Chương 272: Ký Túc Xá
------
Truyenyy.com
Nhóm dịch: Bánh Bao
------
Nguyên lực cấp 10 là tiêu chuẩn để trở thành Hạ sĩ.
Kế tiếp, Alan cũng bắt tay với những binh sĩ khác và nhớ tên của tất cả bọn họ.
Lúc này Bối Lý vỗ vỗ tay:
-Được rồi, hôm nay tạm thời không có việc gì nữa. Nạp Tư, cậu dẫn Trung sĩ Alan cùng vài đồng đội khác về ký túc xá. Về phần tiểu thư Lộ Thiến, mời cô đi theo tôi, chỗ chúng ta có binh doanh cho nữ.
-Vậy thì, các vị, hãy nhớ kỹ, buổi sáng ngày mai trước khi mặt trời mọc, tôi muốn nhìn thấy mọi người đứng trên thao trường lớn, hiểu chứ?
-Hiểu rồi, Trưởng quan!
Bao gồm cả Alan, tất cả mọi người lớn tiếng trả lời.
Bối Lý dẫn Lộ Thiến đi tới nữ doanh binh ở phụ cận, khi tập hợp cũng không phiền toái.
Chỉ là nữ binh trong quân đội tương đối ít, trong mấy quân đoàn quy mô lớn của Liên bang cũng chỉ có Hoàng hậu Mân Côi có nữ binh chiếm đa số và tham dự vào nhiệm vụ tác chiến.
Về phần các quân đoàn khác, chức trách của nữ binh đa phần vẫn ở hậu cần.
Trong nữ doanh binh, đội viên thuộc biên chế chiến đấu giống như Lộ Thiến cũng chỉ có mấy chục người thôi.
-Đi theo tôi, Trưởng quan.
Nạp Tư ngoắc ngoắc tay rồi nói:
-Xem ra mọi người cũng không có hành lý gì.
-Đúng vậy.
Alan trả lời.
Mấy người đi theo Nạp Tư bước vào ký túc xá của binh sĩ.
Ký túc xá có tổng cộng mười tòa, mỗi tòa năm tầng, mỗi tầng có ba phòng. Đây là ký túc xá nhiều người, có thể chứa được mười người, mỗi ký túc có một phòng đơn chuẩn bị cho sĩ quan trong đội ngũ.
Alan đi theo Nạp Tư tới ký túc xá, binh sĩ trên hành lang đều nhìn hắn một cách tò mò.
Việc này đối với Alan cũng là trải nghiệm vô cùng mới mẻ, lần đầu tiên hắn được ở tập trung như vậy.
Trước kia, khi ở cùng với Tuyết Lang, bên cạnh cũng chỉ có mình hắn là người. Tới Babylon, bất luận là lâu đài Ô Gia Lặc hay Lê Minh Chi Nhận, đa số vẫn có được không gian riêng tư. Ký túc xá chừng trăm người ở chung vẫn là lần đầu tiên, về phần Uy Lợi Khắc và Bố Lạc Y lại vô cùng quen thuộc với cuộc sống như thế này.
Bản thân Uy Lợi Khắc lớn lên ở phố Đen nơi có đủ loại người kia, người lạ mà anh ta gặp trong một ngày sợ là còn nhiều hơn cả người trong cả một tòa ký túc xá này. Bố Lạc Y tới từ Cao Địa Tổ Tạp, bộ lạc của người Cao Địa nói ít cũng một hai ngàn người, nhân số còn nhiều hơn ở đây.
Đi tới tầng ba, khi sắp tới nơi ở của tiểu đội Alan, Nạp Tư đột nhiên đi lên trước rồi dừng lại. Có một người đàn ông đứng trước mặt y, thể trạng có chút thấp bé so với Nạp Tư nhưng quân hàm giống với Alan đều là ba đường góc nhọn, hàm Trung sĩ.
Nạp Tư đứng nghiêm cúi đầu chào:
-Chào Trưởng quan!
Người đàn ông kia khinh thường nhìn y, hừ lạnh:
-Thật là xui xẻo, vừa ra khỏi cửa liền đụng ngay phải con chó đen. Ngươi nên cút về địa cầu đi, thật là, những người bên quân đội đang làm gì không biết, lại để một tên da đen trà trộn vào trong quân đoàn quan trọng nhất!
Ngực Nạp Tư nhất thời phập phồng, lộ vẻ tức giận, cũng không dám phát tác.
Alan kêu một tiếng trầm đục, đi lên trước nói:
-Trong quân đội, rốt cuộc màu da quan trọng, hay là lực lượng và tài năng quan trọng? Ông nói những lời này thật là lẫn lộn đầu đuôi rồi!
Trung sĩ dừng lại, híp mắt đánh giá Alan:
-Mày lại là thứ gì đây?
-Vị này chính là Trung sĩ Alan, là Trưởng quan của chúng tôi!
Nạp Tư lớn tiếng nói, cảm kích nhìn Alan.
