nói:" Nhuyễn Nhuyễn là bạn gái của tôi."
Vương Căn khinh thường đáp lại "Rất nhanh liền không phải."
Hắn đã nghĩ kỹ phương pháp giải quyết người này, sau đó đem mỹ nhân chiếm thành của riêng.
. . .
Cửa siêu thị có mấy chiếc xe có chút cũ nát đỗ, khóa cửa siêu thị đã không còn, cửa siêu thị cũng bị chắn lại từ bên trong.
Xem ra đã có người đi vào tìm vật tư trước bọn họ.
Nghê Dương nói: "Cửa chính vào không được, chúng ta leo tường vào."
Một đám người thân cao chân dài dễ dàng leo qua tường.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thì chật vật đạp đạp chân ngắn cố trèo tường vào.
Lắc lư, lắc lư.
Làn da đã hơi bị trầy xước.
Nhưng người vẫn còn tại chỗ.
Lục Thời Minh đứng bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, chậm rãi xắn tay áo, lộ ra cánh tay trắng nõn.
"Nhuyễn Nhuyễn, anh giúp em."
"Em không cần. . . A!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị Lục Thời Minh đẩy mạnh lên.
Vượt qua bức tường, đầu cô hướng xuống đất mà đâm.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . . Cô vậy mà còn chưa có chết, thật kiên cường mà.
Cho mình một tràng vỗ tay.
. . .
Siêu thị rất lớn.
Nghê Dương nhắc nhở: "Đây là tận thế." Giọng nói phi thường nặng nề lại lãnh khốc, "Lòng người tại tận thế đã không phải ai cũng tốt. Hiện tại, đã có người dùng người già, trẻ nhỏ, động vật làm mồi dụ tang thi, rồi cướp đoạt vật tư. . ."
"Ai nha, chó nhỏ kìa!"
Nghê Dương lời còn chưa dứt, Tô Nhuyễn Nhuyễn đi bên cạnh Lục thời Minh dột nhiên bị điên, bỗng nhiên chạy vọt ra bên ngoài.
Nghê Dương ôm súng, suýt chút nữa phun ra một búng máu.
Con chó mập mạp như vậy, nhìn thôi là biết nó là mồi dụ thôi được không?
Đây rốt cuộc là đẳng cấp ngốc bạch ngọt gì!!!!
Tô Nhuyễn Nhuyễn tin tưởng vững chắc, rằng chỉ cần cô chạy thật nhanh, Tử thần liền có thể cùng cô ôm nhau.
Tô Nhuyễn Nhuyễn một mặt hạnh phúc ôm lấy chó con.
Tới đi, tới đi, đem cô đi chết đi.
Lục Thời Minh đứng ở nơi đó, thần sắc không rõ.
"Nhuyễn Nhuyễn em ấy vẫn luôn luôn có lòng thương."
Đời trước Tô Nhuyễn Nhuyễn đúng là đóa hoa bạch liên tuyệt thế.
Thà rằng đem chính mình chết đói, à không, đem Lục Thời Minh chết đói cũng phải cứu tế những loại người già yếu hay phụ nữ mang thai.
Đến cuối cùng những loại người kia không moi ra được thứ tốt từ hai người nữa liền đem hai người đuổi đi.
Sau đó Tô Nhuyễn Nhuyễn còn oán trách Lục Thời Minh tay trói gà không chặt, ngay cả đồ ăn cũng không tìm được.
Xung không có động tĩnh gì.
Tô Nhuyễn Nhuyễn tiếc nuối đem con chó nhỏ ôm trở về , ngửa đầu nói với Lục Thời Minh:" Có thể nuôi nó sao?"
Lục Thời Minh ôn nhu đem chó nhỏ ném Xuống.
Nói: "Trong nhà chỉ có thể nuôi một con không biết làm gì là đủ rồi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . .
Cuối cùng, Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn là đem chó ôm trở về.
Bởi vì cô tin tưởng về sau chó con nhất định sẽ làm được việc.
Chó con tung ta tung tăng chạy sau lưng Tô Nhuyễn Nhuyễn, cùng nhau tiến vào siêu thị.
. . .
Trong siêu thị không có nguồn điện, rất tối, chờ Tô Nhuyễn Nhuyễn kịp phản ứng lại, thì xung quanh chỉ còn một mình cô, à, không, còn một con chó nữa.
Đối mặt với việc nam chủ tỉ mỉ sắp đặt, Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ, nhớ tới bên ngoài siên thị hình như có một đám zombie chưa được ăn cơm.
"Ngoan, mau đi tìm người phụ nữ rất hung dữ cầm súng đi."
Đem chó con đẩy đi, Tô Nhuyễn Nhuyễn duỗi tay duỗi chân, quyết định bố thí cho zombie.
Vậy mà không ngờ tới còn chưa xuất hiện ở cửa siêu thị đã dụng phải một con zombie chó.
Nó bị xích lại vào cây trụ, hình thể to lớn, hung tàn vô cùng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn yên lặng lấy ra dao phay, cùng con zombie chó giằng co.
Nước bọt con zombie chó chảy dài ba ngàn thước.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn con chó zombie có hàm răng bén nhọn, thân thể cường tráng, đang hít hít nước bọt.
Nghĩ nghĩ không bằng ngay tại chỗ này tự kết liễu mình.