Chương 270: Quá Xa Hoa Rồi!

Chương 270: Quá Xa Hoa Rồi!

------

Truyenyy.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Cuối cùng, tinh hạm đã đến được điểm đến của chuyến đi, căn cứ hậu cần gần chảo lửa.

Cập bến ở bãi đậu đơn sơ trong căn cứ hậu cần, dưới sự dẫn đầu của Ôn Toa Bối Lạc, mấy người Alan bước xuống từ boong tàu của tinh hạm Sói Đỏ.

Nhảy xuống boong tàu, một trận gió mạnh thổi đến.

Gió mạnh mang theo nhiệt độ rất cao, thổi cho Alan có cảm giác lông hắn cuốn ngược lại, trong gió mang theo mùi hun khói sặc sụa khiến hắn không khỏi ho nhẹ.

Mới đứng mấy giây mà trán hắn đã toát mồ hôi, đúng như lời Ôn Toa Bối Lạc nói, nhiệt độ không khí trên Minh Vực Tinh cực cao.

Nhưng nhìn thấy Ôn Toa Bối Lạc và Mễ Luân, hai người không khác gì mấy so với bình thường, trên mặt không có một giọt mồ hôi, thậm chí trong cơn gió mạnh, mái tóc xoăn màu tím của Ôn Toa Bối Lạc đến một sợi cũng không bay, giống như giữa cô và tinh cầu này có một lớp ngăn cách vô hình.

Bên kia, phi hạm hoàng gia của Ngải Đạt Hoa Tinh cũng đáp xuống bãi đậu.

Phi hạm vừa hạ boong tàu xuống, một luồng màu vàng như ánh mặt trời đã từ trong khoang bay ra.

Lộ Thiến đã lâu không gặp vẫn hoạt bát như trước, mái tóc dài màu vàng kim vẫn như hai năm trước, đem đến ánh mặt trời rực rỡ cho Alan.

Cô cười vui một tiếng, rồi người chạy về phía tinh hạm Sói Đỏ.

Alan mỉm cười đón tiếp, mới dang rộng hai tay ôm chặt lấy Lộ Thiến. Hai người nhất thời ngã ra mặt đất.

-Anh cao rồi này.

Lộ Thiến nở nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.

Alan gật đầu:

-Cô cũng nặng hơn rồi đấy.

-Nói những lời này với một cô gái là rất mất lịch sự nhé!

Hai người nhìn nhau một lát rồi cùng cười phá lên.

Ôn Toa Bối Lạc vội ho một tiếng, cắt đứt sự trùng phùng của hai người Alan.

Alan vội vàng kéo Lộ Thiến đứng lên, giới thiệu:

-Đây là cô giáo của tôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Thiến khó nén ngạc nhiên:

-Không ngờ anh tìm nguyên soái Ôn Toa Bối Lạc làm thầy, tiểu tử giỏi lắm.

Bàn tay trắng nõn của cô đập vào vai Alan, sau đó nhỏ giọng:

-Anh phải biết rằng ở Ngải Đạt Hoa Tinh bọn ta, thầy của anh cũng là nhân vật nổi tiếng đấy.

Ôn Toa Bối Lạc không nhịn được lại ho một tiếng, thầm nghĩ giọng nói của vị điện hạ này cũng hơi lớn, khiến cô muốn cố ý không nghe thấy cũng khó.

Cũng may trên phi hạm hoàng gia, thầy của Lộ Thiến là hầu tước Mễ Tháp Long từ trên boong tàu bước xuống.

Tay phải ông nắm chặt, đặt trên ngực rồi gật gật đầu với Ôn Toa Bối Lạc.

Đây là lễ nghi của Ngải Đạt Hoa Tinh, nguyên soái Tham Lang thì chào lại theo nghi thức quân đội, hai người coi như chào hỏi xong.

Ôn Toa Bối Lạc trực tiếp nói:

-Có thể nói cho ta biết mục đích chuyến đi này của điện hạ là gì không?

Mễ Tháp Long chưa trả lời thì Lộ Thiến đã nhảy ra giành trước:

-Đương nhiên là cùng mạo hiểm với Alan, đó là chuyện ba năm trước ta đồng ý với anh ấy, hiện giờ đương nhiên nói được là phải làm được.

Nghe cô nói vậy, Alan mới nghi hoặc:

-Nói ra hình như cô đến trước một năm, vốn tôi nghĩ phải năm sau mới gặp lại cô.

Ôn Toa Bối Lạc nói:

-Thời gian của Ngải Đạt Hoa Tinh và chúng ta khác nhau, tinh cầu của bọn họ mỗi ngày chỉ có 16 tiếng, vì vậy hai năm của mặt đất đối với họ bằng khoảng ba năm.

Lại nói:

-Điện hạ, Alan tới đây không phải để chơi.

-Ta biết chứ, thân là thành viên hoàng thất của Ngải Đạt Hoa Tinh, bản thân ta cũng có nghĩa vụ rèn luyện chiến tranh.

Lộ Thiến xòe tay.

Mai Tháp Long bên cạnh không nhịn được:

-Điện hạ, nghĩa vụ này chủ yếu nhằm vào các thành viên nam của hoàng thất.