Ánh mắt Trung Sĩ lúc này mới rơi trên quân hàm của Alan, cười càng vui vẻ hơn:
-Trung sĩ? Tên nhóc cọng lông còn chưa đủ dài kia cũng có thể làm Trung sĩ? Trời ạ, mày bợ đỡ Thượng tá Bối Lý mới có thể đứng ở đây sao?
Uy Lợi Khắc và Bố Lạc Y đồng thanh hừ lạnh, hai người đầy khí thế muốn xông lên. Khí thế của Uy Lợi Khắc mạnh mẽ như sắt, Bố Lạc Y thì trầm ổm như sơn, cả hai đều có nét riêng.
Bị khí thế của hai người lấn át, tên Trung sĩ bất giác lui về sau hai bước. Với khả năng của gã, tuyệt đối khó có thể chống đỡ được hai người này nếu đồng thời cùng lên.
Alan giơ tay ngăn hai người phía sau lại, thản nhiên nói:
-Phải, tôi trẻ tuổi. Vậy tôi dám hỏi một câu, đến tuổi giống như tôi đã là Trung sĩ. Còn ông? À, xin hỏi thời gian của ông tiêu tốn hết vào đâu vậy? Đàn bà sao?
Ý của Alan rất rõ ràng, hai người quan cấp như nhau nhưng tuổi tác lại khác biệt xa, hoàn toàn đối lập, ai ưu tú hơn tự nhiên vừa nhìn là hiểu.
Người đàn ông nhìn Alan lại liếc nhìn hai người Uy Lợi Khắc phía sau hắn, cắn răng:
-Giỏi lắm, tao xem mày còn có thể đắc ý tới khi nào. Trung sĩ Alan, tao nhớ kỹ mày rồi đấy!
-Đáng tiếc, tôi sẽ không nhớ ông đâu, chẳng qua chỉ là một cục đá bên chân mà thôi.
Alan vung tay lên, dẫn theo người của mình rời đi.
Người đàn ông tức giận mặt méo xẹo, lại nhìn binh sĩ ở gần hành lang ai nấy mặt đều hiện ý cười, lúc này rít lên:
-Nhìn cái gì, đều cút về hết cho ta!
Đi vào ký túc xá, đám binh sĩ còn đang thảo luận xung đột giữa Alan và tên Trung sĩ kia.
Nạp Tư gọi Alan qua một bên:
-Vừa rồi là Trung sĩ Cáp Bột, gã không phải hạng dễ chọc vào đâu. Trưởng quan, cậu nên cẩn thận.
-Không sao, giống như tôi vừa mới nói đó. Tôi trẻ hơn gã, trẻ hơn đa số mọi người, thời gian sẽ luôn đứng về phía tôi. Chờ đến khi gã đuổi kịp tôi sẽ chỉ thấy được bóng lưng của tôi thôi.
Alan chắc chắn nói, mở cửa căn phòng riêng thuộc về mình.
Phòng chỉ khoảng mười mét vuông, rất nhỏ, có kê một chiếc giường đơn, một bộ bàn ghế và một tủ quần áo, không gian còn dư lại ít tới đáng thương nhưng so với ký túc xá tập thể mười người ở chung, căn phòng này cũng được coi là xa hoa rồi.
-Không, cậu không hiểu. Trung sĩ Cáp Bột không là gì nhưng anh em của gã chính là Thiếu tá Kha Kiệt Tư, trợ thủ đắc lực của Thượng tá Bối Lý. Hơn nữa vị Thiếu Tá này từng tham gia chiến tranh với Đao Phong Ma Nhân, sau khi bị thương mới lui về thủ hậu phương. Cậu đừng coi thường tên Kha Kiệt Tư kia, người này còn đáng sợ hơn cả Thượng tá Bối Lý đó.
Nạp Tư thầm thì.
Alan nhìn về phía y, gật đầu nói:
-Cảm ơn lời nhắc nhở của anh, tôi sẽ nhớ kỹ.
Nạp Tư cười chân thành rồi đi ra, y sờ sờ đầu rồi bổ sung thêm:
-Không biết vì sao, tôi cảm thấy cậu và những Trưởng quan khác không giống nhau lắm.
-Bởi vì tôi không chú trọng xuất thân, càng không để ý tới những vấn đề nông cạn như màu da hay chủng tộc. Tôi chỉ nhìn năng lực và biểu hiện của mọi người. Tôi nói vậy anh hiểu chứ?
Nạp Tư lúc này nghiêm mặt nói:
-Đúng vậy, Trưởng quan!
Người binh sĩ da đen rời đi, Uy Lợi Khắc và Bố Lạc Y đi vào.
Uy Lợi Khắc còn đỡ, người đàn ông cao lớn như Bố Lạc Y vừa vào lập tức làm người ta cảm thấy căn phòng chật chội không chịu nổi. Uy Lợi Khắc huýt sáo nói:
-Tôi nói này sếp, chỗ này của cậu còn tốt hơn nhiều so với cái ổ chó kia của chúng tôi đấy.
Alan nhún vai:
-Thế nào, hai ngươi đã quen chưa?
-Có gì mà không quen chứ, chẳng qua là đổi thành một nơi khác. Từ cảnh vệ biến thành binh sĩ, giống như thăng chức vậy.
-------
Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)
ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!