-Ý của ông là ta không bằng những người đàn ông đó?

Mễ Tháp Long bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Ôn Toa Bối Lạc nhìn về phía hầu tước:

-Đây là suy nghĩ của bản thân điện hạ hay là ý của Đại đế?

-Của cả hai.

Nguyên soái Tham Lang huýt sáo:

-Sự độ lượng của Đại đế Áo Pháp Tây Tư (Adiduahua) quả nhiên không giống người thường, dám vứt con gái đến chiến trường hỗn loạn thế này.

Alan nhìn về phía Lộ Thiến, nhỏ giọng:

-Cô không nói cho tôi biết cô là người của hoàng gia.

-Mấy tiểu tiết này không cần để ý.

Lộ Thiến cười cười.

Mễ Tháp Long nhìn cô một cái mới nói với Ôn Toa Bối Lạc:

-Khi bọn ta đến tinh vực Ước Đốn đã xin chỉ thị của Đại đế. Nguyên văn của Đại đế là nếu con gái ta chết ở Minh Vực Tinh chỉ có thể cho thấy vận mệnh của nó như vậy. Nguyên văn này nguyên soái cứ yên tâm cho điện hạ ở lại.

-Vậy được.

Ôn Toa Bối Lạc xoay người:

-Nhưng ta phải nói trước, ở chỗ ta không có điện hạ gì hết, chỉ có binh sĩ Lộ Thiến.

Lộ Thiến lập tức đứng nghiêm:

-Rõ, thưa nguyên soái!

Lại nhỏ giọng:

-Sự độ lượng của ngài cũng không kém lão già nhà ta!

-Tâng bốc hay lắm, nhóc con.

Ôn Toa Bối Lạc chớp mắt:

-Ta không giống Tạp Phổ La, vì vậy cũng không ngại xảy ra một số giằng co vũ trụ. Nhưng nếu ngươi làm trái mệnh lệnh nào đó hoặc ta thấy ngươi cản trở Alan thì điện hạ, ta chỉ có thể cưỡng chế đưa ngươi về thôi.

-Yên tâm đi, ta sẽ không cho ngươi cơ hội này đâu.

Ôn Toa Bối Lạc nhún vai, lúc này một chiếc xe việt dã quân dụng dán phù hiệu của Thiên Lang Tinh lái tới bên cạnh bọn họ.

Một quân nhân nam nhảy từ trên xe xuống, quân hàm trên vai bộ quân trang có đầu sói và bốn gạch ngang, điều này cho thấy người này có quân hàm Thượng tá quân đoàn Thiên Lang Tinh.

Người đàn ông trung niên này vai rộng thắt lưng hẹp, đường nét sâu sắc, ánh mắt sắc bén, điều khiến người ta chú ý nhất là chòm râu của ông, chòm râu được sửa thành hình chữ “M” khiến người ta gặp qua liền khó quên.

Ông ta bước lên phía trước, chào Ôn Toa Bối Lạc theo nghi thức quân đội. Ôn Toa Bối Lạc gật đầu:

-Ông đến vừa lúc, giới thiệu với các cậu, đây là Thượng tá Bối Lý quản lý căn cứ hậu cần.

Rồi tiến cử Alan với Thượng tá:

-Bối Lý, đây là học sinh ta từng nói qua với ông, với điều kiện tiên quyết là không bị thương đến tính mạng, ông có thể sai khiến cậu ta làm bất cứ chuyện gì. Còn có mấy người này nữa, sắp xếp cho họ và Alan cùng một đội đi.

Ánh mắt Thượng tá Bối Lý quét qua Uy Lợi Khắc, Bố Lạc Y và Lộ Thiến, cuối cùng dừng trên bả vai của Alan.

Ông cau mày:

-Đại nhân, đối với một Trung sĩ thì đội cậu ta không khỏi quá xa xỉ rồi.

-Bởi vì cậu ta là học sinh của ta.

Ôn Toa Bối Lạc lạnh nhạt:

-Được rồi, ta còn phải quay về phòng tuyến vũ trụ, nhanh thì một tháng, lâu thì ba tháng ta sẽ đến lần nữa. Trong thời gian này các cậu hãy cố gắng.

Nói xong vỗ tay phát ra tiếng với Mễ Luân, cứ như vậy vứt Alan cho quản lý căn cứ, Ôn Toa Bối Lạc bước thẳng về phía tinh hạm Sói Đỏ.

Mễ Tháp Long cũng nói với Lộ Thiến:

-Ta cũng phải đi rồi, điện hạ, xin người hãy cẩn thận. Còn nữa, người đừng quên những lời cha người đã nói, trên vai của người còn gánh vác trách nhiệm hoàng thất nữa.

-Biết rồi.

Lộ Thiến thần sắc có chút chán nản nhưng lập tức biến mất, giống như ánh mặt trời bị một đám mây u ám che một chút, sau một lúc ảm đạm lại nhanh chóng rực rỡ sáng lòa.

-------

Mỗi ngày 3 chương, 20 KP tặng độc giả 1 chương (tối đa 5 chương)

ĐỀ CỬ và đẩy KIM PHIẾU để nhóm dịch có động lực bạo chương nhé!